Giam Cầm

Chương 7: Ký ức



Hắn sau khi phát tiết lên người cô xong , liền ôm cô vào lòng trực tiếp tiến vào giấc ngủ

 Cô bị hắn ôm chặt , cả thân thể đều chằng chịt vết thương , chỉ một cử động nhẹ cũng khiến cô khẽ nhói đau .

 Vậy mà cái người đang ôm cô lại chả mảy may quan tâm đến mấy vết thương này .

Cô ngước đôi mắt vô hồn nhìn lên trần nhà , tự hỏi bao giờ cô mới có thể thoát khỏi nơi này , thoát khỏi sự Giam Cầm trói buộc của hắn Những kí ức xưa lại chạy ùa về 

- " Ngôn Dực mau lại đây mau lại đây nhanh nào " 

 Một thân ảnh nhỏ bé không ngừng chạy nhảy nô đùa trên cánh đồng xanh 

 Người đàn ông từ từ tiến về phía cô , bước chân không vì cô hối thúc mà bước nhanh . Cô ở phía xa xa vẫn thấy hắn đi chậm thì liền chạy nhanh tới chỗ hắn , khuôn mặt phụng phịu hai má phúng phính liền chu môi giận dỗi : 

 -" Ngônnnnnnnnnn Dực sao anh đi chậm vậy " 

 Hắn nhìn cô vừa buồn cười lại vừa đáng yêu , liền đưa tay xoa mạnh đầu cô khiến cho mái tóc của cô xù lên như ổ quạ 

 Cô liền đẩy tay hắn ra bất mãn lên tiếng : 

 -" Hừ hừ , bỏ ra " 

 -" Được rồi , muốn anh xem cái gì "

 Cô lúc này mới sực tỉnh , liền vội kéo tay anh đến gần bên hồ :

 -" Có con chó nhỏ ở đây này , Ngôn Dực Ngôn Dực em có thể nuôi nó không "

 Anh khẽ nhíu mày , sao con chó có thể chạy vào đây được , đây là biệt thự nhà anh , kiểm soát tuyệt đối nghiêm ngặt sao có thể có chó chạy vào trừ khi :

 -" Kiều Nghiễm , em lại dám mang chó về " 

Ngôn Dực bực bội lên tiếng , mấy con chó này rất bẩn không hợp với cô chút nào

 Thân ảnh vì câu nói của anh mà bất mãn , liền nhào vào lòng anh khiến anh không kịp chuẩn bị liền khiến cả hai ngã nhào , cô lấy thân mình đè lên người anh sau đó liền nói lời đe dọa :

 -" Ngôn Dực , nếu anh không cho em nuôi , em liền lấy thịt đè chết anh " 

Kiều Nghiễm lớn giọng nói to Anh bị cô đè xuống dưới không khỏi buồn cười : 

 -" Vậy em cứ đè , anh nguyện để em đè cả đời "

 Ngôn Dực đưa tay , kéo chiếc lá ở trên lọn tóc cô , hành động nhẹ nhàng mang theo sự nâng niu sủng ái Kiều Nghiễm nghe xong câu này không khỏi đỏ mặt:

 -" Ngôn Dực , anh chơi xấu " 

-" Haha anh đã làm gì đâu chứ "

 Kiều Nghiễm phồng má giận dỗi :

 -" Ngôn Dực , em muốn nuôi con chó đó , nó bị bỏ rơi bên lề đường rất đáng thương "

 Kiều Nghiễm vừa nói vừa không quên khuyến mãi cho anh vài giọt nước mắt , Ngôn Dực tất nhiên sao có thể chịu được bảo bối khóc , liền buông giáp đầu hàng :

 -" Được rồi được rồi tiểu tôn của tôi , nhưng anh nói trước , sau này em vì nó mà bị thương anh sẽ không ngần ngại bắt nó đi " 

 Lúc đó Kiều Nghiễm vẫn chưa hiểu câu nói này có nghĩa là gì , nhưng nghe nói được anh đồng ý cho nuôi cô liền cao hứng gật đầu rất mạnh :

 -" Được Được , Ngôn Dực thật tốt " 

 Ngôn Dực đưa tay nhéo nhẹ mũi cô , ôn nhu sủng nịnh Sau này cô mới hiểu câu nói 

" nếu em bị thương anh sẽ không ngần ngại bắt nó đi " 

 Có một lần , con chó nhỏ lao nhanh ra đường , Kiều Nghiễm vì hành động của con chó nhỏ liền tức tốc chạy theo 

 Lúc cô đuổi kịp chó nhỏ xém chút nữa đã bị xe tông trúng , sau sự việc đó , anh liền tức giận phạt cô phải ngồi chứng kiến cái chết của chó nhỏ Ngôn Dực cho người lấy chày đánh mạnh lên người , đánh cho tới khi nào chết thì dừng lại .

 Cô không biết lúc đó đã khóc lóc van xin nhiều thế nào , chỉ biết người đàn ông đang ngồi trên ghế kia vẫn không động lòng được một chút Tiếng chày vang lên bịch bịch , tiếng con chó nhỏ không ngừng rên lên đau đớn , chày đã nhuốm đầy máu , khắp nơi máu bắn tung tóe