Giản Thuệ Người Vợ Bị Lãng Quên

Chương 12: Trốn khỏi cấm cung đi dạo



Lãnh cung càng về đêm càng thêm vắng lặng tiêu điều, không có bất kỳ một âm thanh gì khác...nó hoàn toàn không có dấu hiệu của sự sống, vừa âm u vừa lạnh lẽo...có lẽ là nơi này chứa quá nhiều oan hồn nên nó khiến cho nơi này đã lạnh càng thêm lạnh. Cũng đúng thôi, những cung tầng mỹ nữ bị đày vào lãnh cung là xem như chết mất cả linh hồn, họ biết phần đời còn lại của họ sẽ gắn liền với sự cô đơn và ghẻ lạnh, sẽ không còn ai nhớ đến họ nữa. Cũng vì thế mà hầu hết bọn họ đã tìm cái chết để thoát ly, cũng có người vì bệnh tật mà qua đời.

Nơi này quá ẩm thấp, quá bẩn thỉu, có bao giờ được dọn dẹp sạch sẽ đâu, hít thở không khí thôi đã khó chịu vì mùi hôi của nó.

Giản Thuệ ngồi ngắm trăng bên khung cửa sổ, cô ngồi rất lâu rồi chợt thở dài “thật đáng thương cho những cung tần mỹ nữ chốn hoàng cung, mười lăm mười sáu tuổi đã bị đưa vào cung, có người cả đời còn chưa được hoàng đế nhìn đến. Những người bị đày vào lãnh cung như Lệ quý phi lại càng thê thảm hơn vạn phần!”

//Lệ quý phi, người không vui sao?

Giản Thuệ nhìn Cổ Lang rồi lắc đầu “ta ổn, còn ngươi sao lại chọn cách ở bên cạnh ta?”

//Quý phi nương nương, Cổ Lang không nỡ bỏ người một mình trong cấm cung.

- Ngươi thật sự rất có tình có nghĩa, yên tâm đi ta sẽ không quên ngươi.

Cổ Lang khóc nấc lên “Lệ quý phi!”

- Được rồi, em nghỉ ngơi đi.

//Người cũng nghỉ ngơi sớm đi. Sức khoẻ vừa mới hồi phục, không nên thức khuya quá.

- Đừng lo lắng cho ta, đêm nay trăng sáng nên ta muốn ngồi ngắm trăng thêm một lúc, đừng làm phiền ta.

Cổ Lang ngước nhìn lên bầu trời, đúng là trăng đêm nay vừa tròn vừa sáng tỏ, cô cúi đầu xin lui không muốn làm phiền đến Lệ quý phi của mình.

………………

Giữa đêm trăng sáng!

Giản Thuệ vô tình ngó nghiêng, thấy có ánh sáng chiếu vào phòng...cô liền nãy ra ý tưởng “trên kia là mái ngói cũ kĩ, mình sẽ trốn ra ngoài dạo chơi!”

Hì hục một lúc với mái ngói, Giản Thuệ đã leo ra khỏi phòng, cô hít thở không khí trong lành và thầm cảm thán “thật dễ chịu, hừ...còn lâu Giản tiểu thư ta mới cam tâm ngồi yên trong cấm cung. Đời trước ta đã khổ nhiều rồi, cũng như đã từng có thời gian quá nhu nhược, không ai yêu thương ta, lần này ta phải vượt qua tất cả mọi thứ và yêu lấy chính mình“.

- Wao, cảnh đẹp quá!

Giản Thuệ nhìn đến ngây ngốc “hoàng cung có khác, làm gì có nơi nào đẹp hơn...nhưng không biết đây là cung của ai nhỉ! Người này hẳn là nhận được sự sủng ái của hoàng đế“.

'Vương gia, đêm đã khuya rồi sao người còn chưa nghỉ ngơi?'

“Ta muốn được yên tĩnh, đừng làm phiền đến ta“.



Điền Lang âm thầm rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Vương gia của mình.

Phịch...

Tiêu Thần theo quán tính ôm lấy người vừa va vào mình, cảnh tượng này khiến cho anh nhớ đến lần trước anh trở về nhà, ngày đầu tiên trở về thì anh cũng bị một người đâm vào ngực như bây giờ. Tiêu Thần bất giác ôm chặt người đang trong lòng mình...nhưng rồi rất nhanh chóng buông ra.

Phịch...

- A...a...

- Tên khốn kiếp kia...sao lại làm ta ngã?

Tiêu Thần lạnh lùng quay mặt rời đi, nhưng chỉ được vài bước anh chợt nhận ra có gì đó không đúng.

“Đứng lại!”

Giản Thuệ giật mình “chết rồi, mình bị phát hiện ra rồi sao?”

Tiêu Thần đi vòng qua và dừng lại trước mặt Giản Thuệ, ánh sáng của mặt trăng đủ để soi vào gương mặt người phụ nữ đối diện mình “nửa đêm không ngủ, lén la lén lút trong hậu viện làm gì?”

- Ai bảo tôi lén la lén lút chứ. Hừ...

“Đừng nói là tập thói quen xấu...mèo mã gà đồng gì gì đó...”

Giản Thuệ tức giận, nghiến răng nghiến lợi rằn từng chữ “Mèo...mã...gà...đồng...”

“Tôi nói sai sao?”

Giản Thuệ tức giận, ngoe nguẩy bỏ đi...

Tiêu Thần nhíu mày, qua ánh sáng mơ hồ của ánh trăng nhưng Tiêu Thần vẫn nhìn thấy rất rõ bộ dáng ngoe nguẩy bỏ đi khi tức giận của cô.

“Cái dáng đi này...là cô ấy sao? Không...”

Tiêu Thần dang tay ra chặn đường Giản Thuệ “đứng lại!”

- Lại muốn cái gì nữa đây?

“Muốn gì à? Cô hỏi tôi muốn gì. Vậy giữa đêm thanh vắng...vạn vật đều chìm sâu trong giấc ngủ êm đềm, hà cớ làm sao cô lại lén la lén lút ở đây? Cô là ai?”

- Tôi...



- Tôi...bị lạc đường.

“Cô là tì nữ của cung nào?”

Giản Thuệ nheo mắt “mình hiện tại đã là Lệ quý phi, vậy mà có kẻ xem mình như tì nữ!”

- Sao lại bảo tôi là tì nữ?

“Thì nhìn cách ăn mặc của cô đã rõ, còn hỏi“.

Giản Thuệ cúi xuống nhìn y phục trên người mình rồi không khỏi ngỡ ngàng “gì cơ?”

Dù là trong màn đêm nhưng cô vẫn nhìn ra được y phục trên người mình đã bạc màu, thậm chí là đã thâm kim.

- Ừm...chuyện này...

Tiêu Thần cười khẩy “có phải cô muốn lẻn vào phủ Thân vương của ta để trộm cắp không?”

- Phủ Thân vương?

Tiêu Thần nhìn sự ngạc nhiên trên khuôn mặt của Giản Thuệ rồi cười cười “phải!”

Giản Thuệ suy nghĩ về quyển tiểu thuyết kia “Phủ Thân vương, vậy hắn là Đông Hoang, em trai của Hoàng đế!”

“Sao rồi?”

- Tôi bận rồi, đi trước đây!

“Nào có dễ dàng như vậy, cô xem phủ Thân vương của ta là phố chợ à? Muốn đến thì đến, muốn đi thì đi!”

“Người đâu...”

//Có thuộc hạ!

“Giam cô ta lại, sáng sớm mai lấy khẩu cung”

//Thuộc hạ tuân lệnh Vương gia.

Giản Thuệ ngơ ngác nhìn hai người đàn ông trước mặt mình rồi thầm hỏi lòng “sao...sao trong tiểu thuyết lại không có đoạn này chứ?”