Giải Cứu Đại Ma Vương Bị Chặt Xác

Chương 79





“Giới chủ?”
Bắc Cung Từ quay đầu, nắm đấm chặt dần thả lỏng ra.
Ngoài cửa có một cô gái xinh đẹp, mặc bộ váy dài màu đỏ khói, dung nhan tinh xảo, đẹp đẽ, đôi môi đỏ mọng.
Hắn ta hít sâu, rồi thở hết ra, bình phục nỗi lòng loạn lạc.

Khẽ ừ một tiếng, “Ngọc Yên.”
Ngọc Yên hơi khom người thi lễ, lại nhìn đống hỗn độn quanh phòng, hơi nghi ngờ, “Giới chủ, đây…..” Lẽ nào là có trộm? Mấy ngày nàng ta không ở đây, phòng vệ của Định Bắc cung lại lỏng lẻo đến mức độ này sao? Nam Dực đã làm cái chức Thống lĩnh hộ vệ thế nào đấy?
Bắc Cung Từ quay lưng về phía nàng ta, chẳng hề có ý giải thích, chỉ hỏi: “Về lúc nào thế?”
Ngọc Yên nói: “Hôm qua.

Giúp Đàm Tổng quản xử lý chút việc dưới chân núi nên chậm trễ một hồi.

Nghe Đàm Tổng quản nói đã tìm được Thánh nữ về rồi, tôi…..” Nàng ta dừng một chút, biểu cảm trên mặt ẩn chút lo lắng, thăm dò: “Thánh nữ…..

vẫn khỏe chứ?”
Hừ, Bắc Cung Từ cười lạnh trong lòng.

Khỏe, khỏe lắm đấy! Có thể ăn, có thể ngủ, có thể gây họa, nhìn cái đống trong phòng này xem!
Thật sự là hắn không có tâm trạng nào ứng phó nữa, xua tay, cửa phòng chậm rãi mở ra, “Tự đi xem đi.” Ta không thể tức giận một mình được.
Ngọc Yên lại thi lễ, biểu cảm trên mặt lạnh lùng hẳn, cất bước đi đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Bên trong Hạnh Hà Vãn Nguyệt.
Lý Do Hỉ trở lại nguyên nguyên vẹn vẹn, Tiểu Phù rất vui vẻ.

Với đầu óc của nàng ấy thì đương nhiên không thể tưởng tượng nổi đã có chuyện gì xảy ra giữa Giới chủ và Thánh nữ ở trong phòng.


Từ trước đến nay, trừ hai vị Tổng quản ra, không có ai được đi vào thư phòng của Giới chủ đâu đấy!
Xem ra, kế sách của Thánh nữ hữu dụng vô cùng, quan hệ của hai người đã nóng lên hỏa tốc! Việc tốt của Hạnh Hà Vãn Nguyệt sắp đến gần rồi đây!
Lý Do Hỉ vung tay, “Lẩu! Hôm nay tất phải ăn lẩu để xua tan sợ hãi! Gầu bò, ba chỉ, tiết canh, tôm tươi, mang hết lên cho tôi! Có bao nhiêu mang bấy nhiêu!”
Tiểu Phù cao hứng đồng ý, cấp tốc chạy đi dặn dò phòng bếp.
Thập Dương và Lý Do Hỉ ngồi bên bàn chờ cơm, nàng che miệng, nhớ lại dáng vẻ thần kinh thác loạn của Bắc Cung Từ, nói: “Gã này ý mà, sống lâu quá rồi, ít nhiều gì cũng có hơi biến thái.

Như Bắc Cung Từ, theo chị thấy chính là do cấm dục quá lâu, bị nghẹn.” Nói xong thì gõ ngón trỏ vào đầu, “Nơi này hơi không bình thường! Phân liệt rồi!”
Thập Dương nói: “Thật ra cũng không thể trách gã.

Nghe nói, Thánh nữ đời trước của Bắc Cung thị chính là Tam trưởng lão của Đồ Lục đảo ngày nay.

Lúc mới đầu cũng ở Định Bắc cung.

Đồ Lục đảo phái người thâm nhập vào nhà họ Bắc Cung, còn làm hộ vệ bên người Thánh nữ.

Hai người qua qua lại lại đã có em bé! Sau mới biết được người kia chính là gia chủ Đồ Lục đảo đương nhiệm lúc đó - Ô Tử Du!
Lý Do Hỉ ngạc nhiên, “Còn có việc này!” Đồ Lục đảo vẫn tự xưng danh môn chính phái, thế mà để cướp Thánh nữ còn làm ra được chuyện điên cuồng này, thật đúng là rất kích thích!!
Nàng hỏi: “Sau đó thì sao?”
Thập Dương tiếp tục nói: “Sau đó thì bị phát hiện mà.

Gia chủ đương nhiệm lúc đó là Bắc Cung Lợi tức gần chết, nhốt Ô Tử Du lại.

Nhưng mà Đồ Lục đảo cũng không dễ trêu chọc, mưu kế đã thực hiện được rồi, em bé cũng có rồi, nhất định phải cướp được người đi! Đương nhiên là Bắc Cung Lợi không cam lòng, thế là mấy vạn tu sĩ đánh nhau dưới chân Tuyết sơn, đánh đến trời đất tối tăm, mặt trăng, mặt trời mất đi ánh sáng! Cuối cùng, Đồ Lục đảo thắng, Thánh nữ bị cướp đi, sinh ra một đôi song sinh, chính là Ô Thiệu Tùng và Kê Vô Trần.

[Ng át d ịch và đă ng tr ên di ễn đ àn L ê Q úy Đ ôn] Việc này đã được Đồ Lục đảo viết vào sử sách, gần như người người đều biết.”
Lý Do Hỉ như có điều suy nghĩ, “Trời ơi! Hóa ra sau lưng lại còn có chuyện như thế.

Chị đã bảo sao mà Bắc Cung Từ lại chẳng giận chị tí nào, hóa ra, bị đội nón xanh là truyền thống gia tộc!”
Thập Dương xua tay, “Bắc Cung Lợi, cha của Bắc Cung Từ, bị thương trong trận đại chiến năm đó, sau khi sinh Bắc Cung Từ chưa được hai trăm năm thì chết rồi.

Từ nhỏ, Bắc Cung Từ đã bị cha gã dạy dỗ sai lệch, xem Thánh nữ còn quan trọng hơn mạng chính mình.

Vật cực tất phản mới tạo ra kết quả ngày hôm nay, một người cô đơn ngơ ngẩn hơn một nghìn năm, đầu óc còn không nghẹn ra bệnh gì chắc.”
Lý Do Hỉ gật đầu, tổng kết: “Cho nên mà, làm người ý, vẫn phải có thêm chút sở thích, giải quyết được hết ** trong lòng, giải phóng cảm xúc, nếu không thì tâm lý dễ xảy ra vấn đề.” Nói xong lại nhìn Thập Dương một cái: “Em cũng sống khá lâu rồi đấy, sẽ không có bệnh tâm lý gì đấy chứ? Nếu em cần gì thì phải nói cho chị biết sớm một chút, đừng có nghẹn hỏng.”
Không biết Lý Viên Viên bị làm sao, vừa về đã hưng phấn không chịu nổi, xoay đi xoay lại trong lòng Thập Dương, Thập Dương dứt khoát thả nó xuống sàn chơi, nói: “Thế thì mong muốn trước mắt của em chính là ngày ngày đi theo chị ăn ngon.”
Lý Do Hỉ: “Mỗi ngày á? Chị thấy áp lực hơi lớn, em có thể xem như chị chưa nói gì được không?”
Thập Dương nghĩ ngợi, nói: “Thế, cưới một cô vợ thì sao?”
Lý Do Hỉ cười, “Thế thì vẫn là hàng ngày đều có đồ ăn ngon dễ làm hơn.

Nhưng mà, em thế này cũng tốt vô cùng, nếu so hai nguyện vọng với nhau thì cái đơn giản hơn có thể được thỏa mãn thường xuyên, là có thể tiếp tục duy trì sự bình thường.”
“Nếu mà,” Lý Do Hỉ nói: “Gã Bắc Cung Từ này có chút mong muốn gì khác cũng sẽ không chạy đến phòng chị cắm cọc mỗi đêm.

Nửa đêm tỉnh dậy thấy một cái cọc gỗ đứng đấy, suýt thì dọa chết người đấy! Hôm nay chị làm thế cũng là để cho gã có thể thấy rõ tình thế, buông tha ảo tưởng.

Ít nhất cũng đừng đến dọa chị nữa.”
Thập Dương ngẩn ra, “Gã làm thế thật á?”
Lý Do Hỉ nói: “Thật chứ còn gì nữa! Chị sắp bị bóng ma tâm lý đến nơi rồi!”
Ngoài điện, Tiểu Phù nhảy nhảy nhót nhót đi vào, vừa đúng lúc va phải Ngọc Yên.

Ý cười trên mặt nàng ấy lạnh dần, vẻ mặt hơi sợ hãi, vội quỳ xuống, “Phó… Phó tổng quản.”

Ngọc Yên không nhìn nàng ấy, đi thẳng qua, nhấc chân vào điện.
Lý Do Hỉ và Thập Dương hi hi ha ha nói xấu Bắc Cung Từ, thấy có người đi vào, Thập Dương vội huých cánh tay nàng.
Ngọc Yên dừng bước trước mấy trượng, ánh mắt sâu xa mà sắc bén, mang theo mấy phần thăm dò, đánh giá nàng.

Lý Do Hỉ chỉ có thể thấy một bóng đỏ lờ mờ đứng ở xa, nàng hỏi: “Ai đến thế?”
Ngọc Yên mỉm cười, vẻ mặt nghiền ngẫm, “Ngọc Yên gặp qua Thánh nữ, Thánh nữ vẫn khỏe chứ?” Mặc dù là thỉnh an nhưng cũng chẳng thấy nàng ta hành lễ.
Lý Do Hỉ nghiêng đầu, Ngọc Yên? Chưa từng nghe thấy.

Nhưng nàng vẫn nói: “Ờ, tạm được.”
Ngọc Yên đi đến trước mặt nàng, đột nhiên cầm tay nàng, tình chân ý thật: “Nghe nói tâm đăng của Thánh nữ đã tắt, Ngọc Yên thực sự lo lắng cực kỳ.

Giờ thấy Thánh nữ không có gì đáng ngại cũng yên tâm rồi.” Lúc nói chuyện thì nhìn chằm chằm khuôn mặt nàng, không chớp mắt, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nhỏ nhoi nào của nàng.
Mùi hương trên người Ngọc Yên rất nồng, Lý Do Hỉ không thích mấy, chun mũi, hơi hé miệng ra rồi hắt xì một cái vang dội.
Nàng ta nghiêng người như bướm, lấy tay che mũi, lộ ra biểu cảm ghét bỏ.

May mà nàng ta nhanh nhẹn tránh ra, nếu không đã bị phun nước bọt đầy mặt!
Vừa vặn lúc này người làm mang một cái nồi đồng vào, Lý Do Hỉ thuận miệng mời, “Ngồi xuống ăn chút gì đi.”
Ngọc Yên khẽ hừ một tiếng.

“Không.” Bèn xoay người, đi mất.
Giờ Tiểu Phù mới cúi đầu đi đến, vội chia thức ăn.

Lý Do Hỉ hỏi: “Ngọc Yên này là ai thế?”
Thập Dương nói: “Em thấy ánh mắt cô ta nhìn chị giống như có thù với chị ý.”
Tiểu Phù nhìn Thập Dương một cái, dường như là đồng cảm, “Đàm Li, Đàm Đại tổng quản chủ ngoại, Ngọc Yên Phó tổng quản chủ nội, đều giúp Giới chủ cai trị lưỡng giới.”
Thập Dương nói: “Em nhìn ra được là một yêu tinh hoa mẫu đơn!”
Mùi trong phòng còn chưa tan đi hoàn toàn, Lý Do Hỉ vuốt mũi, đưa mặt đến gần nồi, hít thật sâu một hơi, “Mặc kệ cô ta, vẫn là mùi này thơm!”
Tiểu Phù thấy nàng chẳng thèm để ý, cuối cùng không nhịn được, nói: “Cái kia… Ngọc Tổng quản bận rộn nhiều việc, mỹ nữ không cần… ừm…..” Nàng ấy cắn môi, ngại ngùng nói xấu sau lưng người khác.
Lý Do Hỉ ngoắc tay với nàng ấy, kéo nàng ấy ngồi xuống bên cạnh, “Ngọc Yên này làm người thế nào, cô âm thầm nói cho tôi biết là được.

Cô cũng biết là tôi đã không nhớ rất nhiều chuyện rồi.”
Tiểu Phù ấp a ấp úng, “Ngọc Tổng quản… cũng không phải không tốt, chỉ là em cảm thấy… hơi kỳ lạ.

Người không nhớ à, trước khi người đi, Ngọc Tổng quản có đến tìm người mấy lần, đều là nửa đêm.

Tiểu Phù hỏi người, người cũng không nói cho em biết…..”
Lý Do Hỉ nói: “Nửa đêm? Người nhà họ Bắc Cung đều là loại chim cú mèo à? Lẽ nào giữa tôi và cô ta lại có bí mật gì không thể nói cho người khác biết? Hoặc là gian tình?”
Tiểu Phù cảm thấy đầu to ra ngay lập tức, tức giận: “Dù sao thì cũng đừng ấy ấy với người ta, quá thân mật rồi!”
Lý Do Hỉ nói: “Tôi không có mà!”
Tiểu Phù dậm chân: “Thế lúc nãy người còn mời người ta ở lại ăn cơm!”
Lý Do Hỉ chỉ đành dỗ nàng ấy, nói: “Tôi chỉ khách sáo tùy tiện một chút thôi mà, được rồi, được rồi, không để ý đến cô ta là được mà! Nào, đi gọi Thải Thải cô nương đến ăn cơm!”
Ăn cơm xong, Tần Thải Thải ôm một đống quần áo đến.

Nàng ấy nhuộm giao tiêu theo phong cách ăn mặc của mỗi người, sau đó may thành mấy cái áo ngoài.
Mọi người đều mặc thử áo mới.

Đây là lần đầu tiên Tiểu Phù được nhận một món quà quý giá như thế.

Mặc dù Lâm Nguyệt của trước đây cũng đối xử rất tốt với nàng ấy, nhưng mà tính cách của Lâm Nguyệt luôn hơi u buồn, cũng không thích nói chuyện.
Cả Hạnh Hà Vãn Nguyệt, trừ người làm vườn và đầu bếp ra thì chỉ còn hai người các nàng, không khí vẫn luôn trầm lắng.

Hạnh Hà Vãn Nguyệt của bây giờ náo nhiệt hơn nhiều, Thánh nữ cũng trở nên sáng sủa, hoạt bát, nàng ấy hy vọng Thánh nữ có thể ở lại đây vĩnh viễn, lại hy vọng nàng đừng ở lại.
Mặc dù Hạnh Hà Vãn Nguyệt tốt, nhưng thế giới bên ngoài rộng lớn như thế, nhất định là càng đặc sắc hơn.

Thánh nữ vẫn luôn khát vọng đi ra ngoài nhìn ngắm, sao nàng ấy có thể ích kỷ để Thánh nữ bị nhốt trong lồng vĩnh viễn như chim hoàng yến được.
Tiểu Phù cầm áo mới, nước mắt rơi tí tách lên áo như giọt nước rơi vào lá sen, chẳng hề làm ướt áo, mà lăn như trân châu xuống đất.

Nàng ấy quay lưng lại, không muốn để cho mọi người nhìn thấy dáng vẻ không có tiền đồ của mình trong lúc đang vui vẻ thế này.
Lý Do Hỉ chẳng hề phát hiện nàng ấy khác thường, nàng đang đấu vật với Lý Viên Viên, muốn mặc cho nó một cái áo ba lỗ, mà sống chết cũng không giữ được nó.
“Thế này là thế nào đây!” Nàng vén tóc lại, Thập Dương thay quần áo xong cũng qua đây giúp nàng giữ.

Tần Thải Thải thấy hai người đều cố hết sức, cũng gia nhập cuộc chiến.
Sau một đợt tiếng vang lộp bà lộp bộp, Tiểu Phù khóc xong quay lại nhìn, chỉ thấy Lý Do Hỉ, Thập Dương và Tần Thải Thải ngồi bệt trên sàn, thở hồng hộc.

Lý Viên Viên còn đang xoay tới xoay lui, nằm ngửa bụng, quơ quơ đệm thịt với họ -- Còn tưởng là mọi người đang chơi với nó đấy!
“Đây là nó uống nhầm thuốc à, sao sức lực lại trở nên mạnh mẽ thế! Hôm nay hưng phấn đến không bình thường.” Lí Do Hỉ thổi tóc mái bay loạn trên trán, không muốn để ý nữa.
Thập Dương bò dậy phủi người, “Áo mới bị em làm bẩn rồi.” Cậu ấy dang hai tay, xoay tại chỗ một vòng như tiểu tiên nữ, hỏi: “Đẹp không?” Giao tiêu mỏng manh, mềm mại, được nhuộm màu vàng kim nhàn nhạt như được phủ một tầng ánh sáng mặt trời.
Tần Thải Thải và Lý Do Hỉ dìu nhau đứng dậy, không để ý đến cậu ấy.
Thập Dương hừ lạnh một tiếng, lại chạy ra ngoài.
Ban đêm, Thập Dương điều tra hết các nơi thủ vệ của Định Bắc cung, trở về phòng thay quần áo của Bắc Cung Từ, biến thành dáng vẻ hắn ta, nghênh nga nghênh ngang ra ngoài.
Suốt đường ra khỏi Hạnh Hà Vãn Nguyệt đều không bị người nào phát hiện.

Đám thị vệ thấy cậu ấy mà cũng làm như không nhìn thấy vậy -- Mỗi đêm, Giới chủ đều lén lút đi ra khỏi phòng Thánh nữ, họ đã quen từ lâu rồi.

Dù sao thì chuyện không nên thấy thì đừng thấy, không nên hỏi thì đừng hỏi.

Một đám người đều ngẩng đầu đếm sao.
Thập Dương chắp tay sau lưng, bắt chước được bảy, tám phần dáng vẻ trong trẻo, lạnh lùng, cao ngạo, không coi ai ra gì của Bắc Cung Từ.

Đi đến cổng lớn của Định Bắc cung mà cũng không ai nghi ngờ.

Thị vệ trông coi còn chủ động mở kết giới để cậu ấy ra ngoài.
Lại đi tiếp hai, ba dặm, xác định không ai theo sau mới hóa thành kiếm, vội vàng bay về hướng phía sâu trong Vạn Tùng lâm.
Trên tòa tháp cao nhất của Định Bắc cung, Bắc Cung Từ mặc bộ áo trắng biến mất ở một góc trong bóng đêm dày đặc.

Bên cạnh hắn có một người mặt áo giáp kim loại màu tối, là Thống lĩnh hộ vệ của Định Bắc cung, Nam Dực.
Nam Dực nói: “Giới chủ, cứ mặc kệ y đi thế ạ?”
Bắc Cung Từ nhấc tay, “Thánh nữ còn ở đây, y sẽ không rời đi dễ dàng như thế.

Sớm muộn y cũng sẽ biết mấy việc này, để y đi đi.”
Nam Dực cúi đầu, “Vâng.”.