Giành Lại Thanh Xuân Đã Mất

Chương 13: - Trường Học.



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khánh mỉm cười nhìn kĩ cô một lượt, sau đó anh ta tảng lờ, coi như bản thân chẳng nghe thấy gì, im lặng lái xe. Hải Anh không nhận được câu trả lời như ý, điều này cô đã dự đoán trước rồi nên hiển nhiên chẳng có gì mà cau có cả.


Người này từ lúc xuất hiện tới giờ cứ tỏ ra thần thần bí bí, có hai khả năng, cái thứ nhất là vì anh ta cũng là người quay ngược thời gian giống cô. Có khi là vì vậy nên anh ta mới đột ngột dừng xe tại đường cao tốc, khiến khi cô mất ý thức vô tình lao vào. Nếu là vậy thì cũng thật may mắn, vì nếu hai xe đều đang di chuyển thì có lẽ chưa kịp sống lại Hải Anh đã xanh cỏ rồi. Cô sẽ trở thành nhân vật bi thảm nhất trong lịch sử trọng sinh: trở về chưa nổi ba giây đã ngỏm!
Cái thứ hai là bởi.. anh ta có bệnh ảo tưởng. Ngoài mặt giả bộ cao ngạo các kiểu, thực ra bên trong là một tên đàn ông mềm íu, thích đọc tiểu thuyết các loại nên não bổ liên tục, tưởng tượng và hay nói mấy câu giả thần giả quỷ. Vừa lúc Hải Anh trọng sinh thật nên mới bị anh ta dọa sợ.


Chậc, dù là cái nào cô cũng không lo. Anh ta có thể làm được gì cô chứ? Mời thầy pháp đến đuổi cô đi à? Hay nói cho cả thế giới biết "cô" không phải "cô"? Điều này phải xem anh ta có đủ năng lực không cái đã, và Hải Anh tin chắc anh ta còn lâu mới đủ khả năng!


"Sao thế?" Khánh vòng xe vào hẳn bãi đỗ của trường, thấy Hải Anh tò mò nhìn mình cũng chỉ thản nhiên. Anh ta tháo dây an toàn của mình, sau đó nhăn trán "Không, đừng nhìn tôi, tôi sẽ không giúp cô cởi dây an toàn hay mở cửa xe đâu!"


"Tôi đủ tay chân cần anh phục vụ cái đó làm gì?" Cái cô thắc mắc là vì sao anh ta cũng xuống ở đây kìa! "Cảm ơn, sao anh biết tôi làm ở đây?"


"Chuyện gì tôi muốn thì đều có thể biết rất dễ dàng!" Khánh trắng trợn ám chỉ "Nếu cô giáo Hải Anh thích, tôi có thể giới thiệu cho cô vài địa chỉ thám tử tư uy tín!"


"Tốt!" Cô chìa tay ra, thẳng thừng gật đầu. Sao anh biết tôi cần thứ này, giỏi lắm, mau giao ra đây!
Khánh còn tưởng cô đùa, nhưng nhìn bàn tay nhỏ chìa ra trước mặt một cách kiên định làm anh hiểu rõ Hải Anh không giỡn. Vậy nên anh lấy từ trong túi áo một chiếc card visit đen tuyền thần bí dúi vào tay cô.
"Nói tên anh liệu có được giảm giá không?"


"Được!" Khánh gật đầu "Không chỉ giảm giá mà còn miễn phí luôn, nhưng phải nói kèm mật mã nữa!"


"Mật mã gì?"


"Vợ của anh Khánh!"


"ಠ╭╮ಠ" Hải Anh mở cửa ngay, lập tức xuống xe "Cảm ơn, tôi phải đi làm!"


"Ê này.."


Hải Anh bước xuống xe, một đi không thèm quay người lại nữa. Khánh sau khi xuống cũng nhanh chân chạy theo cô, dáng người cao chuẩn như siêu mẫu thêm khuôn mặt hút hồn và đôi mắt xanh biếc khiến ai nấy đều chú ý. Thêm tiếng gọi mỗi lúc một lớn của anh ta càng làm sinh viên trong bãi đỗ xe của trường ngoái đầu chăm chú nhìn. Vì không muốn biến thành chủ đề bàn tán của trường, Hải Anh miễn cưỡng đứng lại ở gốc cây liễu cách đó không xa, khoanh tay trước ngực lườm người đang rảo bước tới,


"Nói rồi đó, lườm nhiều gió độc thổi qua dễ bị lác lắm!" Khánh cười hiền lành, tốt bụng cảnh báo "Con gái mà bị vậy thì không ai thèm đâu!"


"Bình thường anh vẫn vô duyên thế này à?" Câu này Hải Anh đã nhịn lâu rồi đó, nếu cô còn nhịn nữa chắc chắn sẽ điên lên mất "Gây khó chịu cho người khác thực sự!"


"Vậy mới tốt!" Anh ta cười nhạt "Vì sao tôi phải mất công lấy lòng cô? Cô có giá trị nào với cuộc đời tôi à?"


"ಠ╭╮ಠ" Ô cê, anh nói đúng! Anh chẳng việc quái gì phải lấy lòng tôi hết.
Hải Anh mặc kệ anh ta bước song song với mình, cũng mặc kệ luôn việc cả hai giống như đôi bích nhân trời sinh, thu hút biết bao ánh nhìn của người qua đường. Và cô cũng vô ý bỏ mặc vài ba người vui tay, lén lút quay video bước chậm của hai người up lên mạng xã hội. Hải Anh càng không hay, cái video chưa đầy ba mươi giây đó của hai người vô tình gây sóng gió trên mạng, biến thành làn sóng chia sẻ của rất nhiều tín đồ nhan khống..


Cô đang bận nghĩ.


Đời trước cô sống quá gò bò, lúc nào cũng chăm chăm lo lắng cho người khác, nghĩ xem người khác muốn như thế nào. Nhưng buồn hơn cả, "người khác" ấy chẳng phải bố mẹ đẻ ra cô, anh em ruột thịt của cô mà đều là người dưng cả. Chồng, bố mẹ chồng, học sinh, đồng nghiệp.. Hải Anh cần phải cống hiến cho họ ư? Trong khi cô còn chưa làm được gì cho những người cùng chung huyết thống với mình cả. Lúc này cô không muốn tiếp tục gò mình như vậy nữa, cô muốn tự do. Dù không thích nhưng Hải Anh cũng phải công nhận làm một kẻ vô duyên như Khánh cũng là một trải nghiệm thú vị. Thích gì nói nấy, muốn gì làm nấy, bản thân vui vẻ, lợi ích không bị phạm vào, quá hoàn hảo!


"Sao vậy cô giáo?" Anh ta thấy cô mãi không nói gì liền sốt ruột, mặc dù quãng đường từ bãi để xe vào khu giáo viên khá xa nhưng đi mãi thì cũng phải đến! "Không có gì muốn hỏi tôi à?"


"Anh làm gì đâu liên quan tới tôi?" Hải Anh nói thẳng "Ngày hôm qua đụng phải xe anh là tôi không đúng, tôi sẽ trả lại tiền sửa xe cho anh. Về việc anh đưa tôi vào bệnh viện kịp lúc tôi cũng sẽ cố gắng báo đáp, ít nhất sẽ nhiều hơn bữa cơm tối qua. Nhưng nói đi cũng nên nói lại, tại sao bỗng dưng anh dừng xe giữa đường cao tốc, nếu anh không dừng tôi sẽ va vào xe anh hay sao?"


"Bỗng dưng chết máy!" Khánh thản nhiên đáp "Nếu nói vậy cô có tin không?"


"Anh quan tâm người khác có tin mình hay không à?" Hải Anh cười nhạt "Thôi, tôi còn có việc, xin phép!"


"Giống như cô thôi!" Khánh đột ngột vươn tay, anh ta đột ngột nắm lấy cổ tay Hải Anh mà rằng "Chúng ta cùng vượt qua thời không trở lại đây, nếu như lúc đó tôi không dừng kịp thì một đời này của cô cũng đã kết thúc rồi!"


Xong xuôi, anh ta xoay người đi trước, bỏ mặc Hải Anh đứng tại chỗ ngẩn người. Quả nhiên là vậy, nhưng khi nghe điều này từ chính miệng anh ta cô vẫn cảm thấy thật kì quái. Nhưng thời điểm anh ta bị ngộ sát xảy ra trước khi cô bị đẩy xuống đường cả một quãng thời gian kia mà. Lẽ nào đó chính là lí do anh ta quay lại quá khứ trước cô một vài phút?
Không đợi Hải Anh thắc mắc xong, phía trước hai người bỗng dưng xuất hiện bóng dáng quen thuộc: thầy hiệu trưởng. Thầy hòa ái cười, vui vẻ híp mắt chạy nhanh về phía Khánh. Giọng nói bình thường trầm thấp nay trở nên cao vút chứa đựng sự phấn khích: "Cậu tới rồi, cậu Khánh, cảm ơn cậu đã chấp nhận tham dự sự kiện lần này của chúng tôi!"