Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 10: - Bố Mẹ Chồng.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Hải Anh không biết ẩn ý của anh ta là gì, cô nhíu mày nhìn qua một cái rồi tỉnh bơ coi đó như không, chậm rãi đáp lại: "Con người chứ có phải máy móc đâu, em cũng có lúc cảm thấy mệt mỏi mà!"


Cô không tin Khánh biết bản thân mình là linh hồn trọng sinh. Anh ta tuyệt đối không thể biết điều ấy, từ khi anh ta cũng.. Hải Anh gạt ngay suy nghĩ đó khỏi đầu mình, tuyệt đối không thể!
Nhưng tại sao lại không thể?
Cô đang ảo tưởng bản thân là duy nhất đấy à? Có một trường hợp trọng sinh như cô biết đâu ngoài kia có cả trăm người xuyên qua, có dị năng, xuyên thư.. bla bla các kiểu? Hải Anh không phải con người đặc biệt duy nhất, cô hiểu rõ điều ấy lắm cơ mà. Trước lúc cô quay về thời điểm đó tại sao anh ta dừng xe trên đường, còn thuận tiện xuống xe kịp thời thăm hỏi và đưa cô đến bệnh viện nữa chứ. Nhỡ đâu cũng vì quay lại quá khứ đột ngột mà anh ta bất ngờ phanh gấp thì sao?


"Cũng đúng!" Khánh gật gù tán đồng, nụ cười thâm thúy của anh ta còn chưa biến mất hẳn. Anh ta tiếp tục "Nếu mệt thì nên nghỉ ngơi nhiều, cô học trò này có lẽ mai nên tới chăm sóc cho giáo viên của mình nhiều hơn đấy!"


"Dạ.." Ngọc Hà thấy người ta nhắc đến mình, ánh mắt lấp lánh vui vẻ "Em hiểu ạ!"


Đức liếc qua Hải Anh một cái rồi không hỏi cũng không đả động gì thêm tới cô nữa. Hắn quay lại chủ đề cũ với Khánh, cùng anh ta bàn chuyện thương trường. Ngọc Hà hỏi cô vài vấn đề liên quan đến việc ở lớp, hai đứa nhóc cũng tự vui với nhau. Nhìn thoáng qua không khí bàn ăn quả là hài hòa, ấm cúng không để đâu cho hết.
Sau khi bữa ăn kết thúc, Khánh dắt tay con trai tuyên bố thông tin gây sốc cuối cùng trước khi rời khỏi: "Giỏ hoa quả đó là quà thăm hỏi, cũng là quà ra mắt để thông báo hai chúng tôi sẽ chuyển sang căn hộ kế bên!"


"Hả?"


"Từ nay về sau chúng ta sẽ là hàng xóm!" Anh ta kết luận "Xin hãy giúp đỡ bố con tôi!"


*


Thông tin này vừa được nhả ra xong người nói lập tức cuốn gói, bỏ mặc người nghe sững sờ. Trước đây vụ tai nạn đó không xảy ra, chuyện gia đình Khải đến chung cư này cũng chẳng hề xuất hiện. Vậy là mọi chuyện đã thay đổi, Hải Anh xiết chặt nắm tay, hoặc giả, toàn bộ mười năm qua kia chỉ là một giấc mộng hoang đường của riêng cô mà thôi.


Mộng?


Đúng là nực cười, thà rằng nói đây là mộng cô còn thấy đáng tin hơn đó! Chỉ là hiệu ưng bươm bướm, chỉ cần một chút tác động chuyện gì chẳng có thể biến đổi chứ?


"Rốt cuộc mọi chuyện là thế nào?" Đức tò mò nhìn cánh cửa đóng chặt, quay sang chất vấn vợ mà chẳng quan tâm vẫn còn người ngoài ở đây "Giữa em và anh ta có chuyện gì xảy ra?"


"Mẹ, mẹ còn đau không?" Đức Anh thấy bố căn vặn mẹ liền đi ra nắm tay mẹ mà lắc. Đức liếc qua vết băng bó trên trán cô, có lẽ tự cảm thấy bản thân quá đáng nên e hèm một tiếng rồi xoay người vào nhà, không hỏi nữa.
"Từ bây giờ anh Khải ở cạnh nhà mình, con và anh sẽ bảo vệ mẹ!"


"Cảm ơn các con!" Hải Anh cúi người xoa đầu con mình, Ngọc Hà nhìn cảnh này liền tỏ ra lúng túng, bước nhanh vào bên trong bận rộn dọn dẹp.
Đức rảnh rang cũng theo chân cô ta vào bếp, vừa dọn mâm bát vừa chuẩn bị rửa sạch đồ dùng. Cô không còn gì để nói về mức độ thân thiết của hai người họ, cũng không dám bàn luận thêm về ánh mắt "nghiện nhưng còn ngại" của Ngọc Hà. Chậc, liếc mắt đưa tình, ngọt còn hơn mía! Hai người làm ơn nghĩ đến cảm nhận của hai bóng đèn lớn bé chúng tôi ở đây được không?
"Nhưng trước khi bảo vệ mẹ con phải ăn nhiều cho lớn, cho khỏe đã!"


*CỘC.. CỘC.. CỘC!


Hai mẹ con còn chưa nựng nhau xong cánh cửa vừa đóng lại bị người ta gõ. Hải Anh đứng thẳng dậy, nhìn qua mắt mèo thấy ngay một đôi bích nhân vô cùng quen thuộc: Bố mẹ chồng!
Cô vuốt má con trai một cái rồi đưa tay mở cửa, bố mẹ chồng thấy cháu trai lập tức cười tươi rói, sung sướng đi vào. Hải Anh chào hỏi hai người, tựa như bình thường mà để hai người vào nhà chơi cùng cháu. Bố mẹ chồng của cô không quá lớn tuổi, lại thêm gia đình có kinh tế nên bảo dưỡng đều rất tốt. Cung cách ăn mặc, ứng xử và phong thái ung dung hoa quý càng khiến họ trở nên cao sang và đáng nể trọng. Trước đây Hải Anh rất cung kính với bố mẹ chồng, tuy không quá yêu quý nhưng tuyệt không dám ghét bỏ. Luôn làm tròn bổn phận của một cô con dâu, nghỉ lễ, quà cáp, thăm hỏi, tạo điều kiện cho cháu về nhà chơi với ông bà.. cô đều làm đủ. Vốn dĩ ban đầu bố mẹ chồng cũng rất hài lòng về cô, nhưng chẳng hiểu vì sao, càng về sau họ càng không vừa mắt Hải Anh, thậm chí còn có xu hướng gán ghép Ngọc Hà với con trai họ nữa. Khi ấy cô chỉ nghĩ đơn thuần vì đã lâu cô không sinh thêm con nên bị trách móc, nào ngờ..


"Bố mẹ tới chơi ạ?" Đức đã rửa bát cùng Ngọc Hà xong, bước ra phòng khách thấy bố mẹ đang vui vẻ chơi cùng cháu trai liền cao giọng chào hỏi "Bố mẹ đã ăn cơm chưa?"


"Đã ăn rồi!" Mẹ Đức liếc vào phòng bếp, thấy bóng dáng nhỏ xinh vẫn đang cặm cụi lau dọn liền kéo tay Hải Anh, trách cứ "Con vẫn để con bé này đến nhà à?"


"Dạ?" Hải Anh giả như không hiểu gì, mỉm cười tiếp chuyện. Hình như trước đây mẹ chồng cũng không ưa Ngọc Hà thì phải, còn mấy lần giáo huấn cô vì cô chi tiền quá nhiều cho người ngoài. Nhưng sau đó thì thế nào nhỉ? Bao lâu rồi bà không nhắc đến điều ấy, thậm chí còn ra sức yêu cầu cô nên chăm sóc thêm cho con bé?
"Ngọc Hà là học trò của con, thật ra con tài trợ cho em ấy cũng chỉ vì muốn em ấy tập trung học hành, nhưng chuyện cơm nước này.. Aizzz, bố mẹ cũng đừng trách em ấy, em ấy là người có ơn tất báo!"


"Có ơn tất báo?" Mẹ Đức dài giọng, cố ý nói to và liếc xéo vào đó cho Ngọc Hà biết "Nhìn mắt nó đong đưa lắm, khéo khi nó muốn quyến rũ người ta ấy!"


"Kìa mẹ!" Đức đã vội vã đỡ lời ngay "Mẹ nói gì thế? Ngọc Hà không phải loại con gái đó!"


"À!" Mẹ Đức thâm thúy nhìn anh ta một cái rồi không nói gì thêm. Chủ đề xoay sang hướng khác, tất cả mọi người đều ăn ý chuyển sang chuyện của Đức Anh, tập trung như thể thằng bé là trung tâm duy nhất của vũ trụ.


Ngọc Hà dọn dẹp xong liền ra ngoài chào hỏi người lớn, xong xuôi cô ta xem đồng hồ, xin phép được ra về vì đã khá muộn. Đoạn đường này bắt xe bus không tiện lắm, gọi taxi Ngọc Hà không có nhiều tiền.. vậy nên Đức tỏ ra rất thấu hiểu, miễn cưỡng đưa người đẹp về.
Nhìn hai người nối gót nhau ra khỏi cửa, mẹ chồng cay mắt đứng dậy, kéo cô vào phòng riêng giáo huấn cô một hồi. Nào là đàn ông đều thích bụi hoa, con phải giữ chồng, đừng có nuôi ong tay áo, xem cô ta chẳng ra gì, loại con gái đó chỉ mơ bước chân vào nhà giàu có.. Rồi còn một combo hàng loạt những chiến tích xử đẹp tiểu tam mà bà đã có sẵn trong tay, luôn sẵn sàng truyền đạt lại cho Hải Anh khi cần. Cô mỉm cười đón nhận, lắng nghe một cách thành tâm nhất có thể. Mãi đến khi mẹ Đức nói sùi bọt mép, bà mới thở dài, lắc đầu kết luận: "Nhà mình có phúc mới lấy được người lương thiện như con, nhưng Hải Anh, đôi khi còn cần cứng rắn một chút mới tốt!"


"Dạ, ý mẹ là.."


"Hứa với mẹ, từ giờ không được phép cho cô ta đến đây nữa!" Bà cứng giọng, rõ ràng là đang ra lệnh chứ không phải yêu cầu "Còn nữa.. Từ kì học sau không cho phép con làm từ thiện tại trường, đem số tiền đó quyên góp cho vùng sâu vùng xa đi!"


* Hi mọi người!
Happy New Year 🎇🎇🎇
Năm mới, mọi sự đều mới, vui vẻ bình an nha. Yêu mọi người nhiều ❤