Lúc Lý Do Hỉ tỉnh lại, không biết là đang ở chỗ nào, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cổ họng vừa khô, vừa rát.
Mặt nàng vùi trong cát, hô hấp khó khăn, hóa ra là bị nghẹn thở mà tỉnh.
Đang muốn đứng dậy thì nghe thấy bên tai có một giọng nói mềm mại của nữ, “Thánh tăng, chàng theo người ta đi mà!”
Thân thể nàng cứng đờ, ngây ra tại chỗ, không dám nhúc nhích.
Từ nhỏ đến lớn, Tây Du Kí luôn nói cho nàng biết, đến tám phần là bây giờ ở trong động yêu quái, còn là loại nữ yêu quái với nhan sắc cực kỳ xinh đẹp nữa.
Chưa kịp nghĩ ngợi gì nhiều, chỉ một cái chớp mắt, nàng đã bị người nào đó túm cổ áo, lật nàng lên rồi quăng ra đất.
Nàng ho khan hai tiếng, lắc đầu để cát trong tai rơi hết ra ngoài.
Trước mắt hiện ra một đôi giày thêu tinh xảo.
Nhìn theo đó lên trên, là một đôi chân ngọc trắng nõn, mượt mà, váy sa đỏ chỉ đến đùi, vòng eo nhỏ nhắn được lộ ra rất lớn gan và áo quây đỏ tươi đang miêu tả núi đồi một cách sinh động theo từng hơi thở của người đó.
“E hèm…..” Lý Do Hỉ lúng túng, chuyển tầm mắt, lại không hề đề phòng, bất ngờ bị người ta túm chặt quai hàm.
Nàng bị bắt phải ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy khuôn mặt được che một nửa dưới khăn sa mỏng màu đỏ, tinh xảo đến quá đáng.
Giọng nói của đối phương cũng như chuông gió dưới mái hiên, trong trẻo, vui tai: “Ừ, cũng không tồi.
Nhanh đi chuẩn bị đi!”
“Hả?” Lý Do Hỉ chẳng hiểu ra sao, “Chuẩn bị cái gì?” Chúng ta vừa mới gặp mặt mà.
Trên mặt thiếu nữ lóe lên một chút không kiên nhẫn, túm cổ áo nàng, kéo nàng đến chỗ bàn trang điểm, ấn nàng ngồi xuống ghế, “Trang điểm, ăn diện một chút, tối nay gả cho anh họ của tôi.”
“Hả?” Lý Do Hỉ lắc đầu, rơi xuống bao nhiêu là cát, “Cái gì…..” Lời còn chưa nói xong, đầu đã bị đập bốp một cái, trời đất trước mắt xoay chuyển ngay lập tức, nàng hệt như một cái gậy bị người ta nhấc lên xoay hai vòng, rồi lại đảo ngược đầu, gõ thêm hai cái.
Đầu óc vốn không rõ ràng lại càng thêm lơ mơ rồi, chỉ thấy toàn thân như là một cục bột bị người ta vò đi vần lại.
Đợi đến lúc hoàn toàn tỉnh táo, mới phát hiện ra bản thân bị nhét vào trong một bộ áo cưới đỏ rực.
Nhìn vào gương đồng lại thấy trên đầu cắm đầy trâm hoa, trên mặt trát phấn đỏ bừng, hệt như cái mông khỉ.
Không phải chứ! Lại phải thành thân, gần đi bị hai chữ thành thân ám rồi à.
Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, thiếu nữ vừa nãy đã đi rồi thì phải.
Lý Do Hỉ đỡ đầu tóc, nhìn bốn phía, giờ mới phát hiện ra đây là bên trong một cái hang động trong núi cực lớn, dưới sàn toàn là cát vàng.
Trên đỉnh đầu có một tia sáng chiếu xuống, nương theo ánh sáng mờ ảo không rõ, có thể nhìn thấy một góc khuất cách mình không xa có đầy một đống xương trắng.
Nàng ối một tiếng, nhảy ra xa mấy bước.
“A di đà Phật, nữ Bồ tát không cần hoảng sợ.” Lý Do Hỉ nghe thấy tiếng nói bèn nhìn sang, chỉ thấy trên nền cát vàng, một người đàn ông đang ngồi, chắp hai tay trước ngực.
Yêu quái xinh đẹp! Ngự đệ ca ca! Chuẩn luôn rồi!
(Vua gọi Đường Tăng là ngự đệ)
Khuôn mặt, ánh mắt của ông ta dịu dàng, ôn hòa, tao nhã, đẹp trai.
Trước ngực đeo một chuỗi Phật châu, mặc bộ áo tăng vải thô nhưng không giấu được phong độ bất phàm.
Ở trong hang động u ám, ông ta giống hệt viên dạ minh châu đang phát sáng.
Toàn thân từ trên xuống dưới đều có một loại khí chất cao quý do tài phú, địa vị sinh ra.
Lý Do Hỉ nhảy đến trước mặt ông ta, “Thánh tăng! Người lúc nãy là yêu quái à? Ông bị yêu quái bắt đến đây sao?”
Đối phương khẽ gật đầu, khóe miệng treo nụ cười, nói lạnh nhạt: “Pháp danh của bần tăng là Vô Tình, nữ Bồ tát gọi pháp danh của bần tăng là được.
Đừng hoảng sợ, hôm nay yêu quái kia không ăn thịt người.”
“Vô Tình!” Dường như Lý Do Hỉ đã nhớ ra ngay lập tức, “Ngọc Vô Tình! Ngọc Sơn Sơn! Ông không phải là Ngọc Sơn Sơn đấy chứ!”
Vô Tình hơi ngạc nhiên, Lý Do Hỉ nói tiếp: “Tôi quen con trai Ngọc Trụy Nhi của ông, cậu ấy nhờ tôi đến tìm ông đấy!” Nhìn kỹ, khuôn mặt Ngọc Vô Tình có mấy phần tương tự Ngọc Trụy Nhi thật.
Không ngờ lại có thể gặp được ở đây.
Nghĩ đây chắc hẳn là Dương Thiền Tông giới rồi.
Lý Do Hỉ vội nói: “Vô Tình đại sư, ông sống ở đây có tốt không? Con trai ông nhớ ông chết mất, ông có muốn quay về thăm cậu ấy không? Đều nói vợ chồng đánh nhau ở đầu giường, giảng hòa ở cuối giường, ông đã bỏ nhà ra đi lâu thế rồi, không nhớ vợ con à?”
Vô Tình vẫn mỉm cười như cũ, “Bần tăng đã nhìn rõ
.