Lý Do Hỉ đưa Viên Viên đi học xong thì trở về Hạnh Hà Vãn Nguyệt, đích thân xuống bếp nấu cháo, mang đến thư phòng của Bắc Cung Từ.
Bắc Cung Từ khoác áo ngồi sau án, đang phê duyệt công văn.
Cả Bắc Cung thị đều do một mình hắn ta quản lý, thật sự là rất bận.
Gần đây vẫn luôn đấu trí, đấu dũng với Lý Do Hỉ, không nghỉ ngơi tốt, đáy mắt hơi đen.
Lý Do Hỉ đứng ở cửa, thò đầu vào, Bắc Cung Từ nâng mắt lên nhìn nàng, “Cô đến làm gì?” Phòng này lại có thứ đồ gì xui xẻo thế, bị nàng nhớ thương rồi, lần này là tính toán đến cướp giật ngay giữa ban ngày hả?
Lý Do Hỉ hừ một tiếng: “Tôi muốn đến thì đến!”
Nàng bước qua cửa, đi vào phòng, bưng khay đến thẳng bên cạnh hắn, gạt rơi hết một đống cuộn sách, đặt khay xuống, sau đó lấy một cái bồ đoàn để ngồi.
Bắc Cung Từ nhìn bát cháo trắng nóng hôi hổi kia, nói: “Cô muốn độc chết tôi à?”
Lý Do Hỉ hừ lạnh, không để ý đến hắn, cũng không đưa cháo cho hắn, cứ ngồi một bên chờ.
Bắc Cung Từ cũng mặc kệ nàng, lắc đầu rồi tiếp tục bận việc của mình.
Chỉ có điều, có một quả bom hẹn giờ ở bên cạnh như thế, trong lòng hắn cũng không yên được, thỉnh thoảng lại chú ý đến nhất cử nhất động của nàng.
Nàng chán đến chết, gục đầu xuống bàn, nghịch giá bút của hắn, hiếm khi lại yên lặng, ngoan ngoãn như thế.
Bắc Cung Từ ngồi nghiêm chỉnh, dư quang khóe mắt lại để ý nàng.
Trên người nàng có chút hương hoa mai nhàn nhạt, thỉnh thoảng lại xông vào mũi hắn, trên tóc còn vương mấy cánh hoa nhỏ màu hồng.
Trong lòng Bắc Cung Từ rục rịch.
Nàng đi qua rừng mai, lại nhìn vào cái khay, quả nhiên trong bát sứ màu trắng là cháo hoa mai.
Là nàng tự nấu à? Có tâm thật đấy.
Không! Vô sự mà hiến ân cần, không trộm thì cũng cướp!
Trong lòng cảnh giác hồi lâu, thế mà lại chẳng xảy ra chuyện gì, cháo cũng đã nguội rồi.
Cuối cùng Bắc Cung Từ cũng xử lý xong hơn nửa công vụ, thở phào một hơi, gác bút.
Quay đầu sang nhìn, không biết nàng đã ngủ từ lúc nào mất rồi.
Rèm mi thật dài rủ xuống, đôi môi hơi tái nhợt.
Lúc nàng ngủ yên đã bớt đi mấy phần bướng bỉnh, ương ngạnh của ngày thường, lại nhiều thêm mấy phần điềm tĩnh, mềm mại, làm cho người ta có một ảo giác dịu dàng.
Trong lúc hoảng hốt, Bắc Cung Từ còn tưởng là Lâm Nguyệt quay lại rồi.
Hơn hai mươi năm nay, thật ra hắn ta chưa bao giờ nhìn dáng vẻ nàng ấy cho thật kỹ.
Lúc nhỏ, nàng ấy luôn thích trốn sau cửa nhìn lén hắn, cứ nhìn mãi rồi dựa vào khung cửa ngủ mất luôn.
Lúc hắn đứng dậy, thường xuyên nhìn thấy một bé con đang gối lên một chú hổ con mà ngủ.
Đương nhiên là hắn sẽ không nhìn nhiều hơn một cái, lúc nàng ấy tỉnh lại sẽ thấy ánh trăng bên ngoài như sương, trong điện trống rỗng, đã không còn người nào từ lâu.
Người có dịu dàng hơn nữa, tốt tính hơn nữa, khi bị đối xử lạnh nhạt, dần dần sẽ mất nhiệt tình.
Lúc hắn mới phát hiện ra bất thường, cũng không để ý.
Dù sao sắp thành hôn đến nơi rồi, lúc đó nàng ấy sẽ trở về.
Tất cả sẽ vẫn giống như trước đây, nàng dâu nhỏ của hắn sẽ ngồi trong phòng đợi hắn mỗi ngày.
Đến lúc đó sẽ bồi thường cho nàng là được.
Nhưng không ngờ, lần tạm biệt này lại là vĩnh viễn.
Tâm trí được giữ vững cả nghìn năm thanh tu đã bị rối loạn vào giờ khắc này.
Hệt như mặt nước đang tĩnh lặng lại có hoa không biết bị gió thổi rơi vào từ chỗ nào, gợn sóng khôn cùng.
Lại giống như cái giếng cạn u ám có một hạt giống hoa lặng lẽ nảy mầm, cắm rễ, lớn lên trong bóng tối.
Đợi sau khi có người phát hiện ra, tâm vững như bàn thạch đã bị cây hoa nhìn có vẻ yếu đuối đâm xuyên qua, vỡ vụn từ lúc nào rồi.
Hắn ngưng mắt nhìn chăm chú người đang ở trước mặt, chậm rãi nghiêng người đến gần, thu lại hơi thở, chỉ sợ động tác nhỏ bé này sẽ làm nàng thức giấc.
Cuối cùng, lại chỉ đưa tay nhặt cánh hoa tàn trên tóc nàng, lấy áo khoác xuống, đắp lên cho nàng, không hề có một động tác quá giới hạn nào.
Không đến một khắc, Ngọc Yên xuất hiện ở ngoài cửa, hơi nhún gối, hành lễ: “Giới chủ.”
Bắc Cung Từ lại khôi phục dáng vẻ trong trẻo, lạnh lùng, cô độc, ừ một tiếng.
Ngọc Yên thấy Lý Do Hỉ đang nằm bò ở một bên ngủ, che miệng khẽ cười, “Chắc Thánh nữ mệt rồi.”
Lý Do Hỉ dần tỉnh dậy, áo khoác rơi trên vai xuống.
Nàng dụi mắt, thấy rõ người trước mặt -- Mn, đợi ngươi cả một buổi sáng.
Ngọc Yên hành lễ với nàng, mỉm cười: “Thánh nữ mạnh khỏe.”
Bắc Cung Từ nói: “Chuyện gì?” Lời vừa dứt đã có một thìa sứ trắng đưa đến bên môi hắn.
Hắn cúi đầu, nhíu mi.
Lý Do Hỉ nâng cằm, “Ăn đi, lão tử…..” Nàng ho khan hai tiếng che dấu vết, lại đổi giọng điệu mềm mại, nói tiếp: “Người ta làm riêng cho chàng đấy.”
Bắc Cung Từ ngước mắt lên nhìn nàng, thế mà cô còn để lạnh rồi mới cho tôi ăn! Rốt cuộc thì bây giờ hắn ta mới ý thức được, hóa ra cái thứ xui xẻo bị nàng nhòm ngó kia chính là mình.
Thìa lại được đưa đến, nếu không mở miệng ra thì chắc bị nhét vào lỗ mũi quá.
Bắc Cung Từ bất đắc dĩ, đành phải há miệng.
Mặc dù cháo lạnh, nhưng vào miệng lại thơm, ngọt, mềm, chẳng khó ăn, mà có một loại hương vị khác.
Quan trọng hơn là… không hề có độc.
Lý Do Hỉ lại nhích đến, dựa vào hắn, đút từng thìa, từng thìa một cho hắn ăn.
Vừa đút vừa cố ý giả vờ dáng vẻ ngây thơ, chớp mắt, “Tiểu Từ Từ, ăn ngon không?
Một ngụm cháo trong cổ họng Bắc Cung Từ suýt thì mắc ở đấy làm hắn nghẹn chết luôn.
Dù rằng nàng đang nói chuyện với Bắc Cung Từ, ánh mắt lại chẳng chớp thêm tí nào mà liếc Ngọc Yên chằm chằm.
Biểu cảm trên mặt Ngọc Yên không chê vào đâu được, chẳng thấy một chút ghen ghét và buồn phiền nào.
Nếu không phải hôm đó nàng ta chủ động đến Hạnh Hà Vãn Nguyệt, suýt chút nữa thì Lý Do Hỉ đã cho rằng nàng ta là một đóa hoa tươi vô hại thật.
Ngọc Yên mím môi cười, ánh mắt hiền lành, dịu dàng, có vài phần dáng vẻ vui mừng đã mất mà còn tìm lại được.
Nàng ta che miệng cười, “Thật ra, Ngọc Yên đến đây là có một việc muốn bàn bạc với Giới chủ.
Vừa khéo Thánh nữ cũng ở đây, Ngọc Yên không dài dòng nữa.
Thấy quan hệ của Thánh nữ và Giới chủ thân thiết như vậy, Ngọc Yên vui vẻ từ đáy lòng.
Bây giờ Thánh nữ đã quay lại, có phải là Giới chủ nên chọn ngày hoàn thành hỉ sự sớm một chút, tổ chức trước khi Mạnh đông đại điểm kiến thúc, náo nhiệt một hồi!”
Lý Do Hỉ nhíu mày, ánh mắt nghiền ngẫm.
Bất kể là biểu cảm hay giọng điệu, thật sự là không thể chỉ trích một chút nào.
Người này có thủ đoạn rất cao đấy.
Kỹ xảo nhỏ nhoi thế này không thể chọc giận nàng ta, nàng thả tay xuống, không muốn diễn nữa.
Bắc Cung Từ lấy khăn gấm khẽ lau khóe môi, nhìn Lý Do Hỉ một cái.
Mặc dù đã giao dịch nhưng hắn ta vẫn không yên tâm.
Cho đến bây giờ còn chưa thể chế trụ hoàn toàn thủ đoạn của nàng, dù sao thì đối với nàng mà nói, giao dịch này lỗ quá rồi.
Cái cô nàng này có tính cách nóng nảy, có thù tất báo, mua bán lỗ thế này là phong cách của nàng sao? Khi chưa thể xác định là không có gì sơ sẩy, hắn sẽ không ra quyết định một cách dễ dàng như thế.
Hắn ta hắng giọng, nói với Ngọc Yên: “Việc này ta tự có sắp xếp.”
Ngọc Yên vẫn cười, ánh mắt trong suốt như nước suối, chẳng hề có vẻ tính toán gì cả: “Vâng.”
Sau đó, Ngọc Yên lại chủ động nhắc đến việc của Tiểu Tửu, nói là đã sai người đưa nàng ta về quê rồi, cũng thể hiện sự xin lỗi rất thành khẩn về việc Tiểu Từ náo loạn Hạnh Hà Vãn Nguyệt, nói là đặc biệt đến đây để lĩnh phạt.
Bắc Cung Từ rất nghiêm chỉnh, phạt nàng ta tội quản giáo không nghiêm, khiển trách hai câu chả đau tí da thịt nào, trừ lương tháng.
Ngọc Yên vừa đi, khuôn mặt Lý Do Hỉ tràn đầy mất hứng, quăng bát xuống, đứng dậy muốn đi.
Bắc Cung Từ giữ chặt tay nàng, “Sao thế, cô không hài lòng?”
Lý Do Hỉ quay người, nói: “Cô ta nói thành thân, sao anh lại không đồng ý? Không phải chúng ta đã nói xong rồi à? Anh còn muốn kéo dài đến lúc nào nữa đây?”
Bắc Cung Từ đứng dậy, cười lạnh, “Cô muốn thành thân như vậy, có phải là có ý định xấu gì không, đợi xem Bắc Cung thị lấy mặt mũi quét đất, làm trò cười cho toàn bộ thế giới tu chân này?”
Lý Do Hỉ bị hắn bóc mẽ, tức cũng không được, không tức cũng không xong.
Nàng cười lúng túng, “Anh không tin tôi?” Lại nhún vai, “Ha, không biết anh đang nói gì, anh có bệnh tưởng mình là người bị hại à!”
Bắc Cung Từ đi đến trước mặt nàng, sáp đến bên tai nàng, khẽ nói: “Nếu cô thật sự sốt ruột muốn bỏ đi như thế, không bằng từ hôm nay liền bắt đầu giống như lúc nãy đi, lấy lòng tôi, nịnh bợ tôi, van xin tôi, cầu khẩn tôi.
Nói không chừng hôm nào đó tâm trạng tôi tốt, sẽ thả cô đi.”
Lý Do Hỉ nghiêng đầu tránh ra, bị hơi thở ấm áp của hắn thổi cho một cái mà rùng cả mình, khóe miệng giật giật.
Lại bỗng nhiên nhớ đến gì đó, không thể không nói chút lời chọc tức hắn thì mới đã.
“À.” Nàng vuốt ve toàn thân từ trên xuống dưới, giọng điệu quái gở, nói: “Nhìn xem dáng người này, ngực đẫy đà, chân thon dài, eo nhỏ nhắn, mông đầy đặn, khuôn mặt cũng không tồi đâu.
Anh giữ gìn cho Lâm Nguyệt, không chén thì cũng thôi đi.
Ngọc Yên nhìn cũng rất khá mà? Chắc hai người đã quen nhau lâu lắm rồi, cô ta chưa từng quyến rũ anh à? Hoặc nếu anh biểu hiện ra tí tẹo ý muốn, cô ta là người lòng dạ như thế, còn không tiện thể bám víu lên à?”
Không phải nàng không tin có người có thể cấm dục nghìn năm, chỉ là không tin Bắc Cung Từ.
Nếu nói Đại Ma Vương là để tự bản thân trải qua rồi dẫn dắt, nàng có thể hiểu được.
Nhưng Bắc Cung Từ cứ canh ở bên cạnh một đại mỹ nhân như hoa như ngọc thế này, sao có thể không động lòng được?
Nàng xoa cằm, phân tích một cách nghiêm túc, “Cho dù anh không muốn ăn cỏ gần hàng, nhưng mấy nha hoàn ngoài kia cũng rất đẹp mà.
Cả đàn oanh yến vườn quanh hơn một nghìn năm, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc này?” Nàng nhíu mày, nhìn từ trên xuống dưới Bắc Cung Từ một lượt, mặt lộ vẻ khinh khỉnh: “Không phải là anh… không được đấy chứ?”
Khuôn mặt của Bắc Cung Từ ngượng nghịu trong nháy mắt, Lý Do Hỉ khiếp sợ, che miệng, “Trời ơi! Không phải tôi nói đúng rồi đấy chứ!”
Sắc mặt Bắc Cung Từ nặng nề, từ khi xây Định Bắc cung trên đỉnh Tuyết sơn, Sương Lâm giới, đến nay, để biểu hiện sự tôn trọng lớn nhất dành cho Thánh nữ, gia chủ đời đời luôn tuân thủ nghiêm ngặt giới luật (điều cấm trong tôn giáo), giới sắc (cấm dục), giới kiêu (không kiêu ngạo), giới táo (không nôn nóng), giới tất cả các ý nghĩ bậy bạ trước khi thành thân.
Thanh tâm quả dục hơn cả hòa thượng trong chùa miếu.
Nếu không phải như thế thì cũng bị tên trộm của Đồ Lục đảo chiếm mất tiên cơ, giành Thánh nữ đi.
Hắn ta cau mày, mấy câu nói này của Lý Do Hỉ không hề làm hắn ta tức giận, mà ngược lại, làm hắn ngộ ra được chút đạo lý.
Lẽ nào, Bắc Cung thị tuân thủ nghiêm ngặt những quy tắc này lại sai thật rồi ư? Hay là thế giới tu chân quá phức tạp, Từ Từ lại quá đơn thuần? Thế mới rơi vào kết cục gà bay trứng vỡ thế này?
Nếu nói lần đầu tiên chỉ là do tên trộm Đồ Lục đảo thừa cơ lẻn vào, thế việc của Lâm Nguyệt là do mình tự làm sai thật sao?
Nhớ lại thời gian hơn nghìn năm của bản thân, chỉ có mỗi một ngọn đèn trong sáng làm bạn.
Có lẽ đã thành thói quen cô độc từ lâu, bèn cảm thấy tất cả mọi người đều phải như vậy.
Lý Do Hỉ thấy hắn không nói gì, mặt mày còn hiện ra chút đau thương.
Nhất thời, nàng cảm thấy một loại áy náy đã chọc vào chuyện riêng của người khác.
Thấy hắn ngây người, nàng cũng không ở lại thêm nữa, xách váy bước qua bàn của hắn, nhấc chân chạy ra ngoài -- Đừng đợi hắn hoàn hồn làm gì, nàng không muốn bị đông lạnh thành băng đăng đâu!
Bắc Cung Từ thấy bóng dáng nàng rời đi, như bừng tỉnh lại từ trong mộng.
Tuân thủ giáo điều, lễ pháp nhiều năm như đã trở thành gông xiềng siết chặt trên người.
Tư tưởng già cỗi vạn năm trước đã không còn thích hợp với hiện nay.
Thế giới tu chân của vạn năm trước tôn sùng cường giả vi tôn, mà hiện nay lại là ai kiếm tiền tốt người đó mạnh.
Giờ đây, Tứ Hà thành chính là một đại diện tân thành, tân giới đang quật khởi một cách nhanh chóng ở thế giới tu chân này.
Tuy rằng Bắc Cung thị cũng thay đổi theo thời thế, ra khỏi Tuyết sơn, lợi dụng việc mở Mạnh đông đại điển vào Mạnh đông tiết để xúc tiến thương mại, nhưng thế này còn lâu mới đủ.
Bắc Cung thị không nên giậm chân tại chỗ, thân là gia chủ của nhà họ Bắc Cung, Giới chủ lưỡng giới, hắn phải làm ra thay đổi.
Thế là tối hôm đó, Đàm Li vừa mới trở lại đã bị gọi vào thư phòng của Bắc Cung Từ.
Bắc Cung Từ thẳng thắn: “Không biết, hàng ngày, Đàm Tổng quản sống với phu nhân như thế nào?”
ơ
Đàm Li: “Hả?”.