Giải Mộng

Chương 17: C17



Tuy rằng tao ngộ tối hôm qua còn ngay trước mắt, nhưng Lâm Tùy Ý không tự tin lắm, cứ cảm thấy có gì đó không đúng. Cậu cúi đầu cân nhắc lại một lượt lời mình vừa trình bày, nhưng bằng năng lực hiện tại cậu tìm không ra vấn đề, bèn ngước mắt trông mong mà nhìn Lâu Lệ.

“Lâu tiên sinh.” Lâm Tùy Ý biết mình giải hung thần có vấn đề, muộn màng nói: “Tôi chỉ nghĩ được bấy nhiêu. Tôi có cảm giác mình để sót cái gì đó, hơn nữa là thông tin rất quan trọng.”

Lâu Lệ không đánh giá cách giải giảng hung thần của Lâm Tùy Ý, ngữ khí bình thản chỉ điểm: “Ứng Triều Hà không biết sao?”

Lâm Tùy Ý cúi đầu ngẫm nghĩ.

Những gì cậu nói đều là chuyện đã phát sinh ngoài đời thực, đã trở thành sự thật. Việc bản thân đã làm, Ứng Triều Hà biết rõ ràng hơn bất kỳ ai khác. Có lẽ cô ấy biết giấc mơ của mình liên quan đến đứa con mình sinh ra, nhưng giấc mơ muốn nói với cô điều gì? Dự báo cái gì?

Giải mộng không phải giải cuộc đời chủ mộng, mà là giải dự báo tương lai.

Lâm Tùy Ý giải hung thần toàn về cuộc đời Ứng Triều Hà, không có dự báo gì cả.

Cậu lật nhanh sách, nhìn chằm chằm dòng ‘phi có túc duyên, tất có âm họa’: “Lâu tiên sinh, ‘túc duyên’ nghĩa là gì?”

Lâu Lệ nhìn cậu: “Nhân duyên tiền kiếp, vận mệnh đã định.”

Dựa theo lời Lâu Lệ giải thích, Lâm Tùy Ý phân tích câu ‘mộng cùng quỷ thần gi@o hợp phối ngẫu. Mộng chi giả, phi có túc duyên, tất có âm họa’. Cậu không nghĩ Ứng Triều Hà cùng tượng đá có túc duyên, bởi vì tượng đá biến thành Phương Kiền lừa Trịnh Tích chọc hung thần, còn biến thành Lâu Lệ lừa cậu chọc hung thần. Nếu là nhân duyên vận mệnh đã định, tượng đá trong mộng sao lại cùng người khác giao cấu, phải thủ thân như ngọc chờ gặp Ứng Triều Hà mới đúng.

Cho nên mộng cùng thần quỷ gi@o hợp phối hợp, chắc chắn là hung, biểu thị có tai họa phát sinh. Tai họa là cái gì…

Lâm Tùy Ý suy đoán nói: “Chẳng lẽ quỷ thai cô ấy sinh ra sẽ hại chết cô ấy? Hoặc bí mật sinh con bị tuồn ra ngoài, cô ấy không chịu nổi áp lực dư luận nên xảy ra chuyện ngoài ý muốn? Giấc mơ này nhắc nhở Ứng Triều Hà đừng đi nhầm đường?”

Giọng cậu ngập ngừng. Lâm Tùy Ý cũng biết, sở dĩ mình không dám chắc do hai nguyên nhân: Một là kiến thức giải mộng còn quá nông cạn; hai là chưa đủ thông tin hung thần.

Buông sách, Lâm Tùy Ý cẩn thận nhớ lại những chuyện đã xảy ra trong mộng mấy ngày nay.

Sau khi Phương Kiền chết, bọn họ phỏng đoán hung thần là hành vi nguy hiểm nào đó của Ứng Triều Hà, bởi vì Ứng Triều Hà vào núi, trong núi có miếu XX, thôn dân cũng nhắc tới ‘bái lạy’. Suy ra theo lý thuyết, hành vi nguy hiểm cấu thành hung thần là Ứng Triều Hà vào núi tế bái cái gì đó.

Bọn họ vào núi để tìm hiểu xem Ứng Triều Hà tế bái thứ gì.

Tuy rằng mỗi người thấy hình dạng tượng đá khác nhau, cũng không biết tượng đá rốt cuộc là cái gì, nhưng biết tượng đá có năng lực ‘ban chết’.

Hơn nữa theo thông tin trước đó, không khó đoán Ứng Triều Hà lên núi tế bái tượng đá vì cầu con.

Nhưng hai vế trước sau mâu thuẫn nhau.

Tượng đá là hung thần, tế bái tượng đá sẽ bị bắt giao cấu cùng tượng đá, bụng hoài thai rắn, thi thể bị rắn gặm c ắn.

Lâu Lệ đã nói, hung thần có thể giết chủ mộng. Nhưng hiện tại Ứng Triều Hà còn sống, chứng minh Ứng Triều Hà không chọc hung thần tượng đá, cô ấy chưa tế bái miếu trong núi.


Lâm Tùy Ý nói: “Ứng Triều Hà vào núi không phải để tế bái tượng đá!”

“Nếu vào núi không phải vì tế bái, đến thôn Lân Hà không phải vì cầu con, cô ấy đến làm gì?”

Lâm Tùy Ý mờ mịt.

“Rất ít người biết giải mộng, không biết sự vật trong mộng dự báo thế nào, càng không thể liên hệ cuộc đời với cảnh trong mơ. Khi giải mộng cũng chỉ nói cảnh trong mơ, không nói chuyện đã làm. Thầy Giải Mộng sẽ không hỏi những việc chủ mộng làm khi tỉnh táo. Trước khi vào mộng, không ai biết giấc mộng và chủ mộng móc nối với nhau như thế nào. Nói nhiều ngược lại sẽ làm Thầy Giải Mộng giải mộng sai lệch.” Lâu Lệ nhấc chân đi: “Nhưng điềm báo thường có liên hệ với chủ mộng. Cậu giải ra những việc Ứng Triều Hà đã làm, không tính là không có thu hoạch.”

Lâm Tùy Ý nghe ra Lâu Lệ đang an ủi mình, cậu vội đuổi theo: “Lâu tiên sinh.”

Lâu Lệ nghiêng đầu nhìn cậu: “Còn chỗ nào không rõ?”

“Cảm ơn ngài.” Lâm Tùy Ý nói từ đáy lòng.

Lâu Lệ hơi khựng, không nhìn cậu nữa: “Biết kế tiếp nên làm gì không?”

“Vâng, biết ạ.” Lâm Tùy Ý nhắm mắt theo đuôi, nhưng vẫn cẩn thận không làm bùn dưới chân bắn lên người Lâu Lệ: “Để biết điềm báo giấc mơ, cần tìm hiểu Ứng Triều Hà vào núi làm cái gì. Nhưng…”

Lâm Tùy Ý nói: “Nhưng hình như chúng ta đang đi ngược.”

Bọn họ đang đi về thôn, ngược hướng vào núi.

“Tượng đá nói không sai.” Lâu Lệ nói: “Cậu bị hung thần theo dõi.”

Lâm Tùy Ý cứng đờ: “A!”

“Cậu không thể vào núi. Cậu vào núi sẽ dẫn hung thần tới, làm không tốt ngược lại khó bảo toàn tính mạng.” Lâu Lệ nói: “Tìm người khác đi theo Ứng Triều Hà, xem Ứng Triều Hà vào núi làm gì.”

Tìm người khác đi theo Ứng Triều Hà?

Lâm Tùy Ý biết người này không thể là người sống nhập mộng. Người sống không qùy lạy đều bị sương mù dày đặc gây trở ngại. Nếu muốn thấy Ứng Triều Hà làm cái gì, chỉ có thể bám theo ở cự ly gần, nhưng làm thế sẽ bị Ứng Triều Hà phát hiện hơi thở.

“Chúng ta tìm chủ nhà hả?” Lâm Tùy Ý hỏi.

Ông già thu lưu bọn họ thoạt nhìn là người dễ nói chuyện bằng tiền. Lâu Lệ đốt hai trăm triệu, có tiền là có thể sai khiến ma quỷ. Nhưng tướng mạo ông già sặc mùi giảo hoạt gian trá.

Lâm Tùy Ý nhớ lại nụ cười của ông ta mà gai hết cả người. Người như vậy có chịu làm hay không?

Lỡ ông già cầm tiền rồi làm ứng phó, sẽ ảnh hưởng việc giải mộng.

“Cậu cảm thấy có khả năng à?” Lâu Lệ hỏi lại.


Lâm Tùy Ý lắc đầu.

Trừ ông già thì còn ai? Trong thôn có không ít người, nhưng thôn dân chưa chắc sẽ đồng ý, nói không chừng còn quản không được miệng chạy đến trước mặt Ứng Triều Hà.

Lâm Tùy Ý nhìn ra Lâu Lệ đã có mục tiêu, nhưng Lâu Lệ lại không nói thẳng đáp án: “Nghĩ kỹ vào.”

“Tôi nghĩ ra rồi.” Lâm Tùy Ý cười ‘he he’: “Người Trụy Mộng.”

Lúc vừa vào mộng, Lâm Tùy Ý thấy sáu người ở cửa thôn, áo sơ mi bông và hai Mồi của hắn, Phương Kiền và Trịnh Tích, còn có một cô gái nhỏ mập mạp.

Lâm Tùy Ý nhớ Lâu Lệ có nói qua, Người Trụy Mộng là người vô tình lọt vào giấc mơ của người khác. Người Trụy Mộng chọc hung thần trong mộng người khác cũng sẽ chết. Người Trụy Mộng khác với đám bọn họ nhập mộng ở chỗ, Người Trụy Mộng không dùng bản thể đi vào mộng, cho nên Người Trụy Mộng không cần thở, mộng cũng không phát hiện thân phận của Người Trụy Mộng.

Người Trụy Mộng đi theo Ứng Triều Hà vào núi là tốt nhất. Lâm Tùy Ý nhớ cô gái nhỏ rất nhát gan, lúc ở cửa thôn nghe áo sơ mi bông giải thích đã sợ hãi đến phát run, không biết có chịu giúp họ hay không.

Dù cô bé có chịu giúp thì bọn họ đi đâu tìm cô bé. Mấy ngày nay Lâm Tùy Ý không thấy cô bé.

“Cô bé đi cùng áo sơ mi bông chăng?” Lâm Tùy Ý đoán: “Trốn trong nhà thôn dân nào đó.”

Từ lần áo sơ mi bông đòi Ước Định Thanh Tỉnh trong tay Lâu Lệ thất bại, không thấy hắn tái xuất hiện. Áo sơ mi bông bói ra hung mộng, biết mộng này nguy hiểm liền núp mất tiêu.

Áo sơ mi bông cũng là Thầy Giải Mộng, khi vào mộng tất nhiên đã chuẩn bị sẵn tiền giấy. Có tiền cái gì cũng dễ làm, ít nhất là có thể tìm được một chỗ dung thân, chờ Lâu Lệ giải mộng xong liền chạy.

Lâm Tùy Ý không gặp được cô bé, mà trên người cô bé không có tiền giấy. Lâm Tùy Ý đoán, có lẽ cô bé đi theo áo sơ mi bông trốn trong nhà thôn dân.

Không phải vì áo sơ mi bông có lòng hảo tâm, có Mồi có Người Trụy Mộng, tỉ lệ tử vong của hắn sẽ vô cùng thấp.

“Muốn tôi khen cậu không?” Lâu Lệ bỗng hỏi một câu.

Lâm Tùy Ý sặc: “Không không.”

Cậu đoán bừa thôi, nhưng lúc vừa mới đoán ra người Lâu Lệ chọn, cậu hơi hơi muốn được khen. Trên con đường học tập, được thầy giáo khích lệ là một điều rất tuyệt.

“Giỏi lắm.” Lâu Lệ nói.

Lâm Tùy Ý ngẩn người: “Dạ!”

He he.

Chỉ cần cô bé còn sống trong mộng thì dễ làm, cùng lắm là tìm từng nhà một, dù sao thôn Lâm Hà cũng không lớn.


Lâu Lệ cũng nghĩ như vậy, thậm chí anh còn bảo Lâm Tùy Ý ăn cơm trưa xong rồi đi tìm.

Biết Lâu Lệ ăn không vô dưa muối màn thầu của ông già, giữa trưa Lâm Tùy Ý vào phòng bếp. Buổi chiều cần đi tìm người, cậu nấu một chén mì đơn giản, rán thêm quả trứng dành riêng cho Lâu Lệ, tách lòng đỏ trứng ra, rồi bỏ lòng trắng trứng vào chén Lâu Lệ.

Cuối cùng Lâu Lệ cũng chịu ăn bữa cơm đầu tiên trong mộng, nhai kỹ nuốt chậm.

Lâm Tùy Ý thầm nghĩ, Lâu tiên sinh không giống phàm nhân tí nào, không biết đói hả?

Ăn cơm xong, Lâm Tùy Ý chạy theo Lâu Lệ vào thôn tìm người.

Thời gian buổi chiều, phần lớn thôn dân đều ra ngoài làm nông, tìm người càng dễ. Nhà cửa nông thôn cách âm kém, Lâm Tùy Ý ở cửa hét “Ước Định Thanh Tỉnh” là được. Nếu áo sơ mi bông nghe thấy tất nhiên sẽ vội vàng chạy ra ngoài.

Quả nhiên, khi Lâm Tùy Ý đến nhà thứ tư, áo sơ mi bông liền chạy ra gặp bọn họ, bát cơm trong tay còn chưa kịp bỏ xuống.

“Tiên sinh.” Áo sơ mi bông chạy chậm đến: “Giải mộng xong chưa?”

“Chưa.” Biết Lâu Lệ khinh nói chuyện cùng áo sơ mi bông, Lâm Tùy Ý mở miệng: “Cô bé Người Trụy Mộng ở chỗ anh hả?”

Áo sơ mi bông không trả lời ngay. Hắn nhìn Lâm Tùy Ý và Lâu Lệ một lượt, vừa cân nhắc lý do Lâm Tùy Ý tìm Trụy mộng giả, vừa nói bóng nói gió: “Có chuyện gì? Hình như tôi từng gặp con bé.”

Lâu Lệ lười nói nhảm với hắn, nhấc chân đi thẳng qua cửa nhà bị áo sơ mi bông che chắn.

Lâm Tùy Ý chạy theo, con chó đen ở cửa nhìn bọn họ sủa vài tiếng.

“Ấy…”

Áo sơ mi bông không dám ngăn Lâu Lệ, cũng đi theo bọn họ.

Rầm.

Tiếng cửa sổ đóng lại.

Lâm Tùy Ý nhìn theo tiếng, vừa lúc thấy cô bé sợ hãi đóng cửa sổ.

Cậu nói ngay với Lâu Lệ: “Lâu tiên sinh, ở đây.”

Chỉ chỉ cửa sổ đóng chặt.

Trừ cửa sổ bị đóng, cô bé còn khóa cửa ra vào.

Không biết áo sơ mi bông đã nói gì, Lâm Tùy Ý cảm thấy cô bé sợ bọn họ.

“Con bé gan nhỏ lắm.” Áo sơ mi bông biết quyền chủ động nằm trong tay mình, hắn nói: “Nếu có Ước Định Thanh Tỉnh, tôi có thể hỗ trợ khuyên nhủ. Mấy ngày nay tôi quản ăn ở của con bé, chắc chắn con bé sẽ nghe tôi.”

Lâu Lệ thấy phiền. Lâm Tùy Ý kéo tay áo anh, nhỏ giọng: “Lâu tiên sinh, để tôi thử xem.”

Lâu Lệ không ngờ Lâm Tùy Ý có biện pháp. Anh ‘Ừm’ một tiếng.


Áo sơ mi bông nắm chắc thắng lợi, không ngăn cản Lâm Tùy Ý, đứng một bên xem Lâm Tùy Ý ăn mệt.

Lâm Tùy Ý đi đến trước cửa sổ, gõ nhẹ cửa sổ, “Đừng sợ.”

Cậu nói nhỏ qua cửa sổ hai câu, tâm bình khí hòa chờ ngoài cửa.

Qua một lát, cô bé mở cửa sổ, nhìn Lâm Tùy Ý lại nhìn Lâu Lệ, “Tìm em… Có… Chuyện gì?”

Áo sơ mi bông sửng sốt.

Lâm Tùy Ý nói mục đích cho cô bé nghe, cô bé nghe xong lắc đầu: “Không, em sợ. Em không dám.”

Lâm Tùy Ý không ép buộc, cậu đành phải lui về bên người Lâu Lệ.

Đi theo Ứng Triều Hà đúng là một việc nguy hiểm đáng sợ. Cô bé vốn vô tình vào nơi này. Cô bé chỉ cần chờ Ứng Triều Hà tỉnh dậy là có thể rời đi, bọn họ không thể bắt cô bé làm việc.

Khi đi tìm cô bé, Lâm Tùy Ý đã chuẩn bị tâm lý bị từ chối.

Cậu nhìn biểu cảm Lâu Lệ. Lâu Lệ cũng không ngoài ý vì bị cô bé từ chối, chỉ là có chút muốn nói lại thôi.

Sau khi ra khỏi nhà, biểu cảm muốn nói lại thôi vẫn còn trên mặt Lâu Lệ.

Lâm Tùy Ý hỏi: “Lâu tiên sinh muốn hỏi tôi cái gì hả?”

Lâu Lệ: “Không có gì.”

Lâm Tùy Ý: “Ặc.”

Một lát sau, Lâu Lệ hỏi: “Cậu nói gì với cô bé?”

Lâm Tùy Ý nói gì đó, nên cô bé mới mở cửa sổ.

Lâm Tùy Ý nói: “Tôi hỏi cô bé có từng nghe câu ‘tâm sinh tướng’ hay chưa.”

“Tôi nói càng đẹp người, lòng càng thiện lương.”

“Nói bừa.” Lâu Lệ bình luận.

“Tôi thấy đúng mà.” Lâm Tùy Ý tủi thân: “Tôi cảm thấy Lâu tiên sinh là người tốt.”

Ý là khen Lâu Lệ đẹp trai.

Lâu Lệ khựng lại, bàn tay giấu trong tay áo cuộn vào buông ra vài lần, mãi sau nói: “Cậu thấy tôi tốt bao nhiêu?”

“Dạ?” Lâm Tùy Ý ngẩng đầu, nhìn mặt Lâu Lệ, nhìn có chút không dời mắt được, ngoài miệng nói không nghĩ: “Tôi cảm thấy Lâu tiên sinh…”

“Tốt nhất thế giới.”