Giang Nguyệt Hà Niên Sơ Chiếu Nhân

Chương 11



13.

Lúc Thẩm Tự Bạch tới tìm tôi, tôi đang đắm mình trong bể bơi.

Không khí trong phổi càng lúc càng ít dần.

Tôi chậm rãi nhắm mắt lại, ý thức càng lúc càng mơ hồ.

Lúc đánh mất ý thức, tôi dường như trông thấy có bóng người nhanh chóng bơi về phía mình.

Cực kỳ giống Giang Chiếu.

Nhưng khi tỉnh dậy, người tôi nhìn thấy lại là Thẩm Tự Bạch.

Người từ trước đến nay luôn ung dung giờ phút này lại vô cùng sốt ruột, thấy tôi vừa tỉnh thì vội vàng ôm tôi vào lòng.

Tôi bỗng nhiên cảm thấy ấm ức vô cùng, giọng nói cũng nghẹn ngào.

“Thẩm Tự Bạch… Em gặp lại cậu ấy rồi.”

Thẩm Tự Bạch nhíu mày, lập tức phản ứng lại: “Là Giang Chiếu?”

Tôi yếu ớt gật đầu.

Mặt anh ấy biến sắc, thần sắc lúc nói chuyện cũng nghiêm nghị: “Cho nên vì cậu ấy, em mới làm ra chuyện ngu xuẩn này sao?”

Tôi nhắm mắt lại, nhẹ giọng phản bác: “Anh quên em có học lặn rồi à?”

“Nhưng rõ ràng em đã ngất đi!”

Anh ấy ôm chặt tôi, ngực phập phồng, hình như rất tức giận.

“Em còn là Tống Kiều Kiều sao? Tống Kiều Kiều mà anh biết tuyệt đối không làm ra chuyện như vậy đâu.”

Hai hàng lệ chảy dài trên má, cổ họng tôi căng lên.

“Em không quan tâm đến cậu ấy nữa. Thế nhưng khi phát hiện cậu ấy quên em rồi, em mới biết được thế nào là đau lòng.”

Cái cảm giác đau đớn kia thấm vào từng chân tơ kẽ tóc, từng chút từng chút, rõ ràng vô cùng, không thể che giấu được.

“Thẩm Tự Bạch, em đau lòng quá…”

Anh ấy càng ôm tôi chặt thêm, ngực ù ù rung động: “Kiều Kiều, em thấy anh có được không? Anh phải làm sao mới khiến em hết đau lòng?"

Tôi không ngờ tâm tư Thẩm Tự Bạch cất giấu suốt năm năm sẽ được nói ra dưới tình huống này.

“Em…”

Anh ấy nhẹ nhàng che miệng tôi, nở một nụ cười đắng chát.

“Kiều Kiều, nếu là lời từ chối thì đừng nói.”

Tôi im lặng, mệt mỏi dựa vào ngực anh ấy ngủ thiếp đi.

Tôi nghĩ, chờ tôi tỉnh lại mọi chuyện sẽ khác.

Có mấy lời một khi nói ra khỏi miệng sẽ làm thay đổi rất nhiều thứ.

Giống như Thẩm Tự Bạch. Ngày nào anh ấy còn chưa thổ lộ, tôi còn có thể coi như không biết tâm ý của anh ấy.

Chỉ khi nào nói ra, tôi mới có thể rời xa.

Không đáp lại được thì cũng đừng gieo hy vọng.

Đến tận bây giờ, tôi thừa nhận: Sáu năm, tôi vẫn không quên được Giang Chiếu.

Cũng thừa nhận năm đó chọn xuất ngoại chứ không học ở trong nước là vì không chịu được cảnh chứng kiến cậu ấy và Chu Nguyệt ở bên nhau.

Thậm chí từ bỏ nhảy múa cũng vì muốn từ biệt quá khứ của mình.

Không thay đổi được, không chấp nhận được nên chỉ có thể làm một người nhu nhược trốn tránh.

14.

Sau khi rơi xuống nước, tôi nghỉ ngơi mất mấy ngày. Ngày đầu tiên trở lại, Thẩm Tự Bạch đã đem một tấm thư mời đưa cho tôi.

||||| Truyện đề cử: Anh Là Ngân Hà Khó Chạm Đến |||||

Thấy tôi kinh ngạc, anh ấy cười gõ đầu tôi.

“Tỏ tình thất bại thì không thể làm bạn được nữa sao?”

Tôi ngẩng đầu, nhìn vẻ mặt dịu dàng của anh ấy, chân thành nói: “Đương nhiên là có thể.”



“Trường trung học tư thục Minh Đức đưa thiệp mời kỷ niệm ngày thành lập trường, cũng mời em biểu diễn lại tiết mục kỷ niệm một trăm năm thành lập trường trước đây.”

“Muốn đi hay không thì tùy em quyết định.”

Thẩm Tự Bạch quay về vẻ thong dong bình tĩnh.

Tôi nhìn ra được, anh ấy đã hoàn toàn bình thường trở lại.

Tôi vuốt ve thiệp mời trong tay, làm ra việc cả đời này tôi không hối hận nhất.

“Đi.”

Minh Đức là nơi bắt nguồn mọi chuyện.

Đã đồng ý đi tham gia buổi tiệc này, đương nhiên cũng muốn tái hiện lại buổi biểu diễn lúc trước.

Tôi vội vàng liên hệ các bạn học trong vũ đoàn trước đây.

Điều làm tôi cảm thấy ngoài ý muốn chính là bọn họ đều không ngoại lệ nhận được thư mời của trường.

Bạn cùng bàn năm đó của tôi bây giờ là một thiết kế. Cô ấy gọi video call tới.

“Kiều Kiều, cuối cùng thì cậu cũng về rồi!”

Cô ấy cười vô cùng vui vẻ, đẩy người đàn ông đứng sau lưng về phía trước.

“Ha ha, Kiều Kiều, đây là bạn trai tớ. Cuối năm sau bọn tớ kết hôn rồi, cậu nhất định phải đến!”

Tôi gật đầu đồng ý, lại hỏi chuyện liên quan đến buổi biểu diễn.

Bạn cùng bàn tỏ vẻ bí ẩn nói: “Bật mí cho cậu, tất cả thành viên của vũ đoàn đều trở về. Người ở xa nhất là Tây Lan một tuần trước cũng về nước. Bây giờ chỉ còn chờ biên đạo là cậu thôi.”

“Cả đám bọn tớ vốn đang không biết cậu có về hay không. Tớ tranh thủ nói cho các cậu ấy tin tốt này mới được! Đúng rồi, Kiều Kiều, ba ngày sau tập dợt ở trường cũ, cậu có muốn đi không?”

Nói xong, cô ấy liền tắt máy.

Kết thúc video call, tôi ngồi trên sofa trầm mặc thật lâu.

Chuyện này chắc chắn không bình thường.

Vì sao nhân kỷ niệm tròn một trăm linh sáu năm, trường lại muốn bọn tôi diễn lại vở diễn hồi kỷ niệm một trăm năm? Rốt cục là có mục đích gì?

Ba ngày sau, sau sáu năm, tôi lại lần nữa trở về trường cũ.

Sau sáu năm, thành phố cải cách, nhà cao tầng, tàu điện ngầm mọc đầy xung quanh nhưng bất ngờ là khuôn viên trường lại chẳng thay đổi gì.

Vẫn là gạch đỏ quen thuộc, cây ngô đồng lúc trước.

Nếu không phải bên cạnh còn có người khác, tôi thậm chí còn tưởng rằng đã quay về thời trung học.

Ngẩn ngơ một lúc, đám bạn cùng lớp đã đến.

Nhiều năm không gặp, mọi người cùng nhau trò chuyện, bầu không khí hòa thuận vui vẻ.

Lúc luyện tập, dù đã lâu không diễn lại vở vũ kịch này nhưng lúc âm nhạc vang lên, trong nháy mắt, ai cũng thực hiện đúng động tác như trước.

“Ha ha! Xem như tớ còn chưa lụt nghề!” Một người đã lâu không nhảy cảm khái.

Nhảy múa vài lần, tất cả mọi người thở hồng hộc, tụ lại một chỗ trò chuyện.

Chủ đề nói chuyện nhiều lần thay đổi, cuối cùng lại nói về tôi.

“Nói đến thì, mối quan hệ của Kiều Kiều và Giang Chiếu tốt như vậy, thế mà không ở cùng một chỗ.”

“Tiếc quá!”

Tôi cười: “Đều là chuyện của quá khứ rồi."

Bạn cùng bàn hừ một tiếng: “Đều do nữ sinh chuyển trường Chu Nguyệt kia!”

“Vậy Kiều Kiều, cậu có biết Chu Nguyệt và Giang Chiếu cũng không đến với nhau không?”

Giang Chiếu thế mà lại không quen Chu Nguyệt?

Cậu ta không đi theo tình tiết của kịch bản.

“Năm đó sau khi cậu xuất ngoại, Giang Chiếu cãi nhau với Chu Nguyệt một trận to, không biết sao lại hôn mê bất tỉnh. Kỳ quái là Giang Chiếu hôn mê, Chu Nguyệt cũng phát điên luôn.”

Nói đến đây, bạn cùng bàn bĩu môi: “Đáng đời cô ta! Năm đó chen chân vào cậu và Giang Chiếu, bây giờ còn đang ở bệnh viện tâm thần kia kìa!”

“Hả? Kiều Kiều, sao cậu lại khóc?”

Tôi khóc vì chàng thiếu niên của tôi.



15.

Lễ kỉ niệm một trăm linh sáu năm ngày thành lập trường trung học tư thục Minh Đức được tổ chức vô cùng long trọng.

Chuyện được mọi người chú ý nhất là buổi tái diễn vở vũ kịch năm xưa.

Dưới khán đài chật kín không còn chỗ ngồi, trên hành lang cũng đông nghẹt người.

Sáu năm trôi qua, lại một lần nữa bước lên sân khấu này, trong lòng tôi ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc.

Sáu năm dường như là toàn bộ thanh xuân của tôi.

Chuyên chú hoàn thành mỗi một động tác, lần này, tôi biểu diễn còn tốt hơn so với sáu năm trước.

Lúc chào cảm ơn, tiếng vỗ tay kéo dài không dứt.

Khi vừa xoay người cúi đầu, từ xa xa, tôi thấy một bóng người dừng lại trước cổng trường.

Cậu ấy tựa lưng vào cửa, khóe môi dường như đang cong lên, đôi mắt đen láy thẳng tắp nhìn về phía tôi.

Nháy mắt, ánh mắt tôi mơ hồ.

Lý trí chưa kịp phản ứng, thân thể đã phản ứng trước. Tôi chạy như bay về phía cậu ấy.

Giang Chiếu vững vàng đỡ được tôi, ôm tôi vào lòng.

Nước mắt không kiềm được chảy ra, rất nhanh đã thấm đẫm áo sơ mi của cậu ấy.

“Ngoan nào, đừng khóc.”

Cậu ấy vòng tay ôm chặt eo tôi, khiến tôi thở không thông.

Tôi vẽ lại từng đường nét trên gương mặt cậu ấy, liên tiếp lặp lại: “A Chiếu, là cậu thật sao?"

“Là tớ.”

Cậu ấy dịu dàng, đáp lại hết lần này này đến lần khác, không biết mệt mỏi.

“A Chiếu, cuối cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cậu không nói cho tớ?”

Giang Chiếu ôm lấy tôi, dùng ngữ khí bình thản nói ra một chuyện rúng động.

Cậu ấy là người xuyên việt. Đây là thế giới tiểu thuyết, chỉ cần cậu ấy làm theo kịch bản của nam chính Giang Chiếu thì có thể trở về thế giới của mình.

Cậu ấy nói, mới đầu kịch bản rất thuận lợi, cho đến khi xuất hiện một biến cố là tôi.

Hơn mười năm quen nhau, cậu ấy từ từ yêu tôi, yêu đến mức muốn thoát khỏi kịch bản.

“Chu Nguyệt đúng là nữ chính. Nhưng rốt cuộc tớ cũng không phải Giang Chiếu trong sách. Tớ không yêu cô ta.”

“Có phải cô ta nói vì cậu mà tớ từ chối làm theo kịch bản nên nhận trừng phạt không? Thực ra cô ta chỉ nói đúng một nửa.”

Giang Chiếu nói cậu ấy thực sự đã chống lại kịch bản, nhưng việc cậu ấy hôn mê bất tỉnh lại không hoàn toàn do bị trừng phạt.

“Trong một năm hôn mê kia, thực ra tớ đã đàm phán với ý thức của thế giới này.”

“Tớ từ bỏ cơ hội trở về thế giới thật, ở lại thế giới này chỉ vì muốn thay đổi kết cục phải ở cùng một chỗ với Chu Nguyệt.”

“Đương nhiên, tớ thắng.”

“Không có nam chính là tớ, nữ chính Chu Nguyệt kia đương nhiên không cần phải tồn tại nữa. Cô ta không chấp nhận được nên phát điên.”

Cậu ấy nói một cách nhẹ nhàng nhưng tôi cảm thấy chỉ cần sai một bước, cậu ấy sẽ không thể quay đầu.

“Vậy sao cậu không đi tìm tớ? Vì sao lúc ở Tam Á làm bộ không biết tớ?”

Tôi ra sức đấm cậu ấy, khóc rống lên.

“Lúc đó cậu quyết liệt rời đi, tớ thực sự cho rằng… Cho rằng cậu không cần tớ nữa.”

“Kiều Kiều, từ đầu đến cuối tớ chỉ thích mình cậu.”

Cậu ấy dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nhìn đôi mắt đẫm lệ của tôi.

Hơi thở của chúng tôi đan xen vào nhau. Cậu ấy chậm rãi, thận trọng đặt môi lên môi tôi.

Mềm mại, triền miên.

Lí trí của tôi dường như không còn nữa, chỉ còn chìm đắm cùng cậu ấy.

Từ đầu đến cuối, chàng thiếu niên này đều kiên định bước về phía tôi, không tiếc vì tôi mà ở lại thế giới này.

“Giang Chiếu, Tống Kiều Kiều vĩnh viễn là của Giang Chiếu.”