“Chạy mau!!!” Không biết ai đã hét lên, sáu người chúng tôi chạy như điên xuống lầu. Trong góc cầu thang tối tăm, lời bài hát ru của cô bé vang lên như lời nhắc nhở chúng tôi. Cầu thang đột nhiên biến mất, thay vào đó là một ngã tư xuất hiện. Mỹ An đột nhiên có ý tưởng: “Chia nhau ra trốn đi, mỗi người một hướng.” Nói xong, chị ta cùng hai người kia nhanh chóng tìm cho mình lối riêng. Thập Ngũ, chị Lệ và tôi cũng quyết định nhanh chóng. Giọng hát thánh thiện của cô bé vang ngay sau lưng chúng tôi. Tòa nhà này đúng là căn chung cư ma ám, chuyện gì cũng có thể xảy đến. Một người phụ nữ bỗng nhiên xuất hiện ngay trước mắt chúng tôi. Cô ta hiên ngang đi qua chúng tôi, nhưng vì quá tối nên không thể nhìn rõ được. Đi về phía trước được một lúc thì chúng tôi giật mình phát hiện đây là một ngõ cụt. Trong khoảnh khắc đó, chúng tôi cảm thấy hoang mang. Phía trước là một ngõ cụt, làm sao mà người phụ nữ đó xuất hiện được? Ngay khi chúng tôi đang thắc mắc thì tiếng hét của một người phụ nữ vọng từ phía sau. Giọng nói đó, vô cùng quen thuộc. Đèn xung quanh sáng trở lại. Vẫn là ánh đèn đỏ ấy khiến người ta rùng mình. Chúng tôi mạnh dạn quay trở lại, nhưng khi đến chỗ ngã tư khi nãy, chúng tôi chứng kiến được cảnh tượng kinh hoàng. Cô bé ngồi trên cơ thể người phụ nữ và đ.â.m liên tục vào cơ thể người phụ nữ. Ruột và m.á.u của người phụ nữ chảy lênh láng khắp sàn nhà. Cô bé hình như không nhìn thấy chúng tôi nên kéo ruột người phụ nữ từng bước một đi về hướng ngược lại. Ruột của người phụ nữ bị xé toạc một tiếng "bốp", t.h.i t.h.ể bị moi r.u.ộ.t ném xuống đất. Giọng chị Lệ run run: “Đó là...thầy Cao…”