Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 41: Mười Lăm Hai Mươi





Sắc trời dần tối hẳn, trên biển, một vầng trăng tròn từ từ mọc lên.
Long Tiêu cung ở sâu dưới đáy biển lại đèn đuốc rực rỡ, sáng như ban ngày.
Vô số cá nhỏ và sứa… phát quang đang vây quanh bốn phía cung điện, làm cho Long Tiêu cung vốn đầy bảo vật quý hiếm, trân châu quý báu, hoa lệ huy hoàng, càng thêm màu sắc mộng ảo.
Tiểu đình ở một chỗ sâu trong Long Tiêu cung, xung quanh treo rèm giao tiêu màu trắng tuyết sạch sẽ, tinh khiết, uốn lượn theo sóng nước.
Một nữ từ nằm nghiêng trên tháp ở trong đình, khuôn mặt có bảy phần tương tự với Ngọc Trụy Nhi, mặt hạnh mắt tròn, có thêm mấy phần dịu dàng, mềm mại của nữ tử.
Nàng ta chỉ mặc trên người một cái áo khoác ngắn được kết từ trân châu màu hồng, mái tóc* màu lam ngọc như thác, dài đến eo, đang bồng bềnh trong nước, nửa người dưới là đuôi cá cực lớn với đường cong mượt mà, bản đuôi rất rộng, càng đẹp hơn nhiều so với đuôi của Ngọc Trụy Nhi.
Ngọc Trụy Nhi ẩn vào một cụm san hô đỏ, nhặt một cục đá nhỏ lên ném vào nàng ta.
“Ai da!” Nữ tử ôm trán trợn mắt, vừa nhìn đã thấy ngay Ngọc Trụy Nhi trốn trong cụm san hô.
Nàng ta gắt giọng: “Ngọc Trụy Nhi! Em còn dám quay về! Mẫu hoàng đã lệnh cho em chép sách một nghìn lần, em đã chép xong chưa? Đã là người được phong vương mà sao còn không hiểu chuyện như thế? Hai ngày nay lại đi đâu buông thả rồi?”
Ngọc Trụy Nhi nhảy từ trong cụm san hô ra, cậu ta thường vui chơi điên cuồng ở trên bờ, càng thích dùng chân hơn, tuyệt đối không phải vì nguyên nhân đuôi cá không đẹp như của chị gái.
Cậu ta nhảy ngay đến bên cạnh, ngoắc ngón tay, nho trên bàn ngọc thạch bay thẳng vào miệng.

Cậu ta hừ khẽ một tiếng, ngoắc ngón tay với chị gái: “Ngọc San Nhi, chị đoán em gặp được ai?”
Ngọc San Nhi quay đầu đi chỗ khác, không thèm để ý đến cậu ta.

Ngọc Trụy Nhi không biết lấy được một cuộn giấy ở đâu, mở ra, là một bức chân dung được xé xuống từ trong sách.
Cậu ta dùng hai ngón tay kẹp bức chân dung đến trước mặt Ngọc San Nhi, rung nó lên.

Khóe mắt Ngọc San Nhi liếc một cái, đoạt lấy luôn, đặt lên trên tháp nhẹ nhàng vuốt phẳng.
“Hừ hừ, em gặp hắn rồi, chính là hắn! Đại Ma Vương của Xích Huyết giới, đồ khốn nạn Kê Vô Trần!” Ngọc Trụy Nhi dương dương đắc ý.


Ngọc San Nhi liếc trắng mắt, “Không cho nói bậy! Chàng không phải là đồ khốn, đối với Xích Huyết giới thì chàng là một Quân vương chân chính, đạt chuẩn.”
“Ài.” Ngọc Trụy Nhi thở dài, “Em thấy chị là bị sắc đẹp làm cho mụ mị đầu óc rồi! Nếu tương lai chị làm Nữ hoàng, nếu gặp được hắn thật, còn không dâng tặng cả cái Long Tiêu cung này vào tay người ta à? Thừa dịp bây giờ chị vẫn chưa phải Nữ hoàng, em dẫn chị đi gặp hắn một lần.”
Ngọc San Nhi túm chặt cánh tay cậu ta, lông mày thanh tú hơi nhíu lại, “Em nói cái gì?”
Ngọc Trụy Nhi giơ một ngón tay lên: “Nhưng mà phải nói cho rõ ràng đã, nếu chị gặp được rồi, trở về đây phải đi xin mẫu hoàng miễn hình phạt chép sách cho em đấy!”
Sóng reo, sóng hát**, nghe không chán (1).

Rượu ngon, trà ngon, lời tri âm (2).

Hai ly rượu vào bụng, Lý Do Hỉ thật lòng thật dạ nói: “Lúc trước đều là tôi không tốt, nhưng quả thật người ta lo lắng cho anh mà, tất cả những gì mà tôi đang làm đều là vì anh mà, anh phải hiểu mới đúng chứ?”
Nói xong, nàng tự rót tự uống một mình, rất nhanh đã hết một vò.

Cuối cùng Kê Vô Trần cũng nắm cổ tay nàng, nói câu đầu tiên trong tối nay: “Đừng uống nữa.”
Lý Do Hỉ giãy khỏi tay hắn, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, rồi mới nói: “Thật không dám giấu diếm, ở quê chúng tôi ý mà, tôi đã từng có mỹ danh tiên tửu đấy.

Luận uống rượu thì trong đám chúng tôi, nếu tôi xưng đệ nhất thì chẳng ai dám xưng đệ nhị cả.

(Say đến xoắn lưỡi rồi, người ta hay nói xưng đệ nhị thì không ai dám xưng đệ nhất chớ :D )
Mỗi khi tụ tập, luôn có tiểu lâu la đến khiêu khích tôi, cuối cùng còn không phải thua thảm sao! Chị Lý!” Nàng vỗ ngực, “Ta đây! Xét ở việc uống rượu, chưa sợ ai bao giờ.”
Lý Do Hỉ hơi lâng lâng, nói xong thì dịch mông đến ngồi cạnh hắn, giơ hai nắm tay ra, hỏi rất nghiêm chỉnh: “Anh biết chơi trò này không?”
Kê Vô Trần không hiểu, “Gì đấy?”
Lý Do Hỉ ra hiệu cho hắn học theo mình: “Mười lăm, hai mươi, thế này là mười, thế này là mười lăm, thế này là hai mươi…..” Nàng cúi đầu, sửa lại đúng thế tay cho hắn, nghiêm túc dạy học: “Anh phải nói cùng với tôi, mười lăm hai mươi, sau đó thế này…..

Nhưng mà anh không thể ra cái khác được, nếu không sẽ thua đấy…..”
Sau khi dạy xong, nàng hỏi: “Anh học được chưa?”
Đầu óc Kê Vô Trần mờ mịt như bị nước vào, “Vì sao phải học?”
Lý Do Hỉ nóng nảy, “Đương nhiên phải học rồi! Chúng ta chơi ra quyền đố nhau, vui lắm ý.

Người thua sẽ bị phạt rượu!”
Kê Vô Trần khinh khỉnh: “Bản tọa nghìn chén không đổ.”
“Xì…..” Lý Do Hỉ cười ra tiếng: “Trước mặt tiên tửu ta đây cũng dám to gan nói bừa! Có bản lĩnh thì đến đây!”
Sóng biển vỗ vào dải đá, âm thanh rì rào; gió đêm nhè nhẹ, dịu dàng; đệm theo tiếng uống rượu đố nhau náo nhiệt.
Đến cả uống rượu mà Kê Vô Trần cũng im im lặng lặng, chỉ có một mình Lý Do Hỉ hét dát cổ họng: “Mười lăm, hai mươi, mười lăm, hai mươi…..”
Rượu quá ba tuần, cổ họng nàng sắp khản đến nơi rồi lại vẫn không thể làm tăng sự kiêu ngạo của nàng thêm được, thua liên tiếp năm vò rượu.

Tiên tửu đáng thương, thế mà lại không địch nổi một yêu ma trong việc ra quyền!
Hóa ra, tiên tửu là do không đoán được quyền, bị phạt uống quá nhiều mà ra?
Nàng nhón một hạt lạc ném lên cao, há miệng ra tiếp, không tiếp được, lạc rơi vào cổ áo của nàng, trượt vào trong vạt áo.

Nàng thò tay vào mò, thế này mới nhớ đến chính sự, lắc la lắc lư đứng dậy.
Kê Vô Trần bị cuốn theo cảm xúc của nàng, tâm trạng u ám mấy ngày gần đây cũng trở nên sáng sủa.

Lý Do Hỉ lảo đà lảo đảo đi đến bãi cát, “Tôi khiêu vũ cho anh xem nhé!”
Hắn ngồi khoanh chân, cánh tay chống phía sau người, tự uống một ly rượu, nhìn nàng hết sức tập trung.
Nàng xoay một vòng tròn, quay đầu cười, ném cho hắn một ánh mắt quyến rũ.

Ngón tay đảo một vòng rồi nhẹ nhàng kéo thắt lưng bên hông, thắt lưng tuột ra, bị nàng ném lên rồi bay mất theo gió thổi.

Áo khoác tản ra, nàng nhảy thêm một vòng, hai tay vuốt ve đầu vai, cởi áo ra, cuộn thành một đống ném đến chỗ hắn.
Áo lụa mỏng manh tung ra, phủ trên đầu Kê Vô Trần, đưa hương rượu và hương hoa bao quanh hắn.

Hắn vội vàng kéo xuống, thấy nàng cởi từng chiếc áo ra một, đến khi chỉ còn dư lại một cái áo quây và váy lụa màu lam.

Tà váy sau dài chấm đất, bên cạnh xẻ đến tận đùi.

Bàn tay trắng nõn của nàng đặt lên mắt cá chân, vuốt lên phía trên theo cẳng chân mảnh dẻ thon dài.

Đầu ngón tay nhẹ di chuyển đến tận trên đùi, chọc cho người ta tê dại, ngứa ngáy đến phát run, y hệt móng vuốt nhỏ của mèo con còn hơi sữa đang tinh tế gãi thẳng vào tim gan người ta.

Ánh trăng chiếu một tầng lụa trắng mỏng mờ ảo lên người nàng, tay áo như khói xanh trong suốt bị gió thổi tung lên, lụa mỏng uyển chuyển dưới chân, dáng người thướt tha, vẻ muốn che càng lộ làm nảy sinh mấy phần hứng thú kì diệu.
Nàng nhẹ nhàng lắc chuông vàng nơi cổ tay, Kê Vô Trần ngắm nhìn từ xa đã đỏ hết cả mắt rồi -- Nhìn xem, nhìn xem đi! Có phải là bị bản tiên nữ cuốn hút đến choáng váng rồi không! Đợi lát nữa còn không phải để mặc ta chà xát, nặn vẽ à!
Gió biển thổi bay tóc dài của hắn, một bàn tay lười biếng đặt trên đầu gối, một bàn tay khác tỉ mỉ vuốt ve ly rượu, ánh mắt nghiền ngẫm, lặng lẽ ngắm nàng biểu diễn.
Nàng dẫm chân trần trên cát, khoan thai đi đến, mang theo tiếng chuông trong sáng, vui tai, như một con bướm bay lượn rập rờn.

Nàng đến bên cạnh Kê Vô Trần, nghiêng người về phía trước, dùng ngón trỏ nâng cằm hắn lên, hơi thở mang theo hương rượu: “Tôi nhảy thế nào? Gợi cảm không?”
Kê Vô Trần nhướng mày: “Nếu thế này cũng được gọi là khiêu vũ.”
Lý Do Hỉ dựng thẳng lông mày: “Anh thì hiểu cái gì, đây gọi là nhảy thoát y!” Nàng đặt cổ tay lên vai hắn, nhẹ nhàng xoay người, ấn hắn ngồi xuống rồi rót một ly rượu, đưa đến bên môi hắn.
Hắn đang muốn há miệng, ly rượu lại dịch ra mấy tấc.

Hắn nghiêng người lên trước, Lý Do Hỉ thả tay, rượu chảy đầy vào người hắn, chén sứ rơi xuống đất.
“Ai da, bị ướt rồi….” Nàng cường điệu, mở to đôi mắt, che miệng cười xì, “Không sao, tôi thay một bộ khác cho anh.”
“Được.” Hắn nghiêng người ra sau, hai tay chống sau lưng, bày ra dáng vẻ tùy quân xử lý.
Lý Do Hỉ ngồi trên đùi hắn, cởi áo hắn từng chút một như đang mở một món quà đã chờ đợi từ lâu.
Không bao lâu sau, Ma tôn đại nhân đã bị cởi sạch thân trên, mà quân tử vẫn bằng phẳng, không lay động.

Dưới ánh trăng, làn da hắn trắng một cách trong suốt, sáng bóng, lại không hề lộ vẻ suy nhược.

Bụng nhỏ rắn chắc, cơ ngực căng chặt, cánh tay mạnh mẽ.
Lý Do Hỉ nuốt nước miếng, lau miệng một cái, cười gian hai tiếng hề hề, lấy một chiếc áo từ trong túi giới tử ra khoác lên cho hắn.
Chỉ có điều, mặc cái áo này lên thế nào cũng không mặc được, một đống dây dợ rối loạn lung tung, còn có vòng sắt nhỏ màu bạc.
Đầu óc nàng lúc này đã bị gió biển thổi cho hơi lơ mơ rồi, đầu nào là cổ, đầu nào là tay cũng không phân biệt rõ ràng được nữa, sờ soạng lung ta lung tung một lúc lâu càng làm rối loạn, cuối cùng lại cuộn thành một cái nút thắt.
Nàng nhăn mày rồi lại nở nụ cười, từng cử động đều rất quyến rũ mà không hề hay biết, lại thêm một chút ngốc nghếch.


Kê Vô Trần duy trì tư thế như cũ, chống tay sau lưng, hứng thú nhìn vạt áo chuỗi vòng cuộn lại thành một đống kia, giọng điệu nhẹ nhàng, vui vẻ: “Nếu cái đống này cũng có thể gọi là quần áo.”
Lý Do Hỉ vội lật xem hai mặt, hơi nản lòng, “Lẽ nào tôi mua nhầm rồi à? Nhưng rõ ràng người ta đã nói là mua quần áo nam tử mà.”
Xác thực cái này là cho nam tử mặc, nhưng lại không phải cho nam tử bình thường mặc.
Hải Thành Đông giới do giao nhân tộc thống lĩnh, giao nhân tộc theo mẫu hệ, có Nữ hoàng cai trị Hải Thành Đông giới, ở đây có thêm một ít phong tục kỳ quái và quần áo khác thường của nam tử thì cũng chẳng có gì lạ.
Lúc nàng nói lời này, ánh mắt rất sạch sẽ, chẳng hề nghĩ đi nơi khác.

Nhưng Kê Vô Trần đã nhìn ra được từ lâu, hắn vốn từng đi qua Long Tiêu cung ở dưới đáy biển, phần lớn quần áo của nam giao hầu hạ Nữ hoàng cũng thế này, càng tăng thêm phần thú vị so với để trần cánh tay.
Lý Do Hỉ đấu tranh với đống lộn xộn kia một hồi lâu, cuối cùng chọn lựa từ bỏ, “Thôi vậy!” Nàng tiện tay lấy bừa trong túi giới tử ra một bộ khác.

Mỏng như cánh ve, nửa kín nửa hở, lại chỉ có hai mảnh trước sau, gắn với nhau bằng một sợi dây thừng nhỏ.
“Cũng khá đơn giản, mộc mạc đấy nhỉ, nhưng mà cái này dùng làm gì đây, khăn che mặt à?” Nàng cầm hai đầu dây thừng đưa lên che mặt.
Đôi mắt Kê Vô Trân đỏ đậm mờ sương, cuối cùng cũng không nhịn nổi nữa, nắm chặt hai cánh tay nàng, khẽ dùng sức một chút, kéo nàng đến trước ngực.
Hai tay nàng nắm hờ để trên ngực hắn, ánh mắt tràn ngập men say, cách một tầng lụa mỏng, hơi hoảng hốt.
Trước mắt nàng hơi lờ mờ, nhìn không thật lắm, lại đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên nóng hổi, bị một hơi thở hương rượu sữa nhàn nhạt bao phủ.

Tiếp sau đó, có một cái gì đó mềm mại dán lên mặt nàng, khẽ hôn lướt qua từ trên trán, xuống cánh mũi, rồi dừng lại bên môi nàng.
“Ưm…..” Cổ họng nàng bất giác phát ra một tiếng ngâm khẽ, làm cho người ta ngứa ngáy đến run rẩy.
Ngay lập tức, tiếng sóng biển, tiếng gió thổi đều trở nên mơ hồ.

Nàng hơi hé miệng, thở gấp, cảm nhận được lụa mỏng kia ma sát trên môi thô ráp, bị nước miếng làm ướt.
Đúng vào lúc ý loạn tình mê đến cực điểm, trên mặt biển bỗng truyền đến một tiếng hét kinh hãi!
“Á-------” Đôi mắt Ngọc San Nhi trợn ngược, đuôi cái lật lên, ngất mất rồi.

Không biết là bị cơ thể trắng bóng kia làm lóa mắt, hay là bị hình ảnh không thể miêu tả kia kích thích.
Con ngươi Kê Vô Trần lạnh lẽo, lật tay phải, một cái áo khoác rộng rãi màu đen khoác lên người, bao phủ cả người ở trong lòng nữa.

Ngay sau đó, hai mũi tên được ngưng kết từ khí đen xé gió bay ra, bắn thẳng đến hai người trên mặt nước.

Ngọc Trụy Nhi cấp tốc lặn vào trong nước, túm chặt tay Ngọc San Nhi trốn đi, cũng không dám nhìn trộm nữa, ra sức bơi về biển sâu.
Tay áo rộng rãi của Kê Vô Trần lại phất qua, toàn bộ rượu nước, đồ nhắm, các thứ khác...!trên bãi cát biến mất quay về vị trí cũ.

Hắn nhìn người trong lòng đã say lắm rồi, ánh mắt không khỏi mềm mại xuống, vạch miếng lụa mỏng trên mặt nàng ra, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi nàng triền miên một lát rồi ôm nàng biến mất trong bóng đêm nồng đậm..