Giang Hồ Biến Địa Thị Kì Ba

Chương 13: Ảnh đế tầng tầng lớp lớp!



“Người đâu, cứu mạng!”. Khi bị ca ca đầu trọ bế lên thì Thẩm Thiên Lăng rốt cuộc tìm được cơ hội hét to một tiếng!

Gã đầu trọc phút chốc liền sợ ngây người. “Ngươi còn kêu cứu mạng?”

Nói nhảm, lão tử bị ngươi bắt cóc còn không thể kêu cứu mạng sao! Thẩm Thiên Lăng vung tay đập vào mặt hắn sau đó liều mạng giãy dụa muốn chạy trốn.

“Ngươi quả thật không nhớ ta là ai?”. Ca ca đầu trọc dùng ánh mắt cực kì bi thương nhìn hắn.



Ta cần gì phải nhớ ngươi là ai? Thẩm Thiên Lăng khóc không ra nước mắt, chẳng lẽ là tình nhân cũ?

“Thôi, trước hết theo ta về rồi nói”. Ca ca đầu trọc rõ ràng là chọn giải pháp thô bạo, trực tiếp ôm hắn xông ra ngoài.

“Thả ta xuống!”. Thẩm Thiên Lăng nắm đầu hắn lắc lắc.

Ca ca đầu trọc bịt miệng hắn. “Còn ồn nữa thì đánh ngươi ngất xỉu!”

Em gái ngươi, em gái ngươi, em gái ngươi, em gái ngươi! Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt cực kì vô tội nhìn hắn. “Ít nhất nói cho ta biết ngươi tên gì”. Câu giờ được giây nào hay giây nấy!

“Ta là Phạm Hùng!”. Ca ca đầu trọc vội nói. “Còn nhớ không?”

Thẩm Thiên Lăng chớp mắt một cái, thật sự không nhớ!

Ca ca đầu trọc ánh mắt ảm đạm, trên mặt tràn ngập bốn chữ lớn “ta bị tổn thương”.

Thẩm Thiên Lăng thành công bị shock bởi vẻ mặt của hắn, lớn lên cao to vạm vỡ mà lại có trái tim mỏng manh dễ vỡ, một chút cũng không hài hoà!

“Công tử!”. Trong viện truyền tới giọng Bảo Đậu.

Thẩm Thiên Lăng ánh mắt sáng lên, vừa chuẩn bị kêu lớn một tiếng thì bị ca ca đầu trọc vươn tay điểm á huyệt, sau đó vác lên vai từ cửa sổ nhảy ra ngoài.

Thẩm Thiên Lăng dạ dày đau, còn choáng đầu hoa mắt, nhưng lại nói không nên lời, vậy nên chỉ có thể căm giận đấm lên lưng hắn. Mẹ kiếp không nói hai lời đã chạy! Chạy em gái ngươi! Ngươi tên Phạm Bào (Phạm chạy ~) sao! Đầu trọc chết tiệt mau thả lão tử xuống!

“Người đâu cứu mạng a! Công tử bị bắt!”. Trong phòng truyền tới tiếng kêu sợ hãi của Bảo Đậu.

Rốt cuộc phát hiện rồi… Thẩm Ảnh đế uể oải há mồm ói lên người đầu trọc.

Thật ra hắn không phải cố ý, nhưng dạ dày rất khó chịu, huống hồ còn bị ôm tới ôm lui, căn bản chịu không nổi!

Phạm Hùng vừa chạy như điên vừa căm giận. “Ngươi sao có thể đối xử với ta như vậy?”

Lẽ nào lão tử còn phải hôn ngươi? Thẩm Thiên Lăng choáng đầu hoa mắt giơ ngón giữa.

Tường của Nhật Nguyệt sơn trang rất cao, Phạm Hùng ôm Thẩm Thiên Lăng bay lên, vừa chuẩn bị nhảy xuống thì đầu gối tê rần, vậy nên hoảng hốt kêu lên một tiếng, ngã sấp về phía trước.

“A!!!”. Thẩm Thiên Lăng bay ra khỏi ngực hắn, bị doạ hết hồn!

Võ công không giỏi thì đừng học người ta đi bắt cóc!!!

“Phu nhân cẩn thận”. Trong lúc nguy cấp, Tần Thiếu Vũ lao tới vững vàng ôm hắn vào lòng.

Người hầu đuổi tới đều nước mắt lưng tròng, nếu không phải tay cầm vũ khí thì còn muốn vỗ tay, bởi vì trích đoạn anh hùng cứu mỹ nhân này quá hay!

“Không sao chứ?”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ mặt hắn.

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, lòng bàn tay đầy mồ hôi.

“Lại là ngươi?”. Thẩm Thiên Phong xốc Phạm Hùng dậy, cau mày nói. “Sao lại xông vào đây?”

Ca ca đầu trọc lạnh lùng nhìn hắn, trong mắt đầy phẫn nộ!

“Trước hết giam ở sau núi ba ngày”. Thẩm Thiên Phong ném hắn cho bọn người hầu.

“Đê tiện!”. Sắc mặt Phạm Hùng rất khó coi. “Giải dược!”

Hắn xem như có chút công phu, dù thật sự từ trên tường ngã xuống cũng nhất định không đến mức toàn thân chết lặng như bây giờ! Giải thích duy nhất chính là phi tiêu vừa rồi có độc.

“Qua hai ba ngày thì sẽ hết tác dụng”. Tần Thiếu Vũ rõ ràng không có ý định cho hắn giải dược, ôm Thẩm Thiên Lăng dịu dàng nói. “Chúng ta về thôi”

Thẩm Ảnh đế có chút đồng cảm nhìn gã bắt cóc, nếu đúng là người quen cũ của Thẩm Thiên Lăng kia thì hắn cũng thật… xui xẻo!

Vì vậy sau khi về phòng, hắn dè dặt hỏi Tần Thiếu Vũ. “Người hồi nãy là ai?”

Tần Thiếu Vũ rót cho hắn ly trà nóng. “Phạm Hùng”

“Trước kia ta quen sao?”. Thẩm Thiên Lăng lại hỏi.

Tần Thiếu Vũ cười như có như không, nhìn hắn. “Không nhớ thật sao?”

Nói nhảm, nếu biết ta hỏi ngươi làm chi! Thẩm Thiên Lăng trong lòng hoảng hốt, đừng nói với ta là người yêu cũ nha, khẩu vị quá nặng rồi, cơ bản chưa chuẩn bị tâm lý!

“Không cần để ý hắn là ai, quên đi thì tốt hơn”. Tần Thiếu Vũ đưa cho hắn một cây đao tinh xảo. “Cầm cái này, sau này gặp nguy hiểm ít nhiều gì cũng có thể phòng thân”

Thẩm Thiên Lăng cầm lấy rút ra, nhưng không rút được.

Lại rút một chút, vẫn không được!



Ánh mắt cực kì oán hận!

Tần Thiếu Vũ bật cười. “Trên vỏ đao có chốt”

“Sao không nói sớm!”. Thẩm Thiên Lăng căm tức nhìn hắn một chút, sau đó đè lên nút tròn trên đao.

“Cẩn thận!”. Tần Thiếu Vũ còn chưa nói xong thì tiểu đao đã tuốt ra khỏi vỏ, lấy tốc độ cực nhanh bay tới mặt hắn! May mà Tần cung chủ thân thủ nhạy bén cấp tốc tránh đi mới không bị đâm.

“Ngươi không sao chứ?”. Thẩm Thiên Lăng cũng bị doạ sợ.

Tần Thiếu Vũ bóp chặt mặt hắn. “Ngươi mưu sát chồng!”

“Ta không phải cố ý!”. Thẩm Thiên Lăng thấy oan uổng, trả đao cho hắn. “Ta không lấy, ngươi tự giữ đi”

Đao ở đâu cũng có, loại hình nguy hiểm này tốt hơn là cách xa một chút!

“Ngốc”. Tần Thiếu Vũ phun ra một chữ.

“Ngốc em gái ngươi!”. Thẩm Thiên Lăng giận dữ. “Cái đồ cuồng bạo lực!”

Tần Thiếu Vũ cau mày. “Ngươi biết thanh đao này tên gì không?”

Thẩm Thiên Lăng lầm bầm. “Tần nhị cẩu?”

Tần Thiếu Vũ bị hắn chọc cười.

“Nói chung ta không cần”. Thẩm Thiên Lăng thẳng thắn cự tuyệt, hắn không muốn tự đâm mù mắt mình!

Sinh mệnh lần thứ hai rất quý giá, nhất định phải sống thật tốt! Không chừng còn có cơ hội trở về!

Tần Thiếu Vũ muốn nói thêm gì đó, lại bị tiếng bước chân vào viện cắt ngang.

“Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong đẩy cửa bước vào. “Hồi nãy hắn có làm ngươi bị thương không?”

Thẩm Thiên Lăng lắc đầu, vẻ mặt >_<. “Hình như hắn muốn dẫn ta đi”

“Sau này ta sẽ tăng cường bảo vệ nơi này”. Thẩm Thiên Phong ngồi bên giường. “Đừng sợ, chuyện này sẽ không phát sinh lần thứ hai”

“Đại ca”. Thẩm Thiên Lăng sít lại. “Ta có thể hỏi ngươi vài chuyện không?”

“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Phong cười. “Lăng nhi muốn hỏi gì?”

Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn Tần Thiếu Vũ – đi ra ngoài, ta có chuyện muốn hỏi riêng!

Tần cung chủ nhướn mày, rất thức thời xoay người ra cửa.

“Sau này nên đối xử với Thiếu Vũ tốt hơn một chút”. Thẩm Thiên Phong giúp hắn chỉnh y phục. “Đừng mãi trừng mắt như vậy”

Thẩm Thiên Lăng hiện tại hoàn toàn không có tâm trạng bàn chuyện Tần Thiếu Vũ với đại ca, cho nên vào thẳng chủ đề. “Trước kia ta rất thân với tên Phạm Hùng đó sao?”. Đây mới là trọng điểm!

Thẩm Thiên Phong nhướn mày. “Đang êm đẹp sao lại hỏi tới hắn?”

Bởi vì đương sự phải có quyền được biết! Thẩm Thiên Lăng rất kiên trì. “Ta muốn biết!”

“Có phải Phạm Hùng đã nói gì với ngươi không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

Thẩm Thiên Lăng im lặng, im lặng là cách gạt người tốt nhất!

Thẩm Thiên Phong thở dài. “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ngươi không có bất cứ quan hệ gì với hắn”

Thẩm Thiên Lăng trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không nói gì.

“Hồi nhỏ ngươi từng sang nhà ông ngoại ở Tây Nam ở một thời gian, nương từng nói với ngươi rồi đúng không?”. Thẩm Thiên Phong hỏi.

Thẩm Thiên Lăng gật đầu, chuyện này hắn sớm đã nghe nói, hơn nữa còn nhớ kỹ, bởi vì rất kì lạ!

Hồi nhỏ thể chất Thẩm tiểu công tử cực kém, hai ba ngày sẽ bệnh nặng một hồi, sau đó có một thầy tướng số tới nhà nói muốn hết bệnh phải tìm người đỡ đầu! Tuy lời này nghe rất khó tin nhưng kì quái là sau khi làm phép một trận thì bệnh của Thẩm Thiên Lăng trở nên khá hơn! Vì vậy Thẩm trang chủ lập tức xem đạo sĩ là khách quý. Sau khi uống rượu một hồi thì đạo sĩ rốt cuộc chịu tiết lộ thiên cơ, đưa cho Thẩm trang chủ một túi gấm, nói mạng Thẩm tiểu công tử thiếu mộc, nếu muốn bình an thì phải tìm một gốc cây nghìn năm làm chỗ dựa, đồng thời phải ở bên cạnh mười năm!

Vì vậy Thẩm phu nhân quyết định rất nhanh, tự mình đưa Thẩm Thiên Lăng về nhà mẹ ruột – Đường môn tiếng tăm lừng lẫy ở Tây Nam, nhận thiết mộc ngàn năm làm đỡ đầu.

Mà Thẩm Thiên Lăng cũng ở nhà ngoại mười năm, cho tới mấy năm trước mới về Nhật Nguyệt sơn trang.

“Phạm Hùng là chỗ quen biết với bên ngoại, vốn là người Tây Nam. Sau khi ngươi về, hắn cũng chạy theo tới Giang Nam, cứ hai ba ngày lại trà trộn vào muốn dẫn ngươi đi”. Thẩm Thiên Phong rõ ràng cũng rất bất đắc dĩ.

Thẩm Thiên Lăng có chút >_<. “Ta thấy võ công hắn cũng không cao lắm”. Nhật Nguyệt sơn trang canh gác rất nghiêm, người như vậy sao có thể lẻn vào?

“Đó là vì trước kia ngươi ra lệnh cho thủ vệ mở một mắt nhắm một mắt với hắn”. Thẩm Thiên Phong thở dài. “Hỏi nguyên nhân thì ngươi không chịu nói, nếu không phải thấy ngươi lúc nào cũng hung hăng với hắn thì ta còn tưởng ngươi thực sự thích hắn”

Thẩm Thiên Lăng: …

“Nói chung sau này ngươi không được gặp lại hắn”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhốt mấy ngày coi như cho một bài học, sau đó ta sẽ phái người ném hắn về Tây Nam”

Ngươi ném tới sao Hoả cũng không liên quan tới ta! Thẩm Thiên Lăng gãi cằm, thấy hơi khó hiểu.

Cái tên Thẩm Thiên Lăng kia rốt cuộc xấu xa đến mức nào, rõ ràng không thích người ta mà lại không chịu cự tuyệt, khiến ca ca đầu trọc cứ xông vào sơn trang, đó không phải là cá tính của một đoá bạch liên hoa tự kỷ! Quả thật hơi đáng ghét!

“Đã khuya rồi, nghỉ ngơi sớm chút đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trong trang đã tăng cường thủ vệ, sẽ không có người xông tới nữa”

Thẩm Thiên Lăng gật đầu. “Đại ca cũng nghỉ ngơi cho sớm”

“Ta gọi Bảo Đậu tới”. Thẩm Thiên Phong vỗ vỗ đầu hắn, xoay người ra cửa.

Tần Thiếu Vũ đang nằm trên nóc nhà ngắm trăng.

“Không được ăn hiếp Lăng nhi”. Trước khi rời đi, Thẩm Thiên Phong không quên cảnh cáo.

“Ngươi có bao giờ thấy ta ăn hiếp hắn chưa?”. Tần Thiếu Vũ nhếch môi. “Ngươi phải nhắc hắn đừng ăn hiếp ta mới đúng”

“Lão tử ăn hiếp ngươi lúc nào?”. Thẩm Thiên Lăng ở trong phòng nghe được, hùng hổ phản bác.

Tần Thiếu Vũ vui vẻ, xoay người nhảy vào từ cửa sổ.

Thẩm Thiên Phong bất đắc dĩ lắc đầu, xoay người ra khỏi tiểu viện.

“Ai cho ngươi vào?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Ra ngoài!”

“Không”. Tần Thiếu Vũ ngồi bên giường. “Lỡ đầu trọc trốn tới bắt ngươi thì làm sao bây giờ?”

“Hắn như vậy mà còn có thể vượt ngục ư?”. Thẩm Thiên Lăng phẫn nộ, rõ ràng hắn đi đường còn không vững! Muốn kiếm cớ cũng kiếm cớ hợp lý một chút! Thật là sỉ nhục chỉ số thông minh!

“Dù không phải hắn cũng còn người khác”. Tần Thiếu Vũ nói như thể đương nhiên. “Trên đời này có bao nhiêu người mơ ước phu nhân, vi phu sao yên tâm được”

“Bỏ ta đi thì ngươi sẽ yên tâm”. Thẩm Thiên Lăng dùng đệm đánh hắn. “Lão tử không chấp nhận!”

“Ta đành điểm huyệt ngủ của ngươi vậy”. Tần Thiếu Vũ nhướn mày.

“Ngươi dám!”. Thẩm Thiên Lăng gào thét, ngươi còn có thể vô sỉ hơn nữa không? Không nên đem chuyện “ta phải điểm huyệt ngủ ngươi” nói một cách tự nhiên như “ta cho ngươi tiền” vậy!

“Nói chung đêm nay ta nhất định phải ngủ ở đây”. Tần Thiếu Vũ vô liêm sỉ nằm trên giường.

“Ngươi ngủ dưới sàn đi!”. Thẩm Thiên Lăng dùng chăn che mặt hắn, nỗ lực mưu sát chồng!

“Phu nhân lộn xộn nữa coi chừng động thai”. Tần Thiếu Vũ ở dưới cái chăn nói.

“Thai em gái ngươi!”. Không nhắc tới thì thôi, nhắc tới Thẩm tiểu thụ nhất thời giận lên! Hắn vứt chăn hùng hổ nhảy qua ngồi trên người Tần Thiếu Vũ. “Chuyện này ngươi gạt ta phải không?”

“Sao lại thế được”. Tần Thiếu Vũ làm ra vẻ mặt kinh ngạc.

“Còn giả bộ!”. Thẩm Thiên Lăng bốc hoả. “Ta căn bản không có bất cứ cảm giác gì, hơn nữa nhịn đói vài ngày thì bụng cũng xẹp xuống!”

Tần Thiếu Vũ cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, sau đó… phụt!

“Quả nhiên là vậy!”. Thẩm Thiên Lăng căm giận, nắm cổ áo hắn liều mạng lắc lắc. “Ngươi cái tên biến thái xấu tính này! Lão tử cầu cho ngươi cả đời này cũng không “lên” được!!!”