Dưới vẻ náo nhiệt là những tên ăn mày lang thang đầu đường xó chợ.
Khi tiểu tử quần áo tả tơi, mặt đầy bùn đất, thân hình gầy gò lại xuất hiện lần nữa trước mắt.
Thì ta mới nhận ra, mình có một cơ hội làm lại từ đầu.
Và người trước mặt không ai khác.
Chính là con cháu sót lại của tiền triều, Tống Hạc Khanh.
Tiểu tử gầy đó đó vì tranh giành thức ăn với lũ chó hoang mà toàn thân đầy thương tích.
Có lẽ hắn thấy ta và tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt mặc trang phục không giống người thường, nên đã kéo lê cái chân phải có vẻ như sắp què về phía ta.
Đôi tay gầy trơ cả xương nắm chặt lấy góc váy lụa của ta và tỷ tỷ.
Ánh mắt chó con đỏ ửng tràn đầy hi vọng, giọng run rẩy mang theo lời cầu xin:
"Tỷ tỷ."
"Cứu ta."
Tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt chưa kịp phản ứng thì ta hung hăng lao tới đá tiểu tử đấy thật mạnh, biểu cảm đầy khinh bỉ, thốt ra lời trào phúng.
"Thứ ăn mày bẩn thỉu này ở đâu ra đấy? Thứ bùn lầy không thể trát tường, mãi mãi không thể lên được mặt bàn."
"Cả mười kiếp ngươi cũng chẳng thể sánh được với quý tộc. Cầm cái bát của ngươi rồi cút đi, càng xa càng tốt!"
Giang Tùng Nguyệt hoang mang nhìn ta.
Khi đối mặt với ánh mắt của tỷ ấy, ta có muôn vàn suy nghĩ.
Nhớ lại kiếp trước, tỷ tỷ muốn cứu tên ăn mày nhưng bị phụ thân cản trở.
Tỷ ấy đã đến nhờ ta giúp đỡ, nói rằng thấy tiểu tử đáng thương, cxứng đáng có một cuộc sống đầy đủ hơn.
Và ta thực sự đã bị Giang Tùng Nguyệt thuyết phục, vì yếu lòng mà cùng tý ấy âm thầm cứu giúp tên ăn mày đó.
Nhưng sau đó, tỷ tỷ lại thay đổi. Tỷ ấy thường xuyên nhìn Tống Hạc Khanh không vừa mắt, luôn tìm cách hành hạ hắn.
Ta thì lén dạy Tống Hạc Khanh học chữ đọc sách, tìm lại quan chức của triều đình trước, giúp hắn đăng cơ làm chủ thiên hạ.
Nhưng đổi lại, ta không ngờ rằng...
Ngày đầu tiên, Hắn thành công xưng đế lại cắt đứt gân tay ta, và ném ta vào trại quân địch.
Ta mãi mãi không thể quên được biểu cảm khi hắn siết chặt cổ ta.
Chán ghét, căm hận.
Hận không thể xóa sổ ta nhanh hơn.
"Tất cả là do ngươi, khiến trẫm và Tùng Nguyệt phải â.m dương cách biệt! Lúc ấy rõ ràng trẫm... có thể đã bảo vệ nàng ấy không..."
"Giang Thanh Nguyệt, cảm giác sống không bằng chết sẽ thế nào?"
Hắn quăng ta vào quân doanh lạnh lẽo, đôi mắt đen láy tràn đầy lạnh lẽo.
"Tuỳ tiện chơi đùa, chỉ cần không chết là được."
Y phục màu vàng rực rỡ biến mất trong gió tuyết, cơn gió lạnh thổi làm doanh trướng kêu xào xạc.
Tiếng cười kiêu ngạo của người đàn ông xa dần.
Nghe nói, phụ mẫu yêu thương ta hơn mạng sống, khi biết ta bị vua của mình đày vào doanh trại quân địch làm kỹ nữ.
Họ đã vì ta mà đi khắp nơi tìm kiếm sự giúp đỡ mà không thành, trong tức giận và bất lực, họ đã nhảy xuống sông t.ự t.ử.
Những lời lẽ tục tĩu và đê tiện khiến người nghe không chịu được.
Ta kìm nén cảm giác chua xót trong cổ họng, rồi ch.ế.t trong sự vấy bẩn của vạn người, mang theo hận ý.
Không ngờ...
Trời cao đã ban cho ta một cơ hội chọn lựa lại từ đầu.
2.
Tâm trạng của ta trở nên thất thường.
Khi mở mắt lần nữa, ta thấy mình trở về ngày tên ăn mày nhỏ bé người đầy những vết thương tích, tranh giành ăn với chó hoang.
Hồi thần lại, ta nhìn tên ăn mày đáng thương trước mắt.
Tống Hạc Khanh, nếu ngươi thực sự muốn bảo vệ người trong lòng...
Thì ta sẽ cho ngươi cơ hội này.
Mặt ta không biểu cảm, bẻ ra từng ngón tay dơ bẩn của tên ăn mày đang nắm chặt góc váy lụa ta, giọng nói lạnh lùng:
"Lòng lang dạ sói."
"Giúp ngươi, ta còn ngại bẩn nữa cơ."
Nhưng hắn ôm chặt lấy chân ta, ngước mắt chăm chú nhìn ta.
Dù khuôn mặt tiểu tử đầy bụi và bùn, ngay cả khi nửa khuôn mặt bị tóc đen che khuất, vẫn có thể nhìn thấy nét đẹp trên gương mặt hắn.
"Tỷ tỷ."
"Trước đây tỷ... rõ ràng không phải như thế này."
Hắn lại một lần nữa kéo góc váy ta, vẻ mặt lo lắng, trông có vẻ rất đỗi sốt ruột.
"Tỷ không muốn dẫn ta đi sao?"
- --
Quả nhiên.
Tống Hạc Khanh cũng thay đổi nhiều.
Trước đây hắn là một người câm, không thể nào đột nhiên lại biết nói.
Nhưng điều đó thì có ý nghĩa gì?
Dự định bước đi của ta chợt dừng lại, ta quay đầu.
"Xin lỗi. Ta không quen biết ngươi."
Sau đó ta nhìn quanh đám người ăn mày, tùy tiện chỉ vào một tiểu tử không mấy nổi bật:
"Ngươi, có muốn đi cùng ta không?"
Tiểu tử đó bỗng nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đen không giấu nổi vui mừng và ngạc nhiên.
Hắn ta vội vàng dùng y phục cũ kỹ của mình lau tay, cẩn thận nắm lấy tay ta đưa ra, hồi hộp mở miệng.
Giọng nói rất dễ nghe.
"Ta… muốn."
"Tiên nữ tỷ tỷ, ta muốn đi cùng tỷ."
Ta dẫn hắn ta rời đi.
Chỉ để lại Tống Hạc Khanh và tỷ tỷ của mình ở tại chỗ sững sờ.
3.
Về tới phủ của nhà họ Giang.
Mọi người đều kinh ngạc, không ngừng thốt lên ngạc nhiên khi thấy nhị tiểu thư, nổi tiếng với tính cách thích chơi bời, lại dám dẫn một tên ăn mày từ trên đường về nhà.
Phụ thân phẫn nộ vô cùng, nhưng cuối cùng lại bị mẫu thân mà ông yêu thương và chiều chuộng nhất thuyết phục, khiến ông mềm mỏng.
Mẫu thân tin vào Phật pháp, tâm luôn hướng thiện, nhìn thấy tên ăn mày đầy bùn đất mà cảm thấy thương xót, không nỡ đuổi cậu ta đi.
Cuối cùng, quả thật đã quyết định thu nạp tên ăn mày kia.
Sắp xếp cho hắn ta một căn phòng riêng, khi rảnh rỗi, thì tìm hắn trò chuyện và sắp xếp công việc hàng ngày.
Sau khi tìm hiểu, ta được biết rằng tiểu tử kia thậm chí còn không có tên.
Ngồi trên ghế gỗ đàn hương, uống trà cùng mẫu thân, tay ta vỗ đùi nhè nhẹ, vội vàng nghĩ tên cho tiểu tử đó.
Theo họ Giang, đặt tên là Dịch Tâm.
Cái tên này được lấy từ "Nhân mỹ tại yếu hề tâm quốc dịch." trong "Sở Từ Cửu Biện".
Giang Dịch Tâm.
Quả thực là một cái tên hay.
Mang theo hi vọng của mẫu thân rằng tiểu tử sẽ thích cái tên này.
Mẫu thân hy vọng hắn sẽ sống hạnh phúc, vui vẻ, và viên mãn từ đây về sau.
Kiếp trước, mẫu thân từng cũng muốn đặt tên cho Tống Hạc Khanh, còn bỏ ra số tiền lớn để chọn lấy "Dịch Tâm" làm tên.
Bề ngoài, Tống Hạc Khanh tỏ ra vui mừng, nhưng thực tế, phía sau lưng hắn đã ghét bỏ cái tên này từ lâu rồi.
Hắn nói mình là con cháu của tiền triều, vốn dĩ không thể sống hạnh phúc, vui vẻ, việc mẫu thân cố tình chọn "Dịch Tâm" là một sự sỉ nhục và khinh bỉ đối với hắn.
Hắn còn nói lòng tốt của mẫu thân là giả tạo, tin vào Phật giáo cũng chỉ là để bản thân trông có vẻ giống một tiểu thư khuê các.
Lời nói của Tống Hạc Khanh như mũi dao sắc nhọn, đâm sâu vào trái tim của mẫu thân và phụ thân.
Mỗi chữ đều chứa thuốc độc, đau thấu tim gan.
Nhưng bây giờ, tiểu tử trước mắt này thực sự biết ơn.
Hắn ta rơi nước mắt, liên tục cúi đầu trước mẫu thân, lễ phép vô cùng.
Trong kiếp này, ta nhìn ra hắn ta thực sự thích cái tên "Giang Dịch Tâm", biết ơn và cũng biết cách giúp đỡ phụ thân và Đích Tỷ giải quyết muộn phiền.
4.
Giang Dịch Tâm được nuôi dưỡng trong Giang phủ vài tháng.
Từ một tên ăn mày lang thang ngoài đường, dần trở thành một tiểu thiếu gia của Giang phủ với vẻ ngoài ưa nhìn.
Khuôn mặt hắn rất đẹp, trở nên càng ngày càng thu hút.
Mỗi lần ăn cơm, tỷ tỷ Giang Tùng Nguyệt thường xuyên nhìn hắn.
Nhưng sau khi quan sát, ta nhận ra ánh mắt ấy không giống như là sự ngưỡng mộ hay yêu thích, mà giống như đang xem xét hay đánh giá.
Ban đầu chỉ là suy đoán, vì mỗi cái đều có cái lý do của nó, nên ta quyết định sẽ tiếp tục quan sát thêm một thời gian nữa.
5.
Trong thời gian sau đó, ta đã nghĩ mình đã hoàn toàn thoát khỏi Tống Hạc Khanh.
Không ngờ, ngày 7 tháng 1 âm lịch, khi ra khỏi cửa, ta thấy tiểu tử đó ngồi cạnh cửa sau của Giang phủ.
Đêm qua trời đã mưa to.
Hắn ngồi đó suốt đêm, bộ y phục màu xám cũ kỹ bị nước mưa làm ướt, trông như một chú chó rơi xuống nước.
Nhưng… nhìn hắn lại có vài phần nhan sắc.
Có lẽ sợ bị phát hiện, đôi mắt hắn lấp lánh ánh sáng, cảnh giác đề phòng xung quanh.
Khi nhận ra chính là ta, hắn kéo lê chân nặng nề, cẩn thận nắm lấy tay ta.
Khuôn mặt hắn tái nhợt, hàng mi ướt át che khuất ánh mắt khó hiểu, đôi mắt giống như chó con càng thêm đáng thương.
Trong lời nói từng chữ, giọng nói chậm rãi, như thể sợ bị từ chối:
"Tỷ tỷ… dạy ta học chữ đi."
"Ta sẽ rất ngoan…"
Nhưng ta mau chóng thoát ra.
Ta nắm chặt cổ áo đã phai màu của hắn, giọng điệu thản nhiên:
"Ngươi không hiểu tiếng người sao?"
"Nếu còn dám tới đây lần nữa, ta sẽ đá cái bát xin ăn của ngươi."
Y phục cũ kỹ của Tống Hạc Khanh không biết là cố ý hay vô tình, theo động tác cúi người mà hở một nửa thân.
Những giọt nước chảy xuống theo cổ họng, biến mất vào không trung...
Trong đầu ta chỉ còn lại ba từ...
Quá quyến rũ.
Tống Hạc Khanh cố tình sử dụng thủ đoạn thấp hèn nhất mà trước đây hắn coi thường, nhằm quyến rũ ta.
Chắc hẳn hắn đã điên rồi.
Hắn bỗng nhiên quỳ gối trên mặt đất, lại kéo tay ta một lần nữa, để dẫn dắt ta vuốt v e chỗ làn da trắng nõn duy nhất trên cơ thể hắn.
Nhưng vì thấy bẩn, ta lùi lại một bước rồi đá ngã hắn.
Nhìn thấy dáng vẻ lê lết xin xỏ của hắn bây giờ, ta nhướn mày, không kìm chế được hứng thú.
Ta đặt một chân lên ngực hắn, bắt đầu mặc sức làm nhục Tống Hạc Khanh tại cửa sau của Giang phủ.
Hắn bịt miệng, run rẩy không muốn để lộ ra tiếng r3n rỉ nào.
Ta cố tình không theo ý của hắn, chân không kìm chế mà tăng thêm lực độ, cuối cùng hắn không kiểm soát được mà r3n rỉ vì đau đớn:
"Ư, tỷ tỷ..."
"Lần này... dạy ta học chữ được không?"
Dĩ nhiên...
Không thể.
Ta cười nham hiểm, đôi môi đỏ mở lời.
"Ngươi có ngửi thấy mùi gì không? À, là mùi gì nhỉ, là mùi nghèo khó trên người ngươi đó."
"Quả nhiên là nòi nào giống nấy, rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột thì chỉ biết đào hố."
Tống Hạc Khanh sững sờ, đầy vẻ không thể tin nổi.
Hắn cau mày, ánh mắt đen hiện lên sự hỗn loạn và không thể chấp nhận, dường như khó tin vào sự thật vừa xảy ra.
"Sao, bị dọa à? Chúng ta không phải thân thích gì cả, tại sao ta phải dạy ngươi?"
"Để rồi ngươi cái kẻ vô ơn này phát đạt sau đó quay lại cắn ta một nhát à!? Hửm?"
Ánh mắt ta lạnh lùng, lực đạp của chân càng mạnh, không chút lưu tình.