Ta phủi tuyết trên áo xuống rồi lần theo tiếng sáo mà vào một hậu viện. Nơi đó, Mộc Yên Tuyết đang đứng lặng người, tay cầm một cây sáo trúc, áo lông trắng như tuyết, tóc đen như mực, cảnh đó hoà cùng tuyết trong mai đỏ tạo thành một bức thuỷ mặc đẹp tuyệt.
Bỗng đâu tiếng lạo xạo do giày đạp trên tuyết truyền đến, ta vội lách mình trốn sau một cành cây.
Trầm Nhiên đi đến sau lưng Mộc Yên Tuyết, đứng từ xa nhìn váy áo nàng tung bay. Mộc Yên Tuyết thổi sáo bao lâu, hắn đứng sau lưng nàng nhìn bấy lâu, mãi đến tận khi trời vào đêm.
Tuy rằng gương mặt Trầm Nhiên không đoan chính như Lâm Ngật, nhưng dù sao cũng là thiếu chủ của Thanh Sơn các, cũng là một vị công tử tuấn tú.
Mộc Yên Tuyết thổi xong một khúc bèn xoay người, trong đôi mắt dường như thoáng nét buồn. Nàng thấy Trầm Nhiên bèn nhoẻn miệng cười, khách khí nói, “Sao Trầm công tử không cùng mọi người phẩm rượu thưởng mai. Rượu Mỹ nhân trong trang mặc dù không bằng Thất bộ tuý, nhưng cũng là rượu ngon.”
Trầm Nhiên nhìn nàng, lắc lắc bình rượu trong tay, cười đáp, “Ta tới mời Mộc trang chủ cùng uống rượu đấy chứ.”
Nàng ta rủ mắt từ chối, “Hôm nay Yên Tuyết cảm thấy không khoẻ, thứ lỗi không tiếp được.”
Đôi mắt hắn ta thất vọng, cười than, “Trang chủ chiêu cáo thiên hạ chẳng qua chỉ muốn cho một người biết. Nhưng hôm nay hắn không đến, nàng vẫn cứ muốn tỷ thí chọn rể sao?”
Mộc Yên Tuyết chợt cau mày liễu, ngẩng đầu nhìn hắn, “Sao ngươi biết?”
Trầm Nhiên cười gượng, khẽ thở dài, “Chuyện của nàng ta biết cả.”
Trông thấy nét ngạc nhiên hiện trên gương mặt nàng, hắn dịu dàng nói tiếp, “Lâm công tử đã biến mất trên giang hồ bốn năm, nàng còn muốn chờ hắn sao?”
Mộc Yên Tuyết biến sắc, khẽ quát, “Nói bậy! Ai bảo ta đợi hắn? Hắn phản bội Mộc Tuyết sơn trang ta, không quan tâm ân nghĩa sư đồ với cha ta, không quan tâm tình nghĩa huynh muội đồng môn ba năm với ta mà cướp đi kiếm phổ. Thù này không báo, ta sao có thể đối mặt với cha ta trên trời.”
Trầm Nhiên bật cười, “Nếu không phải vì chờ hắn, sao nàng còn chưa xuất giá? Nếu không phải muốn cho hắn biết, sao nàng phải mời bao người đến đây tham gia chọn rể? Mộc Yên Tuyết, nàng còn định lừa mình đến bao giờ nữa?”
Mộc Yên Tuyết dường như hơi giân, lạnh lùng đáp lại, “Trầm công tử, ngươi đừng nói bậy. Việc này là việc trong trang ta, ngươi chỉ là một người ngoài, lấy tư cách gì mà nhúng tay vào?”
Nói xong, nàng xoay người toan đi.
Trầm Nhiên đưa tay cản nàng, cương quyết nói, “Ta không muốn ngày mai nàng tuỳ tiện tìm một nam nhân rồi lấy hắn.”
Đuôi mày nàng ta lộ vẻ quyết tuyệt, nhướn mày hỏi lại, “Ngươi, dựa vào cái gì?”
“Vào Trầm Nhiên ta đã đợi nàng bốn năm”, hắn ta trầm giọng đáp, giọng đượm nét buồn.
Mộc Yên Tuyết cả kinh, ngước mắt nhìn hắn ta, biểu cảm khó tin.
Trầm Nhiên nhìn nàng chăm chú, gằn từng chữ một, “Hôm nay Lâm Ngật không tới, nàng cũng thấy rõ rồi. Bốn năm trước hắn đánh cắp <<Mộc Tuyết kiếm phổ>>, từ đó một đi không về. Tình nghĩa giữa hắn và nàng là thật hay giả, chẳng lẽ nàng còn chưa hiểu?”
Mộc Yên Tuyết thoáng xúc động, sợi tóc nàng bay lướt qua gương mặt như ngọc mang theo nét hiu quạnh lẻ loi.
Trầm Nhiên nói tiếp, “Nếu trong lòng Lâm Ngật có nàng, sao mấy năm nay hắn không hề xuất hiện. Khi cha nàng bệnh mất, nàng đau thương khôn cùng hắn ở đâu? Khi nàng cầm kiếm bị thương, hắn ở đâu? Khi nàng một mình vực dậy sơn trang, hắn có mảy may lo lắng cho nàng?”
Khuôn mặt Mộc Yên Tuyết tái không còn huyết sắc, nàng rũ mắt, khoé mắt vương lệ.
Một lúc sau nàng mới mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, “Ta chỉ muốn tự tay đâm kẻ thù mà thôi.”
Trầm Nhiên nhìn nàng, đôi mắt ẩn chứa vẻ dịu dàng tựa như muốn xuyên thấu qua lớp áo giáp mang tên mạnh mẽ của Mộc Yên Tuyết.
Hắn hụt hẫng, ngửa đầu uống hết bình rượu Mỹ nhân, dùng tay áo lau rượu dính trên khoé môi, cười như có như không, “Mộc Yên Tuyết, nàng có nhớ ta từng cứu nàng ở Lạc Dương hay không?”
Giọng hắn dịu dàng như muốn hoà tan cả tuyết, “Khi đó, hai chúng ta bị thương rất nặng. Ở trong núi, cả hai chia nhau một chén măng luộc, dù nhạt nhẽo nhưng vẫn cảm thấy hương vị thật đặc biệt.”
Mộc Yên Tuyết không đáp lời, quay mặt đưa lưng về phía hắn. Gió nổi lên, bông tuyết bay bay, mai đỏ rung rinh, tuyết đọng chực rơi.
Trầm Nhiên trút mấy giọt Mỹ nhân còn sót lại trong bình xuống tuyết, đứng im nhìn Mộc Yên Tuyết, cũng không mở miệng nói gì nữa.
Cuối cùng khi một bông mai rơi xuống, hắn xoay người rời đi, đồng thời để lại một câu, “Ngày mai ta sẽ không buông tay.”
Ta trốn sau cây, gió bắc thổi vù vù, hoa tuyết bay phất phơ, mới rồi bị Lâu Tây Nguyệt giội một đống tuyết giờ không khỏi rét run.
Mộc Yên Tuyết nhẹ giọng gọi, “Tề Hương, ngươi ra đi.”
Ta giật mình, nãy giờ ta không hề hó hé, cho dù tuyết lọt vào cổ, gió lạnh thấu xương vẫn đứng sừng sững như cột cờ, lý nào lại dễ dàng bị lộ thế?
Nghĩ đến đây, ta bèn tiếp tục trồng cây chỗ này.
Mộc Yên Tuyết đành nói tiếp, “Bên này ta thấy rõ ngươi rồi.”
Ta ho nhẹ một tiếng rồi đi ra, lại giậm giậm chân làm ấm người, hà hơi vào lòng bàn tay, cười khan giải thích, “Mộc trang chủ, vừa rồi tại hạ không cố ý nghe trộm đâu. Chỉ là tiện đường đi ngang qua đây, nghe được tiếng sáo nên theo đến, rồi trùng hợp thấy Trầm công tử cũng ở đây thôi.”
Mộc Yên Tuyết thở nhẹ ra một hơi, hoà nhã nói với ta, “Không có việc gì đâu, ta thấy ngươi lạnh run rồi, có muốn vào trong điện của ta một lát không, bên trong có yên hà noãn ngọc có thể làm ấm người.”
Ta gật đầu đáp, “Vậy đa tạ trang chủ.”
Mộc Yên Tuyết dẫn ta vào hậu điện rồi đưa cho ta một miếng noãn ngọc màu tím trong suốt, ta cầm nó trong lòng bàn tay, thoáng chốc như có dòng nước ấm lan toả ra. Nàng cầm một bình rượu rót đầy chén, “Ngươi uống một chén đi, rượu này giúp làm ấm bụng.”
Ta nói cảm ơn rồi nhận chén rượu ngửa đầu uống cạn.
Mộc Yên Tuyết nhìn ta, cười buồn, “Ngươi và sư huynh thật sự rất giống nhau, bốn năm trước huynh ấy giống y như này.”
Ta không đành lòng nói cho nàng biết thật ra Lâm Ngật đã ‘hương tiêu ngọc vẫn’, nhưng mắt thấy nàng cứ mãi trầm mê không tỉnh, để rồi lỡ làng mất tuổi xuân đẹp nhất, nếu ta không nhắc nhở nàng đôi câu thì thật mất cái y đức của người làm thầy thuốc của Dược Vương cốc ta.
Nghĩ vậy ta bèn thành thật với nàng, “Vừa nãy tại hạ nghe những lời Trầm công tử nói với trang chủ, vậy người giống với tại hạ đó chính là kẻ đã lấy cắp <<Mộc Tuyết kiếm phổ>>?”
Nàng trầm ngâm một lát nhưng không đáp lại, rồi lại nhìn ta, “Tề Hương, ngươi có huynh đệ không? Tại sao hai người lại giống nhau như vậy?”
Ta che miệng cười khan, “Không có, chắc tại hạ cùng vị Lâm công tử này có duyên thôi.”
Rồi ta tiếp tục tận tình khuyên bảo nàng, “Vừa rồi tại hạ thấy Trầm công tử đối với trang chủ hết sức có tình, trang chủ chớ để sai một bước mà lầm cả đời. Tại hạ theo sư phụ hành tẩu giang hồ đã lâu, đã gặp rất nhiều nam nữ si tình khi sinh ly tử biệt mới biết hối tiếc khôn cùng.”
Sau đó ta hùng hồn lý lẽ kể cho nàng nghe chuyện Lục Tiểu Nguyệt và Hạ Đình Chi, ta nói: Mộc trang chủ, tuổi trẻ không khinh cuồng thì uổng phí, nhưng khi quá khinh cuồng, lại mấy ai vẫn đứng chỗ cũ chờ ngươi.
Ta còn nói: Duyên không đợi người, dù chỉ trì hoãn một thoáng cũng có thể bỏ lỡ cả đời.
Ta cho là nàng đã được ta cảm hoá, đã được những đoạn ái tình thê lương mà đẹp đẽ của ta thuyết phục, lúc này đây hẳn nàng sẽ nhíu mày mà than tỏ với ta nỗi đau “Tình này giờ đã hoá thành hồi ức, chẳng qua khi ấy là quá thất vọng thôi”.
Thế nhưng, nàng nhìn ta nghi ngờ, đưa tay xoa nhẹ gò má ta, rồi bất chợt dùng lực giật mạnh lớp da trên mặt ta xuống.
Ta kinh hãi, run rẩy cả người.
Từ lúc bước chân vào Dược Vương cốc vào 3 năm trước đây, ta vẫn luôn dùng hình tượng một nam nhân xuất hiện trước mặt mọi người. Hơn nữa quanh ta đều là nam nhân, cứ thế mưa dầm thấm đất, ta tự cho rằng mình giả trang nam nhân rất khéo, nhiều năm vào Nam ra Bắc, đôi khi xuất cốc mua chút thức ăn nghe ba bài hí cũng chẳng có ai nhận ra, thế mà lúc này lại bị nàng dễ dàng lột mặt nạ như vậy, bất giác khiến ta cảm thấy cực kỳ thất bại.
Bởi vậy ta chân thành muốn cùng nàng bàn luận về chuyện làm thế nào mà nàng nhận ra ta đã dịch dung, để ta còn rút kinh nghiệm cho những lần sau.
“Mộc trang chủ,” Ta gọi nàng.
Mộc Yên Tuyết kinh ngạc nhìn lớp da trong tay, ánh sáng trong mắt dần tối lại, rèm mi run khẽ. Thất thần hồi lâu, nàng mới hỏi ta, “Đây là cái gì?”
Nếu nói đây là da mặt, còn là da mặt của vị sư huynh kiêm người thương trước đây của nàng, thì thật là quá kinh sợ quá khủng khiếp rồi. Ta chỉ đành cúi đầu đáp, “Đây là mặt nạ da do sư phụ ta chế ra. Bởi vì Dược Vương cốc không nhận nữ đệ tử nên ta mới phải dịch dung.”
Lời này nói ra, trời cũng không tin.
Mộc Yên Tuyết ngẩng đầu, đôi mắt xẹt qua một tia tàn khốc, quát lên, “Nói đi, đây rốt cuộc là cái gì?”
Nàng cắn môi, năm ngón tay nắm chặt, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy, “Lâm Ngật, đã chết sao?”
Ta rầu rĩ thốt ra, “Ừm…”
Mộc Yên Tuyết cứng người, đôi mắt phiếm hồng, mái tóc đen càng khiến khuôn mặt nàng trắng bệch không chút huyết sắc tựa như cành mai lung lay sắp đổ bên vách núi.
“Mộc trang chủ, đêm khuya mạo muội, không biết đệ tử Tề Hương của tôi có ở đây không?” Bỗng giọng nói ôn hoà của sư phụ truyền vào từ ngoài điện.
Mộc Yên Tuyết thoắt cái đứng dậy bước nhanh về phía trước kéo mạnh cửa ra, gió lạnh tốc vào thổi bay tóc nàng, thổi tận cõi lòng rối bời của nàng.
Nàng cầm tấm da đưa đến trước mặt sư phụ, chất vấn, “Hạ thần y, đây là cái gì?!”
Sư phụ nhìn thấy tấm da mặt, lập tức ngước mắt lướt qua Mộc Yên Tuyết mà nhìn về phía ta, tuy rằng khuôn mặt không giấu được vẻ kinh ngạc, nhưng ánh mắt người quét tới tựa như gió ấm lướt qua, khiến người ta an lòng.
Người nhíu chặt đầu mày, chậm rãi đáp, “Mộc trang chủ, như cô thấy, đây là vật của Lâm công tử.”
“Ngươi giết hắn?” Mộc Yên Tuyết nhận được đáp án rồi, không rõ nàng là thương tâm, hay là phẫn hận, hay là được như mong muốn.
Sư phụ điềm tĩnh nhìn nàng, lời đáp lạnh nhạt, “Người đã chết, trang chủ đừng nên suy xét tiền căn hậu quả nữa.”
Mộc Yên Tuyết im lặng suy tư, rồi chợt lạnh giọng chất vấn, “Lúc đó ta và Lâm Ngật đều bị thương trúng độc, khi ta tỉnh lại đã ở trong Dược Vương cốc, còn hắn từ đó cũng biến mất cùng <<Mộc Tuyết kiếm phổ>>. Hạ thần y, ta hỏi ngươi, trong chuyện này có uẩn khúc gì không?”
Sư phụ lặng thinh không đáp.
Mộc Yên Tuyết khẽ giọng tựa hồ chỉ nói mình nghe, “Ta đã sớm biết, huynh ấy sao có thể làm ra loại chuyện này…”
Chợt nàng nổi giận quát lên, “Là ngươi giết huynh ấy?!” Nàng cất bước tiến lên phía trước, xuất kiếm đâm thẳng về phía sư phụ.
Sư phụ nghiêng người lui về phía sau một bước, thanh nhuyễn kiếm vừa lúc xẹt qua lồng ngực của người, áo bào trắng bị cắt một đường.
Sư phụ trầm giọng nói, “Mộc trang chủ, tôi và Lâm công tử không có ân oán gì.”
Trong mắt Mộc Yên Tuyết tràn đầy hàn ý, “Nếu không có, vậy tại sao ngươi lại có da mặt của huynh ấy. Hạ Cảnh Nam, ngươi còn đứng đây bày vẻ đạo mạo.”
Sư phụ hoặc thối lui hoặc tránh né đường kiếm của nàng, đôi mắt vẫn bình tĩnh không gợn sóng, “Mộc trang chủ, Lâm công tử là vì trúng độc mà chết. Khi đó cô và hắn đều trúng Oan Tâm Tố, độc phát thì vong.”
Mộc Yên Tuyết nghe vậy thoáng chần chờ, sau một lát yên lặng, mới căm hận hỏi lại, “Lời Hạ thần y thật hoang đường! Lúc đó ta cũng trúng Oan Tâm Tố, sao ngươi cứu sống được? Mà nội lực của Lâm Ngực cao hơn ta nhiều, hắn lại bị độc phát?”
Ta đứng ngoài quan sát Mộc Yên Tuyết đại chiến cùng sư phụ mà lo lắng khôn cùng, thiếu tí rứt cả tóc. Ta vội la lên, “Mộc trang chủ, cô hãy suy nghĩ cẩn thận lại đã. Nếu sư phụ ta muốn giết Lâm Ngật đoạt kiếm phổ của cô, vậy sao người còn cứu sống cô? Rồi chẳng lẽ người không biết nếu giữ lại lớp da mặt này, ngày sau cô sẽ tới cửa báo thù! Huống chi Oan Tâm Tố là kỳ độc trên đời, cô có biết muốn giải độc này…”
Lời ta nói còn chưa xong đã bị sư phụ cắt ngang. Giọng người vẫn lạnh nhạt, “Mộc trang chủ, ân oán trong trang của cô, Hạ mỗ không có ý định chen vào. Còn chuyện Lâm công tử, là Hạ mỗ bất lực, thật rất đáng tiếc.”
Mộc Yên Tuyết nghe vậy bèn dừng tay, “Trong bốn năm này, ta ngươi gặp nhau mấy lần nhưng ngươi chẳng hề nói cho ta biết Lâm Ngật đã chết. Rốt cuộc ngươi có ý gì?!”
Sư phụ đáp, “Lâm công tử cùng Mộc trang chủ là đồng môn tình thầm, tôi chỉ nghĩ Mộc trang chủ không biết việc này thì sẽ tốt hơn.” Rồi người nhìn ta, “Tiểu Hương, trời tối rồi, chúng ta không nên ở đây quấy rầy trang chủ nữa, đi thôi.”
Ánh mắt ta rơi trên tấm da mặt trong tay Mộc Yên Tuyết, hẳn nàng sẽ chẳng trả lại vật ấy cho ta, một tấm da đẹp như vậy, thật là đáng tiếc. Ta đang định rời đi cùng sư phụ thì nàng lại cầm kiếm ngăn ta lại, “Tề Hương, ngươi vừa nói muốn giải Oan Tâm Tố thì phải làm thế nào?”
Ta vừa đến Mộc Tuyết sơn trang chưa được một ngày mà đã bị nàng ta kề kiếm bên cổ hai lần, thật là khiến lòng ta dậy sóng phong ba.
Ta thành thật đáp, “Khi độc Oan Tâm Tố phát thì như có đao cắt qua ngực, sau đó toàn thân hư thối. Độc tính vô cùng mạnh, sau khi trúng độc nội trong ba ngày sẽ bộc phát. Chỉ có Chuyển Tâm Liên mới có thể giải độc này, nhưng Chuyển Tâm Liên mỗi lần nở hoa phải cần đến mấy chục năm, cho nên hoa này rất khó tìm. Bởi vậy loại độc này có thể nói là khó giải.”
Đôi mắt nàng ta thoáng vặn xoắn, nàng quay đầu nhìn sư phụ, lạc giọng hỏi, “Ngươi nói cho ta biết, sao Lâm Ngật lại chết?”
Gió lặng, tuyết ngừng.
Ngẩng đầu, là màn đêm đen thăm thẳm vô tận; cúi đầu, là từng mảng bông tuyết trắng xoá.
Sư phụ khẽ thở dài, “Lúc đó, Chuyển Tâm Liên chỉ nở một đoá.”
Ta nghĩ có lẽ nàng đã đoán được đáp án này, nếu không nàng đã không bình tĩnh như vậy.
Mộc Yên Tuyết tuyệt vọng buông tay, Giáng Tuyết kiếm rơi trên nền tuyết, kiếm quang lạnh lẽo như muốn đâm vào lòng người.
Nàng nhẹ thở ra một hơi, làn khói trắng vẩn vơ trong không trung rồi tan đi, khoé môi gượng ra một nụ cười yếu ớt, thì thào, “Thì ra là vậy…”. Sau đó nàng rũ mắt, có dòng lệ theo khoé mắt tuôn rơi, thấm ướt hai gò má trắng như tuyết của nàng.
Ta chợt thấy, cô gái Mộc Yên Tuyết tựa như hoà cùng cảnh tuyết rơi này, tình yêu của nàng cũng trong như tuyết trắng, nàng yêu Lâm Ngật, yêu bất chấp ân oán tình thù, cứ vậy ngày qua ngày nơi sơn trang lạnh lẽo cô độc này, nàng vẫn mãi chờ một người suốt bốn năm.
Từ lúc còn là một thiếu nữ vọc tuyết, cho đến bây giờ đã là Mộc trang chủ danh chấn một phương.
Tuyết rơi mai nở, nở rồi lại tàn, mùa này qua, mùa khác đến.
Nhưng cuối cùng, người nàng đợi lại chẳng tới.
Hẳn Lâm Ngật rất rõ tính tình của nàng, vậy nên trước khi đi hắn mới cố dựng một câu chuyện, trong câu chuyện đó hắn đã trộm kiếm phổ kia rồi biến mất, có lẽ hắn nghĩ rằng: Thà để nàng hận hắn, cũng không muốn để nàng yêu một người đã chết.
Một người trước khi chết vẫn có thể tính toán mọi việc về sau tỉ mỉ cẩn thận như vậy, nhưng cuối cùng vẫn tính sai một việc. Dù việc hắn trộm kiếm phổ là thật, nhưng hắn cũng đã cưỡi hạc về tây phương, mà Mộc Yên Tuyết, ngày nào nàng còn chưa gặp lại hắn, ngày đó nàng chưa quên được hắn.
Sư phụ nhẹ giọng gọi ta, “Tiểu Hương, chúng ta đi thôi.”
Ta nhìn Mộc Yên Tuyết từ phía xa xa, nàng như một gốc mai đỏ nở rộ giữa băng thiên tuyết địa, nhưng không biết kỳ hoa này được bao lâu.
Ta hỏi sư phụ, “Sư phụ, về cơ bản mọi chuyện con đã rõ, Lâm Ngật và Mộc Yên Tuyết đều trúng kịch độc, mà giải dược chỉ có một, rồi Lâm Ngật vì người thương mà nhường cơ hội trị độc cho Mộc Yên Tuyết, còn lừa nàng cho là mình đã cầm kiếm phổ chạy. Nhưng, có chuyện này con vẫn không hiểu, vì sao da mặt của hắn lại ở chỗ của người.”
Sư phụ bình tĩnh đáp, “Da mặt là y thù.” (thù lao chữa bệnh)
Ta run lên, ta vốn biết y thù với sư phụ phải là vật trân quý, nhưng không ngờ người lại có sở thích thu thập da mặt, “Nhưng Lâm Ngật cuối cùng cũng chết, sao sư phụ không đợi hắn chết rồi trực tiếp lột da? Như vậy trước khi chết còn có thể đòi thêm một bảo bối khác.”
Sư phụ nhìn ta một cái, “Lúc đó hắn nói chuyện với Tam Công nên ta cũng không rõ.”
Ta xoa xoa tay, “Sư phụ, nói vậy quyển <<Mộc Tuyết kiếm phổ>> cái thế thần công còn ở trong cốc chúng ta?”
Sư phụ nở nụ cười nhẹ, “Vì quyển kiếm phổ đó mà Mộc Tuyết sơn trang rơi vào phân tranh, vì vậy khi Lâm Ngật chết đã hoả táng cùng.”