Giam Cầm

Chương 33: Vết Thương



-" Là do các người "

-" Là lỗi của các người "

Ngôn Dực như một kẻ điên, hắn không ngừng lẩm bẩm một mình:

-" Là do các người ép tôi "

-" Haha chết đi, các người mau chết hết đi "

Hắn nhìn người đàn ông nằm dưới sàn, máu chảy thấm đẫm khuôn mặt ông ta, tròng mắt mở to hết cỡ. Đúng là, tới lúc chết vẫn khiến người ta cảm thấy ghê tởm :

-" Mau cho người dọn xác "

Lời hắn vừa dứt chàng trai ở dưới cầu thang vội xanh mặt răm rắp nghe theo. Hắn chính là đứng đây chứng kiến toàn bộ mọi chuyện, tất cả đều không phải mơ, tin đồn cậu chủ bị điên là có thật

-" Cậu cũng nghĩ tôi điên sao " Ngôn Dực không biết từ lúc nào trên tay đã cầm con dao lúc nãy đã đâm ông ta. Lưỡi dao sắc bén được hắn liếm sạch máu bên trên, bàn tay cầm con dao quay chuyển một cách thuần thục

-" T...Tôi không dám "

-" Tôi bị điên "

-" D..ạ...dạ cậu"

-" Tôi nói tôi bị điên đấy "

-" D..Dạ dạ..."

-" Nên đừng đi qua giới hạn của kẻ điên ... hậu quả ... khó nói lắm" Hắn cười lạnh

Chiếc dao không biết từ lúc nào đã nằm trên đầu, chỉ cần ngẩng đầu lên thì hôm nay hắn cũng được đoàn tụ với quản gia rồi

-" Xi...Xin cậu tha mạng "

-" Lo đem thi thể ông ta quăng đi"

-" Dạ cậu "

-" Nhớ không được phép chôn ông ta, để xác ông ta từ từ thối rửa rồi đem cho quạ ăn " Hắn mặt không đổi sắc nói nhưng người đối diện nghe được cũng sợ đến run người

-" D..Dạ cậu "

Dặn dò xong Ngôn Dực mệt mỏi đi về phía phòng mình, đã bao nhiêu tiếng trôi qua vẫn chưa thấy động tĩnh gì của bác sĩ

Cửa phòng hắn vừa mở hắn đã lao nhanh vào phòng tắm, vết thương dính chặt vào áo thấm một màu đỏ tươi. Miệng vết thương đang hở ra trông thật gớm ghiếc, bản thân đi vào trong nhà tắm, Ngôn Dực đứng dưới vòi sen hắn dùng tay xé mạnh chiếc áo đang mặc trên người để hở ra vết thương dùng nước rửa sạch máu

Máu hòa cùng nước chảy xuống mặt sàn, cả thân thể hắn đứng dưới dòng nước hứng chịu cảm giác đau đớn. Nước không ngừng chảy mạnh xuống vết thương, khắp người hắn chằn chịt vết thương, những vết thương xếp chồng lên nhau, vết mới vết cũ đều có

Mái tóc phũ xuống che mờ đôi mắt, hắn mệt mỏi mặc kệ dòng nước lạnh không ngừng chảy xiếc. Đôi mắt nhắm nghiền trong một phút giây nào đó kí ức hắn lại ùa về :

-" Anh Ngôn Dực "

Ngôn Hi từ từ bò lên giường rồi chui nhanh vào lồng ngực hắn ôm chặt :

-" Anh Ngôn Dực "

-" Chuyện gì " Hắn nữa tỉnh nữa mơ nói ánh mắt vẫn nhắm nghiền không có dấu hiệu muốn thức dậy

-" Trời sáng rồi "

-" Sáng rồi "

-" Anh Ngôn Dực " Ngôn Hi hét to bên tai hắn khiến cho Ngôn Dực giật mình mở mắt

-" Mới sáng đã lên cơn rồi à " Hắn cáu gắt trả lời , mái tóc màu hạt dẻ bị hắn bới tung lên . Cặp mắt vẫn nhắm nghiền không muốn mở ra

-" Trời sáng rồi "

-" Ừ thế khi nào trời tối thì gọi anh dậy" Nói xong còn chẳng buồn xem phản ứng của cô, Ngôn Dực đã nghiêng người nằm xuống hơi thở nhanh chóng đều đặn rơi vào giấc ngủ sâu

-" Anh điên à "

-" Ngôn Dực mau dậy đi "

-" Ngôn Dực"

-" Anh mà không dậy em sẽ ..." Vừa nói bàn tay nghịch ngợm của Ngôn Hi bắt đầu luồn vào trong chăn, như một con rắn nhỏ luồn qua luồn lại trên khắp cơ thể hắn vừa nhột nhạc vừa ngứa ngáy

Ngôn Dực xoay người đè cô xuống dùng tay giữ . Ánh nắng từ cửa sổ bắt đầu len lỏi vào khắp phòng. Thân ảnh hắn đang đè lên người cô, Ngôn Hi có thể cảm nhận rõ nhiệt độ nóng của cơ thể hắn, tiếng tim đập mạnh của trái tim cô.