Giám Đốc! Tôi Không Có Ngốc A!!

Chương 21



Nhìn căn phòng rộng lớn đầy xa lạ cậu cảm thấy thật tủi thân, nhớ đến ba mẹ và anh hai của mình, cậu sợ họ lo lắng nên không dám cho họ biết, nếu họ biết sẽ lo lắng nhất là mẹ của cậu bà ấy sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ sức khỏe của bà cũng không tốt lắm! Cũng do mấy kẻ ăn uống say sưa kia hại cậu ra nông nổi này, tay thì gãy, chân bị trật không khác gì một kẻ tàn tật.

Đột ngột thế này không có quần áo cho cậu, trời cũng đã khuya quản gia đành lấy quần áo của anh ít mặc cho cậu mặc đỡ, ông xách vào phòng đưa cho cậu.

“Cậu mặc đỡ đồ này, quá đột ngột nên không chuẩn bị được”

“Không sao, cám ơn bác” cậu mỗi ngày đều tiếp xúc với ông nên cũng không quá ngại

“Để tôi giúp cậu” ông thấy vết thương của cậu không nhẹ nên định giúp cậu, xem như con của mình mà chăm sóc.


“Cháu có thể tự làm, bác trở về phòng nghỉ nghơi đi, đêm cũng khuya lắm rồi” cậu không muốn làm phiền ông, mang thêm phiền phức cho người khác, cậu cảm thấy không quen.

“Cậu có thể tự làm” ông nghi ngờ nhìn cậu

“Vâng, cháu có thể tự làm” cậu kiên quyết với ông

“Vậy tôi trở về phòng”

“Cậu muốn làm gì có thể gọi tôi”

Cậu nhìn ông mỉm cười “Bác yên tâm, cháu không sao!”

Nhìn lại bộ đồ đang mặc dính đầy thức ăn và bụi bẩn cậu đưa áo lên ngửi chân mày khẽ nhíu lại “không thể không thay”. Cởi xong chiếc áo thun trên người làm cậu đổ cả một tầng mồ hôi, động đến cánh tay đau kinh khủng khiếp, chiếc áo sơ mi mặc vào khá dễ làm cậu thở phào nhẹ nhõm vì nó rộng thùng thình dài đến gần đầu gối cậu, xong làm cậu xấu hổ đến cực điểm về chiều cao của mình, chân trái bị trật cậu không dám di chuyển đụng vào nó làm cậu kêu trời cậu quyết định không thay quần mặc chiếc quần sọt của mình mà ngủ, chỉ ngủ một đêm đem chăn bịt kín là xong, sẽ không ai thấy cách ăn mặc hơi dị này đâu, một đêm không hề ngon đối với cậu vì nhiều yếu tố ví như phòng lạ, tay chân đau nhức,…đặc biệt không có rùa bông cậu ôm ( * ͇ * )♯ 


Trước khi đi làm, anh ghé qua phòng thấy cậu ngủ say sưa nên cũng không đánh thức, bộ dáng cậu ngủ cũng khá nề nếp, cậu chùm kín người chỉ ló ra cái đầu gương mặt thanh tĩnh thuần túy đôi lúc hai chân mày nhíu lại, chắc là do cánh tay đau, “Đúng là béo ngốc” Anh khẽ đóng cửa dặn dò mọi người sau đó đến công ti.

“Oa…” cậu ngáp một tiếng dài, cậu nhìn đồng hồ lớn treo trên tường cũng đã 10h bên ngoài cũng có tiếng gõ cửa.

“Chào chị Mai”

“Tiểu Dư, cháu dì Lý vừa mới nấu, cậu ăn đi cho nóng” chị bưng một bát cháo thịt bằm thơm lừng còn bóc khói đặt trên bàn.

“Em cám ơn” nhìn bát cháo bụng cậu kêu ọt ọt hận mình vẫn còn chưa rửa mặt.

“Hey, chuyện của cậu tôi đã nghe quản gia nói” chị cũng quen biết cậu lâu rồi, xem cậu như một đứa em trai của mình vậy, nhìn cậu như vậy có một chút đau lòng.


“Cũng không có gì nghiêm trọng lắm”

“Em cám ơn chị nhiều lắm” cậu tươi cười nói với chị, tiếp xúc với mọi người lâu như vậy, cậu biết chị và dì Lý rất tốt bụng luôn xem cậu như người trong nhà, quan tâm lo lắng cho cậu.

“Không sao là tốt rồi!” chị cũng mỉm cười an ủi cậu.

“Cậu ăn sáng rồi xong nhớ phải uống thuốc hảo nghỉ ngơi, cần gì cứ gọi tôi” nói xong chị chậm rãi khép cửa đi ra ngoài.

Bước xuống giường đi vào phòng vệ sinh cá nhân, thay quần áo cũng là cả một quá trình gian khổ chưa bao giờ cậu thấy nó lại khó khăn đến vậy, bước đến bàn phải hảo thưởng thức bát cháo thơm nức phòng này mới được, bụng cậu reo hò không ngừng.

Nằm trên gường cậu lăn qua lăn lại trên giường, cố nhắm mắt ngủ nhưng ngủ không được cậu ngủ cũng đủ giấc rồi thật là buồn chán, cậu lắc nhắc xuống cầu thang nhìn xung quanh không có ai không gian khá yên tĩnh, đi vào phòng bếp thấy dì Lý đang nhặt rau xanh, cậu định giúp dì làm việc “Dì Lý, để con nhặt tiếp dì!”
Dì Lý thấy cậu thì ngạc nhiên “Cậu thế nào không nghỉ ngơi mà xuống đây” bà lo lắng hướng cậu nói.

“Cháu đỡ nhiều rồi, ở trong phòng một mình thật buồn chán!” cậu đặt mông xuống ghế hướng rổ rau định nhặt mới phát hiện tay phải đang lăng bột, động một chút lại đau ầm ĩ làm cậu nhíu mày.

“Cậu cứ để tôi làm, vết thương của cậu vẫn chưa lành phải nghỉ ngơi cho tốt” bà quan tâm không cho cậu làm lỡ phải động đến vết thương.

Cuối cùng dì Lý vẫn không cho cậu giúp một tay, bảo cậu lên phòng hảo nghỉ ngơi, cậu cũng không muốn làm phiền dì nên nhấc tấm thân ra vườn định tìm quản gia thì thấy chị Mai đang cầm vòi nước tưới cây kiểng không xa là quản gia đang chăm chú tỉ mỉ tỉa lá cho nó, trông hình thù của nó rất đặc biệt, giống những cây quý cậu thường thấy đăng trên báo trong các cuộc đấu giá, giá cả chắc không hề rẻ mà ở đây số lượng của nó cũng không hề ít, cậu ngửa mặt lên trời tự cảm thán!
“Chị Mai để em giúp chị một tay” cậu hưng phấn nở nụ cười với chị

“Cậu thế nào lại ra đây, không ở phòng hảo nghỉ ngơi”

“Em đã đỡ nhiều rồi, trong phòng một mình rất buồn chán” cậu buồn rầu nhìn chị

“Vậy cậu ngồi đó hóng mát cho thoải mái, không cần phụ tôi” chị mỉm cười nhìn cậu, nhìn cậu đi lắc nhắc thế này, tay lại bị như vậy ai có thể dám cho cậu phụ đây.

Tay chân vướng víu như thế này muốn giúp đỡ mọi người ai cũng từ chối, cậu cảm thấy xấu hổ khi đem phiền toái đến cho họ, cậu cà nhấc đi đến sau lưng quản gia ngồi vào cái ghế nhẵn nhụi được làm từ gỗ cây quý lâu năm nhìn ông cắt tỉa chúng, cậu ngồi đó không biết mở lời như thế nào.

………… 10 phút trôi qua………..

“Quản gia, cháu có thể về phòng trọ của mình!”
“Cháu cũng khỏe nhiều rồi” cậu muốn về phòng trọ ở đây cũng không giúp gì được cho mọi người lại thêm phiền phức.

Ông khẽ dừng động tác, khuôn mặt già nua ôn hòa nhìn cậu “Cậu vẫn chưa khỏe nên ở lại hảo nghỉ ngơi”

Sao hôm nay cậu lại nghe không ít lần “hảo nghỉ ngơi” vậy nè, cậu vẫn kiên quyết với chủ ý của mình “Cháu có thể tự lo cho mình được” cậu gãi đầu nói với quản gia.

“Cậu cứ ở đây tịnh dưỡng cho khỏe, cậu đừng làm tôi khó xử”

“Đã làm phiền mọi người rồi!”

“Cháu nghĩ mình nên về”

“Đó cũng là trách nhiệm của chúng tôi”

“Nếu cậu nhất quyết vậy chờ cậu chủ về xem thế nào!” lúc sáng trước khi đi làm anh đã dặn dò mọi người chăm sóc cho cậu, cũng không nói gì thêm.

“A” cậu hơi khẩn trương khi nhắc đến anh, phải đợi anh trở về sau? Nhìn lên trời cũng đã hơn nửa ngày, đã như thế vậy phải chờ anh thôi dù sao trước khi đi cũng nên cảm ơn anh ta.
“Vậy cháu sẽ chờ giám đốc Lâm về” cậu tiếp tục ngồi hóng mát, từng làn gió mát làm dịu đi sự ê ẩm khắp cơ thể, cánh tay bị gãy chỉ động nhẹ một chút lại đau vô cùng, ngồi lâu cũng chán tuy là ngồi dưới bóng cây nhưng ngồi lâu cũng sẽ cảm nhận được cái nóng giữa trưa xuyên qua tán lá làm mặt cậu đỏ cả lên, cậu bước chậm rãi đi vào nhà ngồi ở sô fa phòng khách bật ti vi xem cho đỡ chán, hôm nay đa số các kênh đều thông báo cơn bão số 7 đổ bộ vào khu vực thuộc thành phố này “Chẳng phải là ở đây, nơi cậu đang sống sao” cậu khẩn trương tiếp tục xem tin tức, cơn bão này được đánh giá là rất mạnh, kêu gọi mọi người nên chuẩn bị trước để ứng phó với nó, nơi đây cũng không ít cơn bão đổ bộ vào nhưng theo cậu thấy đây là cơn bão rất nguy hiểm.
♫ Reng… reng …reng ♫

Cậu nhìn điện thoại hiển thị là số của nhà mình vui mừng bắt máy

“A, mẹ”

“Tiểu Dư, con đang ở đâu đấy?” giọng nói quen thuộc như một cỗ ấm áp chảy vào người cậu, làm cậu xúc động nói không nên lời.

“Con đang ở công ti”

“Có việc gì không mẹ” cậu vô cùng thấy có lỗi khi phải nói dối bà, cậu giấu bà chuyện cậu bị tai nạn sợ ba mẹ biết sẽ lo lắng ảnh hưởng đến sức khỏe của họ.

“Mẹ xem trên ti vi thấy thành phố con đang ở có bão lớn, con như thế nào đã biết chưa?” bên đây cậu có thể cảm nhận được lo lắng của bà.

“Mẹ yên tâm, con biết rồi mẹ đừng lo lắng”

“Phải nhớ tan sở thì đi về ngay, đừng đi lung tung chỗ khác”

“Mẹ cứ yên tâm, con lớn rồi có thể tự lo cho mình được”

“Thằng nhỏ này phải tự chăm sóc hảo cho mình, lúc nào cũng như một tiểu hài tử!”
“Mẹ, Tiểu Dư của mẹ lớn rồi không phải một tiểu hài tử”

“Rồi, rồi, không phải thì không phải, nhớ đi đứng phải cẩn thận”

“Dạ, con nhớ rồi, ba mẹ không cần lo lắng phải quan tâm đến sức khỏe của mình”

“Vậy con tiếp tục làm việc đi”

“Dạ mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm”

“Thằng bé này làm mẹ không nỡ tắt máy”

“Hihi, con yêu mẹ nhất!”

Trò chuyện với mẹ xong cậu cảm thấy tâm trạng thư thái hơn nhiều, cậu ngã ra sô pha nhắm mắt lại cười tủm tỉm một mình như một kẻ ngốc, xong lại bắt đầu xem phim kết quả ngủ lúc nào không hay ♯ ͇  ♯ .  

“Cậu chủ đã về” chị Mai vội xách cặp mang giúp anh lên phòng

Nghe tiếng ồn ào mọi người cậu lật đật ngồi dậy thấy anh vừa mới về “A anh mới về, tôi có chuyện muốn nói với anh”

Anh nhìn cậu một lượt, bỏ cho cậu một câu “Tôi đi tắm” rồi chậm rãi sải bước lên phòng Cậu biết tính của anh nên kiên nhẫn ngồi chờ anh tắm xong.
≈≈≈≈ Nữa tiếng sau ≈≈≈≈≈

Anh mặc đồ thường ngày áo thun quần sọt trong vô cùng thoải mái đầy phóng khoáng, gương mặt tinh xảo đầy sức hút, cậu nhìn anh ngưỡng mộ không chớp mắt cho đến khi anh ngồi đối diện với cậu cũng không hay.

“Vết thương thế nào” anh nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà nhìn cậu hỏi.

“Hả, à…đã đỡ nhiều rồi, cảm ơn anh đã quan tâm” cậu giật thót mình anh đến ngồi lúc nào cậu không hay, mỗi lần đối diện với anh trong lòng cậu lại có một gì đó gọi là sợ hãi chắc có lẽ là khí bức anh quá mạnh mẽ.

“Đúng là ngu ngốc”

“Cậu muốn nói chuyện gì?” ánh mắt thâm thúy nhìn thẳng vào cậu

“Tôi, tôi muốn……” cậu lắp bắp nói, anh có thể nào đừng nhìn cậu chăm chăm được không cậu thấy không tự nhiên chút nào lại sợ nữa!
“Mời cậu chủ xuống dùng cơm” dì Lý phụ trách nhà bếp khẽ nói với anh

Anh khẽ gật đầu với bà “được rồi, dì cứ để đấy”

Anh đứng lên hướng cậu “Dùng cơm xong rồi nói” rồi tự đi đến bàn ăn

Cậu do dự hồi lâu, thầm nghĩ trong bụng “ăn cơm rồi cũng tốt về nhà khỏi ăn” vậy là cậu chậm rãi đi đến ngồi đối diện với anh, lâu lâu vẫn lén nhìn anh nhưng không nhìn ra anh có biểu cảm gì, trong bụng trống rỗng trước khi về nhà phải chiếu cố cái bao tử hảo một lần nhưng hiện tại tay phải rất bất tiện làm thứ gì cũng không được lại còn đau nhức, mọi thứ chỉ còn nhờ vào cánh tay trái, bình thường dùng đũa gắp thức ăn bây giờ phải dùng muỗng ăn, ăn uống cũng trở nên bất tiện múc thức ăn đôi lúc tận 4,5 lần không thành thật khổ sở.

Cũng như bây giờ, cậu đang cố gắng múc quả táo đỏ bóng bẫy nấu với thịt bò, quả táo cứ lăn qua lăn lại không chịu vào muỗng của cậu.
Nhìn hình ảnh một người một táo đang chiến đấu kịch liệt, khóe môi mỏng của anh khẽ cong lên, quả nhiên ngu ngốc nhìn rất có thú vị, anh dùng đũa khẽ gắp táo đỏ vào bát của cậu.

“Cám ơn” cậu gục đầu cám ơn anh, cậu xấu hổ quá đi, chắc trong mắt anh level vô dụng của cậu lại tăng thêm một bậc nữa rồi, cậu cũng đâu muốn như vậy đâu! (  ͼ ̪ ͽ ♯  )

Dì Lý kinh ngạc khi chứng kiến cảnh anh gắp thức ăn cho cậu, bà rất ít thấy anh gắp thức ăn cho ai ngoại trừ bà chủ, ở lâu sinh ra cảm giác thân thuộc Tiểu Dư lại là một cậu bé đáng yêu, ngoan ngoãn bà nghĩ rằng anh xem cậu như một thằng em nhỏ mà quan tâm, bà mỉm cười hiền hậu về phía cậu.

Bữa ăn của cậu kết thúc với thời gian gấp đôi ngày thường, cậu thỏa mãn xoa cái bụng căng tròn của mình vài cái và chúng ta hãy tuyên dương công cuộc cao cả gắp thức ăn của anh nào!   ҈     ҉
“Tôi có chuyện muốn nói với anh!”

Anh thản nhiên nhấp ngụm trà “Chuyện gì?”

Cậu đầy biết ơn hướng anh nói “Đã làm phiền anh nhiều rồi, cám ơn anh đã chiếu cố tôi”

“Tôi nghĩ mình nên về nhà” cậu cảm thấy mình gây nhiều phiền phức cho mọi người.