Lúc này, nghìn dặm bên ngoài Tinh Trần giới, Tiều Vân sơn.
Tiều Vân sơn chỉ là một môn phái đan tu nhỏ, thường ngày cũng trồng thảo được, luyện đan gì gì đó.
Lập phái hơn năm trăm năm, tuy rằng không sinh ra đại nhân vật giỏi giang nào, cũng may mà chưa từng đắc tội ai cả.
Nhưng bây giờ đây, Hứa Đạo Ý, chưởng môn Tiều Vân sơn, lại mang vẻ mặt buồn khổ, đang ăn nói khép nép với một cô gái trẻ dung nhan tinh xảo, diễm lệ.
Bề ngoài của Hứa Đạo Ý già nua, râu tóc bạc trắng, hiển nhiên là đã tu luyện đến cuối con đường, không có cách nào đột phá cảnh giới để tăng tuổi thọ nữa rồi.
Nhưng thân đứng đầu một phái, khi đối mặt với người mạnh mẽ hơn chính mình, cũng không tránh khỏi tạm nhân nhượng vì lợi ích chung.
“Chúng tôi không biết cô ấy là Thánh nữ thật mà, nếu mà biết thì chắc chắn đã sớm phái người đi thông báo rồi! Cô ấy nói không cha không mẹ, không nơi nương tựa, lão hủ thấy thân thế cô ấy đáng thương mới giữ lại ở ngoại môn.
Tất cả đệ tử ngoại môn đều được đối xử bình đẳng, chưa bao giờ khắt khe một mình cô ấy mà……”
Trên quảng trường phía dưới bậc thang dài lên chủ điện, tất cả đệ tử Tiều Vân sơn, gồm cả đệ tử ngoại môn đều bị đệ tử Bắc Cung thị tộc mặc quần áo xanh nước biển, cầm kiếm bao vây.
Khác với loại môn phái nhỏ như Tiều Vân sơn, nhà họ Bắc Cung ở Sương Lâm giới xa ngoài nghìn dặm, quanh năm bao phủ bởi tuyết trắng, là gia tộc lớn số một số hai ở thế giới tu chân này, thực lực tương xứng với Đồ Lục đảo.
Chúng đệ tử Tiều Vân sơn chẳng hiểu ra sao, nhưng đối phương người đông thế mạnh, mà đan tu thì cũng chẳng giỏi đấu tranh, chỉ có thể đứng tại chỗ một cách thành thật.
Người đứng bên cạnh Hứa Đạo Ý hừ lạnh một tiếng, “Tiểu phái vô danh, đến cả bạn sinh thú cũng không nhận ra.”
Hứa Đạo Ý vội nói phải, cúi đầu khom lưng -- Xác thật là Lâm Nguyệt đã từng nói con hổ kia là Thương Lan thú, nhưng bọn họ chỉ là môn phái nhỏ ở quê, sao mà nhận ra được bạn sinh thú bên cạnh Thánh nữ cơ chứ! Chỉ xem nó như một con linh vật kỳ lạ mà thôi.
Nếu sớm biết nàng là Thánh nữ, chắc chắn lão ta sẽ không giữ nàng lại, bây giờ lại vướng vào xui xẻo thế này đây!
Nghe đồn chỗ sâu bên trong Sương Lâm giới có Thánh nữ được trời sinh đất dưỡng, ba nghìn năm sinh một lần, lúc Thánh nữ được hạ sinh còn có một con vật được sinh kèm theo, gọi là Thương Lan hổ.
Nếu cùng Thánh nữ sinh con nối dõi, sức mạnh, thiên phú huyết mạch của đứa con rất cường thịnh.
Năm xưa, tổ tiên của họ Bắc Cung bị kẻ thù đuổi giết nên lưu lạc đến núi tuyết, gặp được Thánh nữ, được Thánh nữ cứu, sau đó sinh con, kiến lập ra dòng họ Bắc Cung, đến nay đã hơn vạn năm.
Thế là, từ trước đến nay, Thánh nữ càng giống một đạo cụ bị các môn phái tranh đoạt, ai chiếm được Thánh nữ chẳng khác nào chiếm được một món chí bảo có thể làm cho môn phái thịnh vượng.
Nghe nói hơn ba nghìn năm trước, lúc vị Thánh nữ trước được sinh ra, Đồ Lục đảo phái mấy vạn tu sĩ đến cướp người, Bắc Cung thị không địch lại được mới đành thỏa hiệp, dâng Thánh nữ ra cầu hòa.
Tiền chưởng môn Ô Thiệu Tùng đã phi thăng của Đồ Lục đảo chính là do Thánh nữ sinh ra.
Ô Thiệu Tùng quân pháp bất bị thân, đi đánh Xích Huyết giới, giam ma đầu lại, chính là một hình mẫu tiêu biểu của thế giới tu chân.
Cũng chứng thực cách nói huyết mạch Thánh nữ càng cường thịnh hơn.
Thánh nữ lần này cũng sẽ gả cho gia chủ đương nhiệm của họ nhà Bắc Cung, Bắc Cung Từ, giới chủ Sương Lâm giới, nhịn một nghìn năm mới được.
Vì đợi thánh nữ, còn giữ thân đồng tử một nghìn năm, lại nghẹn thêm mười mấy, hai mươi năm để Thánh nữ lớn lên, thật sự không dễ dàng.
Nhưng ai có thể ngờ được, Thánh nữ lớn lên, có chân liền chạy, thế mà lại chọn đúng đêm đại hôn để ôm Thương Lan thú theo chạy mất, còn chạy đến nơi xa thế này để làm tổ.
Bây giờ lại không biết đã chạy đi đâu rồi!
Trong lòng Hứa Đạo Ý hét to xui xẻo, ngoài mặt vẫn phải treo một nụ cười hiền hòa.
Hứa Điềm di chuyển khẽ khàng đến bên cạnh Hứa Dực, chọc thắt lưng hắn ta, khẽ nói: “Sư huynh, Lâm Nguyệt kia là Thánh nữ thật à? Thế lúc trước muội còn bắt nạt ả đấy, liệu có bị giết không?”
Hứa Dực im lặng, chỉ sợ Lâm Nguyệt kia đã không phải là Thánh nữ chân chính rồi, nhưng huyết mạch Thánh nữ vẫn còn.
Nếu nàng được Bắc Cung thị tìm ra, nhỡ mất hứng lại bảo giết sạch cả môn phái Tiều Vân sơn cũng không phải là không có khả năng.
Đến bây giờ, hắn ta cũng không biết lúc trước thả người đó đi là đúng hay là sai nữa.
Nhưng hắn ta vẫn nhẹ giọng an ủi sư muội, “Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu.”
Hứa Điềm cúi đầu xuống, biết sư huynh chỉ là an ủi nàng ta.
Nếu lúc đầu biết Lâm Nguyệt là Thánh nữ, cho nàng ta một trăm lá gan thì cũng không dám hạ thuốc cho Lâm Nguyệt…..
Bây giờ nói gì cũng muộn rồi.
Nàng ta quay sang nhìn phía bên kia, đệ tử Bắc Cung thị đang áp giải từng người, từng người một đi thẩm vấn, chắc chắn sẽ có người lấy lòng họ mà nói hết ra chuyện nàng ta đã làm.
Chỉ sợ nàng ta xong đời thật rồi.
Trong viện mà Lâm Nguyệt từng ở.
Cây bào đồng cao lớn ở trong sân nửa xanh nửa vàng, lá rụng điêu tàn.
Một chàng trai khoanh tay mà đứng dưới tàng cây, áo trắng giày lụa, búi tóc bằng ngọc quan, như chi lan ngọc thụ, khí độ bức người.
Mặt mày hắn ta lạnh lùng, ánh mắt xa xăm, tay phải cầm một khối Tinh lam thạch nhỏ, chậm rãi bóp thành bột phấn, phân tán qua đầu ngón tay.
Sau lưng hắn ta, một cô gái chậm rãi tiến đến, chính là người nói chuyện với Hứa Đạo Ý lúc nãy.
Nàng ta đảo đôi mắt đẹp, hơi nhún gối thi lễ, môi đỏ khẽ mở, “Giới chủ, giờ đã tra rõ rồi, xác thật là ba năm trước, Thánh nữ tiến vào Tiều Vân sơn.
Nhưng không biết vì sao mấy tháng trước lại rời khỏi im lặng không một tiếng động.”
Nói đến đây, khóe miệng nàng ta nhếch lên một nụ cười chế giễu, “Có lời đồn Thánh nữ và một nam đệ tử tên Hứa Dực…..” Dừng lại một chút, ngẩng đầu nhìn bóng lưng cao ngất ở trước mặt, cuối cùng vẫn nói ra: “Bị người dùng kế hãm hại, nhưng cũng chẳng phát sinh điều gì.”
Giọng nói của chàng trai trong trẻo, lạnh lùng như ngọc, chẳng có chút cảm xúc nào, lại kèm theo uy nghiêm không thể nghi ngờ, “Mưu hại Thánh nữ, tội không thể tha, những người liên quan, một tên cũng không để sót.
Ngươi ở lại nơi này, tiếp tục truy tìm tung tích của Thương Lan hổ.
“Vâng.” Người kia cung kính có thừa, giọng nói lại mang theo mấy phần năn nỉ, “Nhưng mà Mạnh đông tiết (tháng đầu đông, tháng mười) sắp đến rồi, giới chủ…..
Ngọc Yên…..
muốn chia sẻ một, hai cùng giới chủ.”
Chàng trai phẩy bụi bặm trên tay áo, thản nhiên nói: “Làm xong chuyện ở đây thì ngươi quay về đi.”
“Vâng!” Khóe miệng người tên Ngọc Yên giương lên một nụ cười, nhìn bóng lưng của hắn ta, ánh mắt tràn ngập ngưỡng mộ và yêu thương.
……….
Sâu bên trong Bất Hàm sơn, Lý Do Hỉ lén lút chạy ra ngoài, ngồi bên khe suối đợi Thập Dương.
Không bao lâu sau, quả nhiên Thập Dương mặc đồ ngụy trang xuất hiện.
Trên người nàng khoác áo lông cáo đỏ lửa, vẻ mặt mệt mỏi, nhìn có vẻ rất không có tinh thần.
Thập Dương lộn nhào hai vòng đến trước mặt nàng, cảnh giác nhìn xung quanh, thấp giọng nói: “Tên kia không ở gần đây chứ?”
Nàng lắc đầu, “Không, cậu ta luôn xuất quỷ nhập thần, chị cũng không biết bây giờ cậu ta đang ở đâu.”
Thập Dương gãi đầu, ngồi xổm trên đất, ngẩng mặt nhìn nàng, “Chị nghĩ xong chưa thế, lúc nào thì đâm chết y?”
Nàng vẫn lắc đầu, “Chưa, suy nghĩ thêm đã.”
Thập Dương thở dài, “Em biết ngay mà, chắc chắn là chị bị thằng nhóc kia hạ gục rồi.
Người của Đồ Lục đảo đã đến, nhưng mà em đã bắt họ ở nguyên một chỗ.
Nếu chị còn không hành động thì em phải ra tay thôi! Thập Dương em đây vừa ra tay là biết mặt nhau ngay đấy, chị biết mà, đến lúc đó thì chị đừng có trách em vô tình vô nghĩa nhé!”
Lý Do Hỉ hít mũi, “Đánh rắm! Lão nương đã đi qua cả vạn bụi hoa, một phiến lá cũng không dính vào người.
Có thể dễ dàng bị hạ gục như thế à?”
“Ha ha.” Thập Dương cười lạnh, “Em thấy chị bị dính hết phiến nọ đến phiến kia rồi! Vùng lên thôi, chị gái của em ơi! Chơi thì chơi, đùa thì đùa, nhưng đừng lấy chuyện này ra để chọc cười!”
Lý Do Hỉ đứng dậy, đi về phía rừng sâu, “Bớt nói nhảm, đi theo chị.”
Thập Dương vội đứng dậy đuổi theo.
Lý Do Hỉ dẫn cậu ấy trèo đèo lội suối đến trước một hang động ẩn giấu trong núi, chỉ vào bên trong, nói: "Trong này vẫn còn người may mắn sống sót, Hữu Trần đã nói thả họ đi rồi mà họ vẫn không dám bước một bước ra khỏi hang động, em mang người đi thôi."
Thập Dương thò đầu vào nhìn, quả nhiên là mười mấy người Túc Thận co ro trong một góc hang động, người nào người nấy gầy trơ cả xương.
Cậu ấy gật đầu đáp ứng một tiếng, lại bỗng nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi, mấy ngày trước Vạn Nương nói với em Viên Viên bị rụng lông, em đoán có lẽ là bởi vì hổ lương quá ít rồi, chị làm cho xong việc này nhanh lên, chúng ta còn lên đường đi tìm thức ăn cho hổ, không thể trì hoãn nữa."
Lý Do Hỷ khoát tay, "Được rồi, chị biết rồi, em nhanh lăn đi.
Gần đây tâm trạng không tốt, đừng đến làm phiền chị nữa."
Thật Dương nhìn nàng xuống núi chậm rì rì, bước chân lảo đảo, lại lớn tiếng nhắc nhở: "Này! Chị gái ơi, đừng do dự nữa! Còn có, bảo vệ bản thân cho tốt."
Lý Do Hỉ giơ một tay lên vẫy, cũng không quay đầu lại: "Chị biết rồi!"
Trong đầu nàng trống rỗng, nhớ lại lời Thập Dương nói mà hốt hoảng, người của Đồ Lục đảo đến rồi.
Đồ Lục đảo, Đồ Lục đảo, họ đến đây làm gì, là đến bắt Hữu Trần sao? Nhất định cậu ta phải chết sao? Rõ ràng trong lòng nàng đã biết đáp án nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi, không nhịn được mà khổ sở.
Nàng không kiềm được nghĩ, bản thân kiên quyết, quả cảm của ngày xưa đi đâu mất rồi.
Trở lại doanh địa, Hữu Trần đã lắp một cái xích đu ở trước gian phòng, đang ngồi trên đó, đung đưa chân, đợi nàng.
Hình như cái gì cậu ta cũng biết, mà lại giả vờ cái gì cũng không biết, chỉ lôi hết khả năng ra để lấy lòng nàng, dỗ nàng vui vẻ.
Thấy Lý Do Hỉ đã về, cậu ta cấp tốc hoàn hồn, đổi một vẻ mặt cười, cũng không hỏi nàng đã đi đâu, chỉ là đón nàng, ôm nàng vào lòng, hôn lên trán nàng theo thói quen, rồi chỉ vào xích đu như đang hiến vật quý: "A Hỉ, nàng xem, đây là tôi làm cho nàng đấy, nàng thích không?
Lý Do Hỉ ngẩng đầu, nở một nụ cười ngọt ngào với cậu ta, "Thích."
Nếu Thập Dương ở đây thì chắc chắn sẽ nói nàng phân biệt đối xử.
Viên kẹo Lý Do Hỉ nhỏ nhắn được cậu ta bế lên, đặt ngồi xuống trên xích đu, đưa đẩy nhẹ nhàng, tạm thời cũng chẳng nghĩ gì cả.
Hữu Trần khẽ nói: "Thật ra, thời gian tôi đến với thế gian này rất ngắn, nghìn năm đều là một hòn đá nhỏ bé không thể động đậy, nằm dưới suối nước, nhìn trời này, nhìn mây này, nhìn nước này….."
Nhìn hết bốn mùa gió, sương, mưa, tuyết trong núi, cho đến tận khi gặp nàng mới biết thế nào là nhân gian tuyệt sắc.
Hữu Trần chạm trán vào trán nàng, cọ cọ, thuyết phục lại năn nỉ, "Có thể dẫn tôi ra ngoài nhìn thử không?"
Lý Do Hỉ nghe được thì không khỏi ngỡ ngàng, đi ra ngoài sao? Nhưng nhỡ đâu đến lúc đấy cậu ta lại làm chuyện xấu thì phải làm thế nào đây?
Dường như đã hiểu được suy nghĩ trong lòng nàng, Hữu Trần dựng thẳng ba ngón tay lên ngay lập tức, nói rất trịnh trọng: "Tôi cam đoan với nàng, nhất định sẽ không giết người tùy tiện, nàng bảo tôi làm gì tôi sẽ làm nấy, chắc chắn sẽ rất nghe lời, rất ngoan ngoãn!"
Lý Do Hỉ nửa tin nửa ngờ -- Cậu ta có thể khống chế bản thân sao?
Hữu Trần ôm nàng lắc lư, làm nũng: “Có được không, chỉ đi chơi một chút thôi mà, có được không, chắc chắn tôi sẽ nghe lời mà.”
Lý Do Hỉ thở dài trong lòng, nếu cậu ta nói thật, khe suối chính là Phong Ma đài.
Bị nhốt nghìn năm, thật vất vả mới thấy được ban ngày lần nữa, thế mà lại sắp phải chết rồi…..
Dù rằng cậu ta tội ác tày trời, làm hết sạch những việc ác, kết quả đã định trước là phải biến mất, trở về bản thể…..
Vậy, trước lúc cậu ta phải rời đi, luôn có tư cách nhìn thử dáng vẻ của thế giới này.
Nhìn thấu thế gian phồn hoa, thử qua nhân tình ấm lạnh, rồi rốt cuộc phát hiện tất cả chúng sinh sẽ biến mất như nước.
Thế mới không uổng một chuyến đi đến trên đời này.
Lý Do Hỉ suy nghĩ hồi lâu, ngẩng đầu đối diện với ánh mắt chan chứa sự mong đợi kia.
Tầm mắt giao thoa ở một chỗ, trái tim nàng như lỡ mất mấy nhịp, rồi đập loạn xạ.
Dường như tầm nhìn đã xuyên qua năm tháng, thấy được khe suối lạnh lẽo mà cậu ta bị ngâm trong đó, thấy cây phù dung bên bờ hoa nở lại hoa tàn năm này qua năm khác.
Nàng lập tức nhảy xuống đất, xoay người chạy vào phòng.
Hữu Trần vội đuổi theo, nhìn nàng vơ hết quần áo và một ít đồ dùng hàng ngày vào túi giới tử, hỏi: “Sao thế?”
Lý Do Hỉ vừa thu dọn vừa nói: “Không phải muốn đi à, nói đi thì chúng ta đi luôn thôi!” Nàng lại đổ hết một đĩa quả dại trên bàn vào túi, lẩm bẩm một mình, “Có thể ăn ở trên đường.”
Hữu Trần ngạc nhiên mừng rỡ, giọng nói cũng bất giác cao hơn mấy phần: “Nói đi thì đi?”
Nàng dọn dẹp xong, tiến lên nắm tay cậu ta, cười hiện lúm đồng tiền như hoa: “Đúng thế! Đi thôi!”.