Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 72: Hữu Trần Cũng Là Vô Trần





Sáng sớm Thập Dương đã dậy, cho hổ ăn, lại chơi bóng làm bằng lông với nó một lúc lâu rồi đi tìm Bắc Cung Từ.
Bắc Cung Từ vừa dậy, người hầu đang giúp hắn ta mặc quần áo.

Thập Dương vén mành lên, vọt vào trong, ôm quyền lỏng lẻo, cà lơ phất phơ: “Tiểu tế thỉnh an nhạc phụ đại nhân.” Nói xong đặt mông ngồi xuống bên bàn, bắt đầu ăn bữa sáng của Bắc Cung Từ, một bát cháo trắng và hai đĩa món phụ.
Đương nhiên tu giả như Bắc Cung Từ không cần ăn ngũ cốc, dưỡng ngũ tạng.

Nhưng dù sao cũng đều là người, chiêu đãi khách quý các món ăn vào những ngày lễ hội khánh điển cũng là một loại nghi lễ, nên phòng bếp cũng dâng đến một suất cho hắn ta theo lệ.

Còn có một cốc trà Bích sơn mao tiêm mà Bắc Cung Từ hay uống.
Thập Dương há miệng to ăn nhồm nhàm mấy miếng là hết, bưng cốc trà lên uống cạn sạch, vuốt bụng có ý vẫn chưa đủ, “Ít quá rồi, chưa đủ lót dạ cho tiểu gia.

Người kia, lại mang lên hai cái chân giò, nấu thật nhừ vào.”
Xưa nay Bắc Cung Từ là người nghiêm túc, chưa bao giờ lộ rõ biểu cảm, đương nhiên là người hầu của hắn cũng chẳng có tí biểu cảm nào, mắt điếc tai ngơ với lời của Thập Dương.

Thập Dương tự tìm mất mặt, lau miệng, phủi mông, đi mất.
Nhưng đây chỉ là bắt đầu.
Cứ cách một canh giờ Thập Dương sẽ xuất hiện trước mặt hắn ta một lần.
Lúc Bắc Cung Từ tiếp khách, Thập Dương xông vào, hô to: “Tiểu tế thỉnh an nhạc phụ đại nhân.”
Lúc Bắc Cung Từ mở tiệc mời khách, Thập Dương xông vào, hô to: “Tiểu tế thỉnh an nhạc phụ đại nhân.” Những lúc ăn cơm thế này, đương nhiên là cậu ấy cũng phải ngồi xuống ăn cùng, không cho ăn thì cướp, cầm bát lên bỏ chạy, làm cho mọi người khó xử vô cùng.
Bắc Cung Từ xem như không thấy, đám khách quý thì ngại mặt mũi của Bắc Cung Từ và Ô Thiệu Tùng, chủ nhân cũ của Thập Dương, cũng chẳng có cách nào so đo với một kiếm linh, nếu không thì lộ rõ bản thân rất ngốc.
Sau đó, bất kể thời điểm Bắc Cung Từ phê duyệt công văn hay là ngồi tu luyện, Thập Dương đều xuất hiện đúng giờ.

Nhưng hắn ta cứ như là một cái hũ nút vậy, xem Thập Dương như người vô hình.
Thập Dương đóng phải cái đinh mềm, cũng dần cảm thấy không thú vị, từ từ giảm bớt số lần xuất hiện.

Nhưng mà cậu ấy vẫn đang ngồi trong chỗ tối nhìn chằm chằm, chỉ cần Bắc Cung Từ hơi nhúc nhích, sẽ lập tức đuổi theo.
Qua một ngày như thế, cậu ấy đã mò ra được rất rõ ràng thói quen hành động của Bắc Cung Từ, nhưng vẫn không thấy hắn ta có động tác gì khác thường, cùng dần lơi lỏng.
……….
Khi Lý Do Hỉ tỉnh lại, suy nghĩ đầu tiên là -- Mình vẫn chưa chết.
Trước mắt một mảnh đen ngòm, nàng bất giác đưa tay ra sờ vị trí bên cạnh, trống không, lạnh lẽo, Hữu Trần không ở đây.
Nàng ngồi dậy lần mò bốn phía xung quanh, lẩm bẩm, “Sao lại tối thế này?” Nàng giơ tay lên sờ dạ minh châu trên đỉnh đầu, tròn trịa, khoảng cỡ nắm đấm, “Sao lại không sáng nhỉ? Lẽ nào dạ minh châu cũng cần phải nạp điện à?”
Động tác trên tay cứng lại trong chớp mắt, bỗng nhiên ý thức được gì đó, tắt cơ quan trong phòng nhỏ.

Tiếng cơ quan khẽ vang, phòng được mở ra, trước mắt vẫn là một mảnh hư vô đen ngòm.
Nàng im lặng một lúc lâu, cuối cùng đã ý thức được bản thân không nhìn thấy gì cả.
Hữu Trần ngồi trên một tảng đá cao, phòng nhỏ trên xe trượt tuyết mở ra, chàng bất giác ngẩng đầu lên nhìn, liên đăng trong tay đã đốt cháy một nửa khuôn mặt chàng, lộ ra đầy xương trắng.

Dường như trong một nháy mắt, chàng đã muốn xông tới, nhưng lại không muốn để nàng nhìn thấy dáng vẻ của bản thân.

Đúng vào lúc còn đang do dự, chàng thấy nàng đứng trong xe, giơ hai tay ra sờ soạng xung quanh.

Một đôi mắt to tròn mà vô thần nhìn bốn phía.
Trong lòng chàng lộp bộp.
Lý Do Hỉ đứng tại chỗ, hô lớn: “Hữu Trần? Hữu Trần?”
Lòng chàng căng như dây dàn, khoảng cách giữa hai người chỉ có sáu, bảy trượng, bốn phía là tuyết trắng mịt mùng, không có gì che chắn, vừa liếc một cái là thấy ngay, sao có thể không nhìn thấy được.
“Hữu Trần, chàng đi đâu rồi!” Lý Do Hỉ sốt ruột hét lớn, dưới chân bước hụt, thân thể nghiêng một cái, sắp ngã xuống.
Hữu Trần hóa thành một đạo bóng đen, lập tức bay nhanh đến đỡ nàng.
Nàng rơi vào cái ôm ấm áp mà quen thuộc, vòng tay ôm thắt lưng chàng thật chặt, “Ôi, dọa chết em rồi, em còn tưởng chàng đi mất rồi.

Hình như em mù rồi, dù sao thì chàng cũng đừng rời khỏi em vào lúc này!”
“Tôi không đi, tôi vẫn ở đây.” Giọng nói của chàng mang theo chút khàn khàn, đặt cằm trên đỉnh đầu nàng, vết thương trên mặt đã khép lại rất nhanh.
Lý Do Hỉ nói: “Bây giờ là tối hay sáng thế?”
Hữu Trần nhìn bầu trời u ám, mặt trời bị mây đen che khuất, nói: “Trời đã sáng rồi, thái dương sẽ xuất hiện mau thôi.”
“À,” Lý Do Hỉ vịn vai chàng, ngồi lên đùi chàng, “Thế thì phải ăn sáng thôi, canh cá tối qua còn chưa kịp ăn đâu đấy.

Có còn không, em muốn ăn.”
“Vẫn còn.” Hữu Trần bế nàng, đặt nàng ngồi xuống xe hẳn hoi, khoác chăn lông cho nàng, vỗ tay nàng: “Tôi ở ngay bên cạnh, sẽ cho nàng ăn canh nóng ngay đây.”
Nàng ngoan ngoãn gật đầu, ừ một tiếng.

Nàng bị chăn lông bao bọc, chỉ hé ra khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt mở thật to, không hề có dáng vẻ lo âu, sợ hãi, mà là rất yên tâm.
Hữu Trần hôn trán nàng, từ hư không làm hiện ra một cái nồi to, cầm lấy đun nóng.
Nàng nghiêng đầu nghiêng tai nghe ngóng, nghe thấy tiếng ùng ục vang lên, ngửi được mùi canh cá thơm nồng, khóe miệng giương lên ý cười, “Có thể ăn rồi!”
Hữu Trần đặt nồi xuống, rửa tay sạch sẽ, múc một bát, dùng thìa bón cho nàng từng chút một, “Ngon không?”
Nàng gật đầu thật mạnh, “Rất ngon.”
Ăn canh xong, Hữu Trần lấy mấy viên thuốc trong bình ra, đưa đến bên môi nàng, nàng cũng ngoan ngoãn uống thuốc.

Hữu Trần tiếp tục lục tìm một hồi, hơi tiếc: “Hình như không mang kẹo đi.”
Nàng ngẩng mặt lên, cười rất sáng lạn, không nhìn ra chút đau lòng, khổ sở nào vì đã mất đi ánh sáng, “Thế chàng hôn em một cái là ngọt ngay!”
Hữu Trần nhìn chằm chằm đôi môi nàng một lúc, rồi nâng đầu nàng lên, chạm nhẹ lên môi nàng, đầy vị đắng của thuốc.
Hồi lâu sau, thấy nàng thở không được nữa, chàng mới lưu luyến tách ra.

Lý Do Hỉ hỏi: “Bây giờ chúng ta đang ở đâu thế?”
Hữu Trần nói: “Một thung lũng trong núi, bốn phía toàn là tuyết.”
Lý Do Hỉ nói: “Chàng lấy bản đồ ra xem thử gần đây có gì thú vị không, chúng ta đi chơi.”
Hữu Trần làm theo lời của nàng rất thành thật, lật bản đồ ra xem một lúc, nói: “Có Vạn Tùng lâm cách chúng ta gần nhất.”
“Được!” Lý Do Hỉ vỗ đùi một cái, “Đi Vạn Tùng lâm.”
Nàng bò lại vào trong phòng nhỏ trên xe, ôm chăn, nhắm mắt lại, “Em mệt rồi, em ngủ một lát đây.

Đến nơi thì nhất định phải gọi em dậy đấy, biết không?”
Hữu Trần gật đầu, nhớ ra là nàng đã không nhìn thấy gì nữa, mới ừ một tiếng thật kêu.
……….
Buổi sáng, Thập Dương đi chào hỏi nhạc phụ đại nhân như thường lệ, vòng qua bình phong lại thấy trên tháp trống không.

Cậu ấy sờ thử, lạnh lẽo, không biết người đã đi bao lâu mất rồi.
Cậu ấy lao ra ngoài, lôi người hầu của Bắc Cung Từ ra hỏi: “Người đâu? Bắc Cung Từ đâu?”
Đối phương không phản ứng, mặc kệ cậu ấy kéo áo, mặt chẳng có biểu cảm gì.

Hành tung của Giới chủ thì sao một người hầu như hắn có thể biết được, kể cả có biết cũng không nói cho Thập Dương.
Thập Dương thả hắn ra, tìm một vòng quanh doanh địa của Bắc Cung thị, chẳng tìm được người.

Cậu ấy thầm chửi một tiếng, đi tìm Đàm Li.
Nhưng Bắc Cung Từ không ở đây, Đàm Li cần xử lý rất nhiều việc, ông ta rất bận, một đám người đang xếp hàng đợi nghe ông ta giao việc, căn bản là không có thời gian rảnh để ý Thập Dương.
Mặt mũi Thập Dương xám xịt, ngồi xổm trên mặt đất, nghĩ ngợi, đi ra khỏi doanh địa, đến nơi mà cậu ấy và Lý Do Hỉ tách ra để hỏi thăm.

Cũng không phải là lần đầu tiên cậu ấy đi tìm người, suốt ngày bị bỏ rơi nên cũng rút ra được chút kinh nghiệm.

Không tốn bao nhiêu công đã nghe nói được tung tích của Hữu Trần và Lý Do Hỉ ở chỗ đường lên Tuyết sơn.
Bỏ tiền ra mua bản đồ, cậu ấy hóa thành kiếm, cưỡi gió mà bay vào sâu bên trong Tuyết sơn.
Vạn Tùng lâm.
Mặc dù gọi là Vạn Tùng lâm, ở đây lại chẳng có một cây tùng nào cả, khắp nơi đều có cột nhũ băng phá đất mọc lên, thẳng tắp như cán bút, như cây tùng.
Hiếm khi mặt trời mới ló được một chút ra khỏi tầng mây đen, chiếu rọi lên cột băng, phản xạ ra ánh sáng lấp lánh.

Đỗ xe trượt tuyết ở một khoảnh đất trống, Hữu Trần khẽ gọi nàng: “A Hỉ, đến Vạn Tùng lâm rồi.”
Lý Do Hỉ ngồi dậy, dụi mắt, Hữu Trần bế nàng xuống đất, nàng hỏi: “Nơi này nhìn như thế nào, đẹp không?”
Hữu Trần nhìn bốn phía xung quanh, toàn là cột băng thẳng tắp, chàng chẳng thưởng thức được chút gì, nhưng vẫn nói: “Đẹp.”
Lý Do Hỉ hỏi: “Thế có dáng vẻ như nào, chàng tả cho em nghe.”
Hữu Trần nắm tay nàng đi trên băng, nói: “Toàn là băng, vừa thô, vừa to, vừa nhiều.”
“Hả?” Lý Do Hỉ nghiêng tai, “Chàng nói gì cơ?”
Hữu Trần đặt tay nàng lên một cột băng cực lớn, nàng rụt tay lại, cứng quá, lạnh quá.

Nhưng vẫn sờ thử, lấy hai tay ôm mà cũng không ôm hết được, “Wow, đúng là rất thô ráp!”

Lại ôm thử mấy cột nữa, toàn là cột băng hệt như nhau, nàng nói: “Em không nhìn thấy, nhưng mà thế này cũng khá vui đấy.” Nói xong thì dưới chân lại bước hụt, bị trơn trượt, Hữu Trần vội đỡ nàng.
Đột nhiên Lý Do Hỉ có ý tưởng, “Chúng ta trượt băng đi!”
Thế là hai người nắm tay trượt trên mặt băng, trượt tới trượt lui như đứa bé ba tuổi vậy.

Thỉnh thoảng lại va phải cột băng, Hữu Trần đều nhẹ nhàng dẫn nàng tránh đi.
Chàng không biết rốt cuộc thì thế này có gì vui, nhưng chỉ cần được ở cùng với nàng, việc gì cũng đều trở nên thú vị cả.
Chơi mệt rồi, hai người nằm ngửa trên mặt băng.
Đến bước này đã không còn cách nào kéo dài thêm nữa, bắt buộc phải có một cách giải quyết.
Lý Do Hỉ gối đầu lên cánh tay chàng, nói ra suy nghĩ trong lòng mình một cách hết sức tự nhiên.
“Thật ra, em còn chưa muốn chết, em vẫn còn rất nhiều việc chưa làm.

Nhưng mà em cũng không hy vọng chàng chết.

Em không biết nên làm thế nào.

Em của trước đây chưa bao giờ có cảm giác thế này cả, việc gì cũng có thể tìm ra cách giải quyết hoàn hảo.

Chỉ có duy nhất lần này, thật sự em không biết nên làm thế nào.

Sao ông trời lại sắp xếp cho em một vấn đề khó khăn thế này chứ.”
Ánh mắt Hữu Trần bình tĩnh, kéo nàng vào lòng, một tay tỉ mỉ vuốt ve mái tóc dài của nàng, “Không sao, tôi sẽ không để em phải khó xử.”
Trong mắt nàng ngấn lệ, hỏi: “Có phải chàng vẫn luôn biết không, cái gì chàng cũng biết hết, đúng không? Chàng biết, em đến để giết chàng.”
“Thế thì có sao đâu?” Chàng nói: “Thật ra, khoảng thời gian này, tôi rất vui vẻ.

Chỉ cần được ở bên cạnh nàng, bất kể làm gì thì tôi cũng đã thỏa mãn rồi.

Nếu có thể, tôi hy vọng được ở bên nàng vĩnh viễn.

Đác tiếc, không còn thời gian nữa.
Nhưng, thế này cũng đã đủ rồi, cũng không uổng công tôi chờ đợi hơn một nghìn năm.”
Đã đến lúc phải chia tay.
Nước mắt rơi xuống, nàng vùi đầu trong lồng ngực chàng khóc, nói: “Em không muốn chàng chết, em không muốn chàng chết, chàng có biết không hả, em không muốn…..”
“Ngốc ạ.” Chàng vuốt đầu nàng, “Tôi sẽ không chết, chúng ta chỉ tạm thời tách ra một lúc thôi, biết không?”
Nàng ngẩng đầu, nước mắt rơi xuống ướt cả tóc mai, “Thật không? Chàng không được lừa em.”
“Lừa nàng làm gì chứ.” Mười ngón tay giao nhau, chàng nhét chuôi Kim cương xử vào lòng bàn tay nàng, ngón tay ấm áp gạt nước mắt cho nàng, nhẹ giọng an ủi, “Đừng sợ, tôi nói chỉ tách ra một lúc thôi thì chính là chỉ một lúc thôi, tôi sẽ luôn ở đây mà.”
Nàng ra sức lắc đầu, bàn tay bị một sức mạnh lớn bao lấy, chẳng có cách nào giãy ra, “Không, em không muốn, không…..

Em không muốn, không muốn đâu…..”
Mặt trời lại bị mây đen che lấp hoàn toàn, tuyết rơi lất phất, rơi xuống khuôn mặt, lành lạnh.

Nàng đã không phân biệt được là nước mắt hay là tuyết tan.
Môi chàng điểm chút nóng ấm lên mặt nàng, nàng cảm thấy được từng giọt nước mắt to lớn, nóng hổi đang rơi trên mặt mình, cổ tay bị nắm chặt, kéo từng chút một về phía trước.
Nàng khóc, giãy giụa, “Em xin chàng mà, lại đợi thêm chút nữa được không? Đợi chút nữa, em…..”
Hữu Trần phủ lên môi nàng, nắm chặt bàn tay nàng đang cầm Kim cương xử, chậm rãi đâm vào ngực.
Kim cương xử bộc phát ra ánh sáng chói lọi, rực rỡ.

Nàng không nhìn thấy, chỉ chậm chạp cảm thấy như có cái gì đó sắc bén đang đâm vào da thịt, lòng bàn tay truyền đến xúc cảm ấm áp, là máu.

Nàng nhắm mắt lại, lệ tuôn như suối.
Hữu Trần bị đau, hừ một tiếng, vùi đầu vào gáy nàng, “A Hỉ, tôi thật may mắn, có thể gặp được nàng.
A Hỉ, a Hỉ, tôi rất thích nàng.

Đáng tiếc, không còn thời gian nữa…..
A Hỉ, a Hỉ, nếu có thể, tôi…..”
Thân thể chàng trở nên trong suốt từng tí một, dùng hết một chút sức lực cuối cùng, nhẹ ôm nàng.

Cả người hóa hết thành luồng khí tinh thuần, nhập vào lồng ngực nàng.

Trọng lượng trên người biến mất, Kim cương xử cũng rơi xuống đất, nàng mờ mịt quơ tay trên không, “Hữu Trần? Hữu Trần?
Hữu Trần?” Nàng bò rạp trên mặt băng, sờ soạng loạn bốn phía.
“Chàng ở đâu thế?”
Không có ai trả lời, chân nàng không ổn định, ngã nhào ra, gọi một tiếng lại một tiếng.

Giọng nói vang vọng, quanh quẩn trong rừng cột băng không người.

Rốt cuộc không nhịn được nữa, gào khóc.
“Hữu Trần…..”
Hữu Trần không còn nữa thật rồi.
Nàng quỳ trên mặt băng, che mặt khóc nức nở.

Nước mắt chảy theo kẽ tay, bị gió lạnh làm đông lại, rơi xuống mặt băng.
Không biết Bắc Cung Từ đã đứng trên một cột băng bao lâu rồi, dưới bàn tay trong tay áo rộng, một mũi tên màu vàng kim như ẩn như hiện.

Hắn ta lạnh lùng nhìn người phía dưới, trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, nhưng lại còn đáng sợ hơn cột băng cao ngất, lạnh lùng này.

Không biết đã qua bao lâu, khóe miệng hắn ta hơi nhếch, cong lên một nụ cười chế giễu.
Nàng khóc mệt rồi, nằm lăn ra mặt băng, trước mắt vẫn là hư không tối đen vô hạn.

Mặc cho bông tuyết rơi lả tả đầy người, khóe mắt đã đông lại một tầng sương, chóp mũi cũng bị đỏ lên.
Đột nhiên, một đôi tay rắn rỏi bế nàng lên, ôm vào trong lòng.
Nàng giơ tay ra, bắt được một góc áo, sờ thấy hoa văn quen thuộc.

Giọng nói run rẩy, dò hỏi: “Vô Trần?”
Đối phương khẽ ừ một tiếng, “Là tôi.”
“Vô Trần, thật sự là chàng! Em…..” Nàng giơ tay lên sờ khuôn mặt chàng, quả nhiên là mặt mày quen thuộc, nàng lại khóc ra tiếng một lần nữa, đầu ngón tay chạm đến da thịt ấm áp, “Ấm, chàng rất ấm!”
Vô Trần cũng là Hữu Trần, ma châu trở về thân thể của chàng rồi! Trong, đục khắc nhau, Hữu Trần có được phần lớn tu vi, đoạn thời gian này, theo sự suy sụp của thân thể Lý Do Hỉ, Vô Trần cũng bị lâm vào hôn mê.
Bây giờ ma châu đã quay lại bản thể, đương nhiên là chàng đã tỉnh lại.
Ánh sáng trong mắt chàng chợt lóe lên, ngủ sâu lâu quá rồi, loại xúc cảm chân thật này hơi thân thiết lại hơi xa lạ.

Chuyện cũ như gần như xa, giống bản thân lại giống như người khác, như cách cả trời biển, lại như gần ngay trước mặt.
Chàng nhắm mắt lại, từng chuyện cũ một hiện lên, đều là những thời khắc họ ở cạnh nhau, như những giọt nước đang rơi thẳng vào đáy lòng chàng, làm gợn sóng tung tóe, sau cùng lại nhập vào dòng suối nơi đáy lòng, nơi trái tim.

Không phân biệt được rõ ràng nữa.
Hữu Trần là Vô Trần, Vô Trần cũng là Hữu Trần.
Chàng nói không sai, chàng chỉ rời đi có một lúc thật.
Lý Do Hỉ bổ nhào vào trong lòng chàng, vui sướng của việc mất rồi lại được làm nàng không nhịn nổi mà khóc tiếp, “Em biết mà, chàng sẽ không lừa em, hu hu…..”
Cuối cùng Bắc Cung Từ cũng nhúc nhích, như hoa tuyết không mùi vị, không tiếng động, lặng lẽ rơi xuống đất.

Mặt mày hắn ta sắc nét, dáng người thẳng tắp, nhìn hai người đang ôm nhau dưới kia, khuôn mặt vẫn luôn không biểu cảm thì giờ đây xuất hiện mấy phần tàn nhẫn.
Tay hắn cầm một mũi tên vàng -- Chỉ cần thừa dịp ma châu vừa mới quay về bản thế, hai loại khí trong, đục vẫn còn chưa hoàn toàn dung hòa, bắn mũi tên này ra là có thể làm Kê Vô Trần trọng thương.
Giọng nói của Lý Do Hỉ mang theo âm mũi nồng đậm, rúc vào lòng chàng, hỏi: “Chàng còn nhớ không, chàng đã hái quả gì trên núi cho em?”
Vô Trần cười khẽ, đưa tay lên che mắt nàng, hòa tan đóa hoa sương trên lông mi, khóe mắt, “Nàng đang thử tôi, nghi ngờ tôi là giả sao?”
Nàng túm thật chặt tay áo chàng, vội vàng tiếp lời: “Thế chàng mau nói đi mà! Chàng đã hái quả gì?”
Vô Trần ôm nàng chặt hơn, kể hết từng chi tiết trong khoảng thời gian vừa rồi được trải nghiệm cho nàng nghe.

Cảm thấy tấm lưng căng thẳng của người trong lòng dần thả lỏng xuống, đã chấp nhận chàng rồi.
Giọng nói của nàng buồn bực, lại hỏi tiếp: “Thế chàng là Hữu Trần hay là Vô Trần?”
Chàng cúi xuống hôn lên tóc nàng theo thói quen, “Đều là tôi.”
“Thế sao chàng còn làm em khổ thế này chứ, hại em đau lòng, khổ sở, còn hại em bị mù nữa.” Giọng điệu mang theo chút oán trách, lại có chút ý tứ làm nũng, không bi thương như trước.
Vô Trần im lặng thật lâu rồi mới khẽ nói: “Xin lỗi.”
Nàng ngẩng đầu lên, mặc dù không nhìn thấy nhưng vẫn cảm giác được là chàng đang nhìn mình chăm chú.

Nàng hé miệng, nói: “Chàng đừng rời đi nữa, được không? Thật ra em cũng rất th…..”
Lời thổ lộ tình cảm còn chưa kịp nói ra, Bắc Cung Từ hừ trong trong lòng, không thể nhịn được nữa.

Tranh thủ bên kia không đề phòng, kim tiễn trong tay được phóng ra thật mạnh mà không tiếng động trong gió tuyết.

“A….” Vô Trần hét một tiếng, mũi tên đâm vào sau lưng chàng, hệt như thanh sắt được nung đỏ đâm vào ngọn nến, kim quang cấp tốc hòa tan thân thể chàng, rất nhanh đã tạo ra một cái lỗ to.
Nàng cảm giác được sự không bình thường ngay lập tức, mắt chẳng nhìn được, thính giác lại mẫn cảm lạ thường, sờ được một đầu mũi tên nhọn cắm trên ngực chàng và máu nóng đang chảy ra.
“Sao thế!” Nàng đã ý thức được rất nhanh, “Có phải có người đến không? Mau, mau trở về!”
Trong nháy mắt, mũi tên thứ hai được bắn ra.

Lỗ tai nàng giật giật, không biết là sức mạnh ở đâu ra, ôm chặt Vô Trần, quay người đỡ theo bản năng, kim tiễn xuyên qua vai nàng.
Nàng túm tay Vô Trần, kéo chàng vào thức hải ngay lập tức, thân thể nàng bị mũi tên đâm trúng, ngã ra mặt băng theo quán tính.
“Ồ, thật là cảm động.” Bắc Cung Từ chậm rãi đến gần.
Lý Do Hỉ dựng lỗ tai lên, hơi nghiêng đầu sang, không để ý đau nhức trên người, chất vấn: “Ai?”
Bắc Cung Từ đi đến trước mặt nàng, nhìn nàng từ trên cao xuống, “Lâm Nguyệt, đã lâu không gặp.”
Hắn ta cúi người, nắm cằm nàng, âm thầm dùng sức, ánh mắt đen tối, nghiến răng nghiến lợi: “Hoặc là nói, ngươi đã không phải là Lâm Nguyệt rồi.

Vì sao lại chiếm thân thể của nàng ấy! Còn làm như không có việc gì mà thân thiết với người khác trước mặt ta! Ngươi xem ta đã chết thật rồi à?”
Nàng giãy khỏi tay hắn, rụt về phía sau, hơi sợ hãi, “Ai? Anh là ai? Tôi không phải Lâm Nguyệt, anh nhận nhầm rồi……”
Bắc Cung Từ giữ chặt bả vai nàng, ngón tay ấn đặt lên vết thương của nàng, hơi ấn xuống như đang trừng phạt, “Ngươi không nhớ rõ, không sao, ta sẽ để cho ngươi biết thêm một lần nữa ta là ai.”
Nàng nhíu chặt mày, đau đến nỗi không nói ra lời, máu chảy xuống dưới theo vạt áo, nhiễm đỏ cả nửa người.
Bắc Cung Từ dùng tay chém nàng ngất đi, đỡ được thân thể mềm nhũn ra của nàng, giơ tay ra bế nàng lên.
Áo choàng trắng, quần áo trắng tung bay theo gió, lẫn trong một mảnh trời băng đất tuyết, dần dần không phân biệt rõ được nữa..