Một đám binh sĩ đầu chó áp tải Lý Do Hỉ và Thập Dương, Cẩu Phú Quý cùng bị nhốt vào trong một cái lồng sắt, được kéo bởi xe bò.
Cẩu Phú Quý đổi đầu, rất nhiều người không nhận ra cậu ta.
Không ít dân chúng ở xa đã dừng chân hóng hớt, trước đây cũng thường có người bị sóng biển đánh dạt vào bờ, phần lớn số người mong muốn ở lại sẽ được sắp xếp thích đáng, được phân cho vài mẫu ruộng.
Quả thật, số người có thể được hưởng thụ đại lễ giống cảnh tượng hôm nay như thế rất ít, đến cả cận vệ quân của Hoàng đế cũng đều xuất động rồi.
Lý Do Hỉ bám song sắt lồng giam nhìn ra ngoài, càng xa bờ biển thì càng nhiều đồi núi nhấp nhô, những ruộng lúa vàng bát ngát.
Nghĩ đến nơi này khí hậu nóng bức, ánh nắng độ ẩm đầy đủ, cây nông nghiệp cũng lớn rất nhanh.
Gần cuối tháng chín, bông lúa nặng trịch, làm người ta nhìn mà vui vẻ cực kỳ.
Càng làm cho người ta vui vẻ hơn nữa lại không phải là bông lúa đòng đòng mà là Tử huyền tinh thạch có thể thấy ở khắp nơi!
Ôi trời ơi! Thứ có giá trị nghìn vàng ở ngoài kia mà ở đây lại rơi đầy đất.
Nhưng mà thứ này cũng chia phẩm cấp, tỷ lệ trong suốt, thể tích lớn mới có thể bán được giá tốt.
Ví dụ như miếng đeo trên cổ Cẩu Phú Quý, mấy đống ở lề đường kia không cùng một đẳng cấp với nó.
Lý Do Hỉ vừa nghĩ đến Cẩu Phú Quý đã tức giận vô cùng, quay người giật miếng Tử huyền tinh thạch trên cổ cậu ta xuống, nhét vào người: “Tịch thu!”
Cẩu Phú Quý còn đang cố gắng giao lưu với binh sĩ ngoài lồng giam, dường như có một binh sĩ quen biết cậu ta, lặng lẽ sáp đến gần nói chuyện, trong miệng ba la bô lô hừ hừ suốt, nghe chẳng hiểu nổi đang nói cái gì.
Dáng vẻ sau khi Cẩu Phú Quý nghe được thì hơi sa sút tinh thần, còn muốn nói gì đó nhưng người kia đã đi ra xa.
Tài nguyên trên đảo có hạn, lại thêm khí hậu nóng bức, mấy binh sĩ đều ở trần thân trên, phía dưới được che lại bằng váy da cá mập màu đen, tay cầm trường mâu xương cá, đi chân đất trên mặt đất toàn cát bị ánh mặt trời chiếu nóng bỏng.
So sánh với nhau thì Cẩu Phú Quý có thể mặc quần áo, cho dù là vải thô đi nữa cũng đích thật là đãi ngộ của hoàng thất rồi.
Số dân chúng vây xem bên đường còn mặc cả váy làm từ lá cây nữa đấy.
Lý Do Hỉ dùng cùi chỏ chọc Thập Dương, hỏi: “Người kia nói gì thế?”
Thập Dương thở dài: “Thái tử của Cẩu Đầu quốc tự ý đào tẩu, còn lén lút chặt bỏ đầu xuống làm dân chúng phẫn nộ.
Cẩu Hoàng đế và Hoàng hậu đã đến pháp trường, muốn đích thân thẩm vấn, giám trảm cậu ấy đấy.”
“Hả?” Lý Do Hỉ không hiểu: “Cậu ta đã không còn đầu nữa rồi, trảm thế nào được? Ngũ mã phanh thây? Chặt thành nhiều khúc?”
Thập Dương đang muốn nói chuyện, đầu lĩnh mặc áo giáp ngực thô ráp lại tiến đến sủa loạn, không cho họ châu đầu ghé tai.
Người đang ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, hai người chỉ đành ngậm miệng.
Cũng không phải là sợ đồ chó này, mà thật sự là sủa quá ầm ĩ! Làm cho màng nhĩ của người ta phát đau, nhiều một câu không bằng ít một câu.
Đi qua ruộng lúa, dần dần xuất hiện nhiều nhà tranh ở hai bên đường, người đầu chó vây xem càng lúc càng đông, chỉ chỉ chỏ chỏ ba người bọn họ.
Lý Do Hỉ nghiến răng nghiến lợi: “Cẩu Phú Quý, nếu cậu còn không nghĩ ra biện pháp, tôi sẽ đập chết cậu bây giờ luôn.”
Cẩu Phú Quý thở dài, cất cao giọng điệu như vịt đực của cậu ta: “Tôi tin tưởng mọi người đều muốn biến thành người bình thường, nhìn mấy người bên ngoài này xem, họ chẳng hề biểu hiện ra vẻ phẫn nộ, cận vệ quân cũng chỉ là nghe lệnh làm việc.
Chỉ cần thuyết phục được phụ hoàng, mẫu hậu thì nhất định có thể!”
Lý Do Hỉ nhìn dân chúng đang đứng hai bên đường, có nam, có nữ, có em bé.
Những người này có người sinh ra đã là đầu chó, cũng có người gặp nạn đến đây ở lâu ngày thành đầu chó, ánh mắt nhìn về lồng giam rất phức tạp.
Lý Do Hỉ không rõ biểu cảm trên mặt chó của họ.
Nàng gảy bàn tính lạch cạch trong đầu, bỗng nhiên nảy ra một kế, khóe miệng nở một nụ cười đểu không có ý tốt.
Lý Do Hỉ quàng cổ hai người kia kéo lại gần, nói nhỏ: “Đợi đến pháp trường, cứ nhìn xem phụ vương cậu nói thế nào, nếu thật sự không được, cậu cứ nói thế này…..”
Thập Dương nghe được thì im lặng, nhìn nàng một cái thật lâu.
Cẩu Phú Quý thì ngạc nhiên vui vẻ vô cùng: “Thật á?”
Lý Do Hỉ mỉm cười: “Hoàn toàn chính xác, lừa cậu là chó.”
Ý chí chiến đấu của Cẩu Phú Quý lại nổi lên, ăng ẳng sủa to với dân chúng ở ngoài lồng.
Dù sao cậu ta cũng là Thái tử, nhất thời đám binh sĩ cũng chẳng biết làm gì cậu ta, cũng mặc kệ cho cậu ta sủa.
Suốt dọc đường, Cẩu Phú Quý vẫn bám riết không tha, sủa loạn không ngừng.
Bị cậu ta ảnh hưởng, cổ động, đám người vây xem bắt đầu xôn xao hẳn lên, tốp năm tốp ba xì xào bàn tán.
Trước mắt dần dần hiện ra con đường và nhà cửa bằng đá, phần lớn là được xây bởi đá màu nâu xen lẫn với Tử huyền tinh thạch tối mờ.
Rất nhanh, ba người bị áp giải từ trong lồng giam ra ngoài, quỳ ở một khoảng đất trống.
Trên đài cao phía trước có một đôi nam nữ đang ngồi, nghĩ chắc đây là phụ hoàng, mẫu hậu của Cẩu Phú Quý rồi.
Mặc dù chỉ mặc quần áo vải thô, thế mà trên đầu chó lại đội ngọc quan được khắc từ Tử huyền tinh thạch, tỏa ra ánh sáng lóa mắt đẹp đẽ dưới ánh mặt trời.
Dường như Lý Do Hỉ đang thấy vô số linh thạch ngoắc tay với mình.
Xung quanh quảng trường không lớn đã đầy người vây xem, vô số đầu chó đang chuyển động.
Lý Do Hỉ không nhìn thấy đao phủ đang cầm đại đao nào, thở phào một hơi -- Xem ra, Cẩu Hoàng đế còn không nỡ chém con ông ta.
Trên đài cao, Cẩu Đầu Hoàng đế đứng lên, đám người lập tức im lặng xuống.
Mặc dù là diện mạo chó nhưng cũng tràn ngập uy nghiêm.
Ông ta mở to mắt chó, chỉ vào Cẩu Phú Quý mắng to: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu…..”
Hoàng hậu kéo nhẹ góc áo của ông ta, vỗ lưng giúp ông ta thuận khí: “Gâu gâu, gâu gâu gâu…..”
Cẩu Phú Quý phản bác kịch liệt: “Gâu gâu gâu gâu gâu gâu gâu…..”
Không biết là cậu ta nói gì mà ba tầng trong, ba tầng ngoài dân chúng vây xem sôi trào ngay lập tức.
Tiếng sủa liên tục, lớn đến nỗi người điếc cũng phải nghe thấy, người ngu muội cũng phải thức tỉnh (1), cả trời đất cũng phải biến sắc!
Lý Viên Viên cũng bị dây thừng trói tứ chi, nằm lăn trên mặt đất, bị nhiều chó vây quanh như thế, cả thân hổ của nó bị dọa sợ run rẩy, liều mạng giãy giụa thẳng đến bên cạnh Lý Do Hỉ, chôn đầu vào chân nàng.
Lý Do Hỉ bị trói ngược hai tay ra sau, đầu óc ông ông, hận không thể ngất đi.
Thập Dương tranh thủ lúc bọn họ không chú ý, biến luôn thành kiếm nằm trên đất, đóng hết năm giác quan lại.
Lý Do Hỉ thật sự bị ồn ào đến chẳng có cách nào, dứt khoát trốn vào thức hải đi ngủ, đợi bọn họ ầm ĩ cho xong đi đã.
Một buổi thẩm vấn nguyên lành lại biến thành tranh luận kịch liệt.
Một mình Cẩu Phú Quý trấn giữ quan ải, đứng trước mặt hai người một hổ, tranh luận lý lẽ, náo loạn nguyên hai canh giờ, ầm ĩ đến tận lúc trời tối!
Không biết đã qua bao lâu, cảm giác dây trói trên cánh tay buông lỏng, Lý Do Hỉ cấp tốc hồi thần, chỉ thấy vài binh sĩ đã cởi trói cho nàng xong, Thập Dương vội đỡ nàng đứng dậy.
Đến giờ cơm nước, dân chúng vây xem cũng tản đi rồi.
Cẩu Hoàng hậu đang ôm Cẩu Phú Quý khóc rống, không ngừng vuốt ve đầu gỗ của cậu ta, ánh lệ trong mắt lấp lánh, tràn ngập sự hướng tới.
Cẩu Hoàng đế đứng quay lưng ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc.
Lý Do Hỉ hoạt động tứ chi tê mỏi, hỏi: “Bàn luận thế nào rồi?”
Cẩu Hoàng đế sủa mấy tiếng, Cẩu Phú Quý vội giải thích: “Phụ vương đồng ý rồi, nhưng mà phải quan sát mấy ngày trước đã, nếu chị uống nước trên đảo này mà không bị biến thành đầu chó thật thì mới đáp ứng chị.
Nhưng nếu chị đã có cách cứu tất cả chúng tôi rồi, sao lại không nói trước cho tôi biết?”
Vì sao phải không nói trước cho cậu, đương nhiên là vì bây giờ tôi mới nghĩ ra đấy!
Lý Do Hỉ cười trống lảng, tránh né mà không trả lời: “Thiên cơ bất khả lộ, thế cứ quan sát trước đi.”
Vậy là lập tức có một thị nữ dâng nước lên, Cẩu Hoàng đế yêu cầu nàng uống sạch trước mặt ông ta.
Kể cả lúc trước đã uống nước giải độc, nhưng trong lòng Lý Do hỉ vẫn không dám xác định có hiệu quả thật hay không -- Nhỡ đâu lại mọc ra một cái đầu chó thì làm thế nào đây á!
Nhưng hiện tại đã cưỡi lên lưng hổ rồi, khó xuống lắm, mấy thị vệ đầu chó ở xung quanh đang nhìn nàng chằm chằm.
Ánh mắt Cẩu Hoàng đế lạnh lẽo, đúng là làm Hoàng đế có khác, cho dù có cái đầu chó nhưng vẫn tỏa ra khí thế cường đại.
Cẩu Phú Quý tưởng nàng thật sự có biện pháp, vẻ mặt mong đợi nhìn nàng.
Tay nàng cầm bát run rẩy, vẻ mặt giả vờ trấn định.
Đột nhiên, nàng cười ha ha hai tiếng, cười đến hai vai rung lên không ngừng, nước cũng tung tóe ra ngoài mất một nửa, nhưng rất nhanh lại có thị nữ tiến đến rót đầy cho nàng.
Nụ cười của nàng cứng đơ trên mặt, thật lâu sau, cuối cùng cũng hét lớn một tiếng: “Cạn! Lão nương chấp hết!” Dứt lời, ngẩng đầu uống một hơi cạn sạch, úp ngược cái bát, “Tôi uống hết rồi đấy, tùy cậu thôi.”
Thập Dương nhận lấy bát nước rồi cũng uống cạn sạch, “Tôi cũng cạn rồi.” Thể chất cậu ta đặc thù, thứ gì dạng gì đều không có tác dụng với cậu ta, uống xong còn có lòng đi an ủi nàng: “Cùng lắm thì đến lúc chị bị chém rồi lại đặt cho chị một cái đầu gỗ.”
Lý Do Hỉ ngoài cười nhưng trong không cười, mắng cậu ta một vạn lần ở trong lòng, vẻ mặt lại vẫn cười hi hi.
Cẩu Hoàng đế sắp xếp chỗ ở cho họ ở trong cung.
Cung điện cũng được xây chủ yếu bằng đá, dùng một lượng lớn Tử huyền tinh thạch, cả tòa cung điện đều lấp lánh ánh tím giàu sang, lấp lánh đến tận trời cao.
Lý Do Hỉ lại chẳng có tâm trạng ngắm nhìn, vừa vào phòng đã bắt đầu đi tìm cái bô, muốn nôn hết nước ra ngoài.
Nhưng mà rất nhanh lại có hai thị nữ đầu chó đến phục vụ nàng, nói là phục vụ không bằng nói giám thị.
Lý Do Hỉ ôm cái bô, nhìn ánh mắt nghi ngờ của thị nữ, ngượng nghịu xoa đầu.
Thị nữ còn tưởng nàng đói rồi, lập tức ra ngoài bưng đồ ăn đến cho nàng.
Lý Do Hỉ thật sự bội phục, chẳng có cách nào hiểu nổi cách suy nghĩ của họ -- Cho dù tôi đói thì cũng không đến nỗi ăn phân chứ!
Nhưng nàng bình thường lại rất nhanh chóng, bọn họ vốn là chó mà, chó thích ăn phân, mọi người đều biết điều này.
Chỉ có điều, khi thấy đồ ăn họ mang đến, nàng khóc không ra nước mắt -- Sao mà toàn là canh, là cháo thế này đây? Không thể có chút đồ khô à?
Ngôn ngữ không thông, hai thị nữ vừa sủa vừa khoa tay múa chân, đại khái là tỏ vẻ phải nhìn nàng ăn hết.
Lý Do Hỉ hít sâu -- Ta ăn! Ta ăn! Được chưa!
Ăn uống xong, nàng nằm trên giường, vuốt một bụng nước, khóe mắt rơi ra một giọt lệ -- Khóc đi, tốt nhất là có thể khóc sạch chỗ nước đó đi.
Lý Do Hỉ lo lắng trong lòng, hoàn toàn không dám ngủ.
Thỉnh thoảng lại bò dậy soi gương, chỉ sợ đầu sẽ bị biến hóa, mồm sẽ dài ra, mặt sẽ mọc lông.
Đến nửa đêm, nàng thật sự không chống đỡ nổi nữa mà ngủ mất, lại mơ thấy chính mình thành đầu chó.
Cẩu Phú Quý cười nhe răng chặt đầu nàng xuống.
Thập Dương khắc một khúc gỗ xấu xí đắp lên làm đầu mới cho nàng.
Lý Viên Viên cũng không nhận ra nàng nữa, vừa đánh, vừa đạp nàng.
Cuối cùng nàng đâm phải ngõ cụt, đi tìm Đại Ma Vương.
Lúc đầu Đại Ma Vương vẫn còn tốt, sau cùng lại đột nhiên biến sắc, nói nàng xấu xí cực điểm, rồi lại còn đốt cái đầu gỗ của nàng thành tro bụi.
Một mình nàng cô đơn, lẻ loi, phiêu đãng trên thế gian, khỏi cần nói cũng biết thảm vô cùng…..
Lúc tỉnh dậy, trời đã sáng rồi, cả người nàng vã mồ hôi, tim đập kinh hoảng, bò dậy khẩn cấp đi soi gương, kiểm tra đầu óc tỉ mỉ kỹ càng hết một lượt -- Còn tốt, còn tốt, chỉ là mơ mà thôi.
Kê Vô Trần từ trong thức hải an ủi nàng: “Đừng lo, cứ cho là mọc ra đầu chó thật, tôi cũng sẽ khắc cho nàng một cái đầu độc nhất vô nhị, giống tướng mạo thật của nàng nhất.”
Lý Do Hỉ bây giờ như chim sợ cành cong, một chữ cũng không nghe vào đầu nổi, giọng nói hung dữ: “Tôi mới không thèm! Tôi chỉ muốn đầu của tôi thôi!”
Kê Vô Trần im lặng -- Quên đi, nói nhiều sai nhiều, vẫn nên ngậm miệng đi.
Lý Do Hỉ ngồi một mình trước gương, “Còn không phải là vì anh à, nếu tôi thành đầu chó thật thì làm sao bây giờ! Sau này làm sao có thể gặp người được, sao gả đi được! Người ta còn chưa từng được thưởng thức mùi vị nam nhân đâu!”
Kê Vô Trần rũ mắt, lông mi khẽ run, ngón tay cẩn thận vuốt ve tấm vải mỏng giấu trong tay áo, cuối cùng vẫn không cách nào nói ra.
Bất kể nàng biến thành dáng vẻ gì, tôi đều không ghét bỏ nàng đâu.
Chỉ là nếu nói câu này ra, sợ rằng nàng sẽ lại tức giận..