Giao Dịch Hào Môn: Tổng Giám Đốc Ép Hôn 99 Lần

Chương 111: Chương 111





Thương Trăn thật sự hỏi nghiêm túc, cô chưa bao giờ từng nghiêm túc như vậy.

Thích!
Phong Hành Diễm gần như si mê nhìn cô gái đang ở trước mặt, cô như băng như lửa! Vừa nhu mì lại vừa sắc sảo! Sự tồn tại của cô khiến cho người ta phát điên! Ai lại không thích?
Đợi lúc lâu đều không nhận được câu trả lời, ánh mắt Thương Trăn dần dần trở nên ảm đạm, những tia sáng như sao trrong ánh mắt tan vỡ, thật sự giống như một một viên tròn đen như mực.

Nếu anh ta không trả lời, vậy dùng cách thức trực tiếp nhất để kiểm chứng đi.

Thương Trăn cúi đầu, phủ lên môi anh.

Hai mắt Phong Hành Diễm khẽ căng, Đây…… Là độ ấm mà anh thương nhớ ngày đêm, một chút mỏng lạnh, một mùi hương thơm mát, giây tiếp theo, đột nhiên đôi tay Phong Hành Diễm nắm chặt Thương Trăn! Liền khiến Thương Trăn cho rằng anh sẽ đem cô ôm vào trong lồng ngực, giống như những lần trước đây vậy, thế nhưng ở giây tiếp theo, anh lại đẩy cô ra!
Anh dùng lực rất lớn, hơn nữa biểu cảm lại còn có chút hoảng sợ!
Cơ thể vốn đang yếu của Thương Trăn bị anh đẩy, ngã ngồi thẳng dưới đất, loại cảm giác này, giống như là thời điểm ở kiếp trước cô trao hết tâm tư cho anh ta, vội vàng muốn chứng minh mình không hề bị hai gã đàn ông kia nhúng chàm, còn anh ta hờ hững cô!
Khinh thường, chán ghét, hóa ra ở kiếp trước cô bị ánh mắt của anh ta đàn áp, không phải bởi vì cô hồi hộp căng thẳng, mà bởi vì quá nhục nhã sao?!
Anh ta căn bản không thèm để ý cô! Mặc kệ kiếp trước hay kiếp này…… Anh ta đều là cái bộ dạng này!

Ngay cả nụ hôn của cô, cũng đều bài xích đến tình trạng này!
Được lắm! Phong Hành Diễm! Anh được lắm!!
Khoảnh khắc Phong Hành Diễm nhìn thấy cô bị ngã trên mặt đất, thân thể hơi nghiêng về phía trước, biểu cảm tràn ngập khẩn trương! Chỉ là Thương Trăn cúi đầu, không thấy được thôi.

Tính lây lan của virus K rất mạnh, chất lỏng trong cơ thể chính là con đường dễ lây nhiễm nhất, cho nên anh mới phản ứng kịch liệt như vậy, mà bây giờ, Thương Trăn trì trệ bất động, loại cảm xúc vặn vẹo âm u trên người cô dường như đã tích lũy đến cực hạn rồi!
Hiển nhiên, chờ đến khi cô đứng lên, liền sẽ không còn thích anh ta nữa.

Rõ ràng là muốn đạt được mục đích này, thế nhưng khi nó xảy ra, Phong Hành Diễm cả người khí huyết cuồn cuộn, trái tim thì càng ẩn ẩn co rút đau đớn!
Tay đặt ở trong chăn nắm chặt rồi lại buông ra, không được đến đỡ, không thể đến đỡ! Nếu như cô biết mọi chuyện, đến lúc anh chết đi sẽ chỉ khiến cho cô càng thêm áy náy thống khổ!
Nếu như nói cho cô biết, với tính cách của cô, nhất định sẽ ở lại chăm sóc anh đến giây phút của cùng, như vậy sẽ có quá nhiều rủi ro!
Lúc trước ở nước L, ngoại trừ anh ra, những binh lính bị lây nhiễm virus K, trong thời gian một ngày đã lây nhiễm cho bảy người chăm sóc họ! nước L đã đem bọn họ xử quyết ngay tại chỗ, anh kịp thời về nước, mới tránh bị kiểm tra.

Cho nên anh tránh ở trong nhà, chính là vì sợ hại đến người khác, đặc biệt sợ hại Thương Trăn!
Thấy Phong Hành Diễm đẩy Thương Trăn ra, Nhạc Mộng Như khỏi nói sung sướng hả hê biết bao! Vừa rồi Thương Trăn triển lộ phong tình vạn chủng, Nhạc Mộng Như tin tưởng bất luận người đàn ông nào cũng sẽ đều động tâm, thế nhưng Phong thiếu lại cô ta ra, vậy nói lên điều gì? Nói lên rằng mặc kệ Thương Trăn thay đổi như thế nào, Phong thiếu vẫn đều chán ghét cô ta!
Nhạc Mộng Như một bên mừng thầm, một bên đi về phía Thương Trăn, một bộ dáng sốt ruột muốn đỡ cô dậy.


“Trăn Trăn! Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Cậu đừng cãi nhau với anh Diễm, đều là mình sai!”
Trong lời nói đó, cứ như là Phong Hành Diễm đẩy Thương Trăn ra là vì cô ta vậy!
Đầu Thương Trăn choáng váng, cũng bắt đầu mê mang, trước đó cô vì muốn có câu trả lời nên cố gắng tới đây, mà bây giờ, cô đã vô lực, thậm chí ngồi dưới đất, đứng cũng không đứng được.

Mà Phong Hành Diễm chỉ có nhìn, a…… Phần nhục nhã này! Cô nhớ kỹ!
Bị Nhạc Mộng Như túm lấy, cô vô cùng chán ghét hất tay cô ta ra!
Nhạc Mộng Như cũng không để ý, Thương Trăn càng chán ghét cô ta, cô ta càng có cơ hội!
Cho nên Nhạc Mộng Như tiếp tục tới ôm tay cô.

“Trăn Trăn, nếu cậu tức giận thì mắng mình đánh mình đi! Đừng làm khó dễ chính mình, mình đỡ cậu lên được không?”
Lại một lần bị Nhạc Mộng Như quấn lấy, ánh mắt Thương Trăn rùng mình, rút tay ra tay liền cho cô ta một cái tát!
Một cái tát này đánh Nhạc Mộng Như đến ngây người, Phong Hành Diễm khẽ hé miệng, thế nhưng muốn tùy ý để Thương Trăn trút giận.


“Cậu dám đánh tôi?!”
Trong mắt Nhạc Mộng Như hiện lên hận ý! Lớn đến từng này, đây vẫn là lần đầu tiên bị đánh!
Thế nhưng hình tượng của cô ta không để cho cô ta càn quấy, cô ta ôm mặt, nháy mắt, nước mắt to nước mắt nhỏ rơi xuống, thật sự giống như bông sen trắng dính tuyết, yếu đuối đáng thương.

“Trăn Trăn, cậu thay đổi rồi, trước kia cậu……”
“Không phải cô nói, đánh cô mắng cô đều được sao sao?”
Thương Trăn có chút cố sức, vừa đứng lên, lúc này trên người cô không có nửa phần yếu ớt, có, chỉ là rét lạnh, không cách nào có thể xua tan đi khối băng lạnh lẽo đó.

“Mình……” Nhạc Mộng Như không nghĩ tới Thương Trăn lại nói như vậy!
Cô ta cắn răng một cái, nức nở nói, “Cậu đánh đi! Chỉ cần cậu không tức giận lên anh Diễm, có đánh mình thế nào cũng được!”
Vừa lúc có thể cho Phong thiếu nhìn xem, Thương Trăn là một là một người phụ nữ ác độc đến thế nào!
“Đây chính là cô nói.

” Thương Trăn cười, khẩu khí cô có chút thở hổn hển, lật tay quả nhiên lại cho cô ta một cái tát!
“Một cái tát này, là muốn nói cho cô, về sau đừng nói chuyện lung tung, mẹ tôi chỉ sinh có mình tôi, tôi không có chị em, cũng không có người bạn giống như cô.


Thương Trăn phát bệnh, không còn nhiều lực, thế nhưng bị vả mặt chính là một loại nhục nhã! Nhục nhã trần trụi!

Mà hôm nay cô ta lại phải chịu tất cả ở đây! Cô ta nhất định sẽ trả đủ!
Nhạc Mộng Như mặt bị đánh lệch mắt, dưới tóc mái, trong ánh mắt của cô ta sát khí kia rõ mồn một! Thế nhưng đến khi cô ta quay đầu lại là một bộ dáng yếu đuối đáng thương, Thương Trăn cười cười, không khách khí lại cho cô ta một cái tát!
“Một cái tát này, là những chuyện cô đã làm với tôi, tôi trả lãi lại cho cô!”
Mặc kệ là bị bỏ thuốc, hay là về sau bị hãm hại, bán đứng, Thương Trăn muốn tát tai cô ta lâu rồi, đối với những nữ nhân lòng mang ý xấu này, cộ không thể khoan dung tha thứ, nghĩ muốn giết chết các ả!
Vừa rồi những cảm giác khổ sở đó nhất định chỉ là ảo giác, bây giờ cô cảm thấy khoái chí cực kỳ!
Ba cái tát đi xuống, Nhạc Mộng Như sắp chịu không nổi, lúc này cô cỡ nào mong muốn Phong thiếu có thể kêu dừng lại, thế nhưng Phong thiếu không nói một chữ gì, vì sao chứ?
Thương Trăn không đánh nữa, bởi vì đã không còn sức lực, những món nợ này, sau này bọn họ sẽ từ từ tính sổ! Thế nhưng, ở chỗ này, một giây cô cũng không muốn chờ đợi!
Thương Trăn tháo chiếc nhẫn ban chỉ xuống, cười nhạo một tiếng.

“Người đàn ông này, tôi bỏ! Cô cũng không cần giả bộ miễn cưỡng bất dắc dĩ cướp đàn ông của chị em tốt, tôi chúc cô nghĩ gì được đó, trăm năm hòa hợp!”
Nhạc Mộng Như nhìn chằm chằm chiếc nhẫn ban chỉ trong tay cô, sâu trong đáy hiện lên một tia cuồng nhiệt! Chỉ khi có nói, mới là nữ chủ nhân Phong gia!
Cô ta cho rằng Thương Trăn sẽ cho cô ta, cô ta đưa tay lây, giây tiếp theo, lại thấy Thương Trăn hung hăng đem vật này nện xuống mặt đất! Nhất thời, nhẫn ban chỉ vỡ tan tành!
Trong ánh sáng của từng mảnh vụn, những cảm giác quan tâm yêu thích tất cả đều dập nát! Tất cả những sự nhục nhã và cả sỉ nhục, cô nhớ rất rõ ràng!
Đời này, thứ mà Thương Trăn cô không cần! Người khác cũng đừng mơ có được!
Phong Hành Diễm không nghĩ tới Thương Trăn lại ném tan nhẫn ban chỉ! Anh vốn là muốn đưa nhẫn ban chỉ cho cô, cho Phong gia nhận cô làm con gái, cho cô cả đời vô ưu! Thế nhưng co lại ném vỡ!
Đây chứng minh rằng cô hoàn toàn chán ghét anh, hận hắn! Đây vốn là điều mà anh chờ đợi, thế nhưng cổ họng lại tanh nồng, giống như là trái tim bị đâm một lỗ hổng lớn, chết cũng không thể nhắm mắt!.