Sau khi ra khỏi sân tập, Rudger đi thẳng đến một nơi không có người. Cần thận nhìn quanh và thấy không có ai, hắn lấy một viên thuốc ra khỏi túi với đôi tay run rẩy.
'Mình nghĩ rằng sẽ c·hết vì phải chịu đựng thứ này.'
Rudger nhanh chóng cho viên thuốc vào miệng và nhai nó. Sức mạnh ma thuật mãnh liệt lan tỏa trong miệng cùng với cảm giác cay đắng khi chạm vào đầu lưỡi.
'Sống rồi.'
Khi năng lượng viên thuốc lan tỏa và sức mạnh ma thuật được cung cấp cho não, cơ quan bị tổn thương dần trở lại trạng thái ban đầu. Rudger ngồi xuống một chiếc ghế dài yên tĩnh hít thở.
Các dấu hiệu bắt đầu xuất hiện khi hắn đi kiểm tra sân tập thứ hai. Ngón tay hắn hơi run và đầu óc có chút choáng váng. Đây là một căn bệnh m·ãn t·ính sau khi Rudger đến thế giới này. Nếu hắn không có thuốc thì sẽ là một t·hảm h·ọa.
Rudger đã chủ quan nghĩ rằng mình có thể chịu được, vì vậy hắn tính kiểm tra xong Sân tập số một rồi sẽ uống thuốc nhưng sau đó hắn đã phải can thiệp vào trận xung đột của các tân sinh viên.
Rudger đã can thiệp vào giữa chừng và xoay xở để ngăn mọi thứ leo thang. Sau đó, khi đang nói về h·ình p·hạt, hắn chợt cảm thấy làn sóng ma pháp đã lắng xuống đột nhiên tăng vọt bên trong cơ thể. Cảm thấy cơ thể cần thuốc, hắn nhanh chóng giải quyết tình hình và định rời đi nhưng lại xảy ra sự cố.
Ai có thể nghĩ rằng đứa trẻ tên Dunema đó sẽ nói những điều như quý tộc thất thế ở đó? Trong một khoảnh khắc, hắn thậm chí còn không biết liệu cô bé có đang nói chuyện với mình hay không nữa. Mắt hắn hoa lên, tai hắn bắt đầu ù đi, hắn không thể nghe rõ ràng mọi thứ xung quanh.
Nếu chỉ có một mình, Rudger sẽ giả vờ như không nghe thấy và bỏ qua, nhưng có quá nhiều người chứng kiến xung quanh. Cuối cùng, để bảo vệ quyền hạn của mình với tư cách là một giáo sư, hắn đành phải nói điều gì đó trước, nhưng đầu óc hắn lúc đó không hoạt động tốt nên hắn đành nghĩ ra cái gì nói cái đó.
- Thứ nhất, những gì trò đã làm là một thách thức rõ ràng đối với nội quy của học viện.
- Có thể chuyển đến hội đồng kỷ luật theo quy định của nhà trường.
- Trò có thể bị phạt hoặc thậm chí được hiệu trưởng đặc biệt kỷ luật.
Chà, lẽ ra hắn nên nói những lời cơ bản này, nhưng hắn không thể nhớ ra chúng lúc đó. Vì vậy, Rudger đã nói ra bất cứ điều gì xuất hiện trong đầu lúc đó.
Dù sao thì giáo sư Selina sau đó đã đến nên Rudger đã vội vàng rời đi.
Hắn đứng dậy khỏi băng ghế, nuốt vội viên thuốc vào miệng. May mắn thay, đó là một triệu chứng sớm. Nếu điều này trở nên tồi tệ hơn ở đây, những người khác có thể đã nhận ra sự kỳ lạ của hắn.
'Đây là liều thuốc cuối cùng rồi.'
Khi nhìn thấy hộp thuốc trống rỗng, Rudger thở dài.
Cuối tuần sau, hắn phải gặp Hans. Hắn không chắc bản thân có thể cầm cự được cho đến lúc Hans đến không, có lẽ hắn cần gửi thư báo cậu ta đến sớm một chút.
Hy vọng sẽ không có gì xảy ra cho đến lúc đó.
* * *
"Em có ổn không?"
"Dạ, em ổn. Cảm ơn cô Selina."
"Đây là công việc của ta."
Mặc dù Rene đã nói rằng mình không sao nhưng Selina vẫn đưa Rene đến phòng y tế.
Selina nở một nụ cười ấm áp và vẫy tay, nhưng Rene rất chân thành nói.
"Cái đó......Cô Selina."
"Sao vậy?"
"Bạn nữ kia có bị gì không ạ?"
"Ý em là Dunema? Ta không chắc nữa."
"......"
"Tuy nhiên, theo nội quy của trường đã thông báo trước, đó không chỉ là đánh nhau mà là t·ấn c·ông từ một phía, nên ta tự hỏi liệu trò ấy có bị kỷ luật ngay cả khi không bị đuổi học hay không."
Sẽ tốt hơn nếu học viện đưa ra kỷ luật mạnh mẽ hơn cho những học sinh như Dunema nhưng cả hai đều có cảm giác mơ hồ rằng học viện sẽ không làm như vậy. Dunema vẫn còn là một học sinh năm nhất, vì vậy h·ình p·hạt có thể sẽ nhẹ hơn.
"Sao trò lại hỏi vậy? Trò lo lắng điều gì à?"
"Không. Em chỉ tò mò thôi."
Thành thật mà nói, Rene không cảm thấy tiếc cho Dunema. Ngược lại, thật ngạc nhiên là nữ sinh đó không bị đuổi học vì những gì đã làm.
"Trò có lo lắng không?"
"Dạ?"
"Biểu hiện của trò đang cho thấy điều đó."
"A......"
Rene khẽ gật đầu.
"Có vẻ như mọi chuyện phức tạp hơn em nghĩ khi em đến đây. Em đã nghĩ Theon là nơi đầy ước mơ và lý tưởng."
"......."
"Nhưng lần này, khi nói chuyện với học sinh quý tộc, có vẻ như không phải như vậy. Mặc dù người làm điều sai trái sẽ bị trừng phạt, nhưng không có gì đảm bảo rằng điều tương tự như vậy sẽ không xảy ra nữa trong tương lai."
"......Đúng vậy."
Selina cũng đồng tình với ý kiến của Rene.
Ở Theon, hoàng gia và thường dân được cho là bình đẳng, nhưng điều đó hiếm khi đúng. Ngay cả khi giáo sư hòa giải học sinh ở vị trí trung lập, nhưng không có nghĩa là các cuộc mâu thuẫn riêng sẽ không xảy ra.
Thậm chí một số giáo sư quý tộc còn phân biệt đối xử với thường dân và ưu ái một cách tinh vi các học sinh quý tộc. Kết quả là, một số người tự hào mình là quý tộc đã coi thường giáo sư chỉ vì họ là thường dân hoặc quý tộc thất thế. Ngôn ngữ lăng mạ của Dunema đối với Rudger chỉ là một phần nhỏ trong các hành vi phân biệt đối xử này.
"Đúng rồi. Thành thật mà nói, em cũng nghĩ điều đó thật quá đáng với giáo sư Rudger."
Rene đặt tay lên eo và phồng má như thể cô bé đang cố chứng tỏ mình đang tức giận.
Selina mỉm cười dịu dàng nhìn Rene đang mở to mắt như thể cô ấy không biết giáo sư sẽ nói gì.
"Nhưng giáo sư Rudger đã bỏ qua. Chúng ta không thể nói gì thêm nữa."
"Cô không tức giận sao?"
"Tất nhiên là cô tức giận. Cô đã rất cố gắng nhưng chắc hẳn lúc đó giáo sư Rudger mới là người nên tức giận nhất."
Rene nhớ lại biểu hiện của Rudger lúc đó. Một cái bóng phủ lên mặt Dunema nên cô ấy không thể nhìn rõ, nhưng chắc hẳn Dunema đã rất sợ hãi.
Sau khi bắt gặp đôi mắt đó, khuôn mặt của Dunema trở nên trắng bệch. Rudger vốn là một giáo sư đáng sợ, nhưng Rene không thể tưởng tượng được nếu giáo sư thực sự tức giận thì sẽ đáng sợ đến mức nào.
Mặc dù vậy, giáo sư Rudger đề nghị chỉ trừng phạt cho sai lầm khi t·ấn c·ông bạn học của Dunema. Giáo sư hẳn đã tức giận với chính mình hơn bất cứ ai khác. Không phải là sự thoả hiệp vì bối cảnh gia đình của Dunema. Đó là một sự thương xót cho việc giáo dục một học sinh đang thực sự cần nó.
Chắc chắn rồi, giáo sư Rudger đã luôn nhìn Dunema bằng ánh mắt lạnh lùng. Không đời nào một người thể hiện thái độ như vậy lại sợ quyền lực của gia đình người khác.
"Dunema đã làm điều sai trái, nhưng cô bé vẫn còn là học sinh mà, phải không? Cô nghĩ chúng ta nên trò đó cơ hội thay đổi."
Selina gãi đầu.
"Hì hì. Xin lỗi trò. Ta có phải lảm nhảm hơi nhiều không? Có lẽ ta đã già rồi."
"Không. Giáo sư Selina rất trẻ. Em có thể gọi giáo sư là chị nếu chúng ta gặp nhau ở bên ngoài được không?"
"Ồ, cảm ơn trò. Trò là một đứa trẻ ngoan."
Bản thân Selina sẽ nghĩ rằng cô ấy đã già đi, nhưng trong mắt Rene, cô ấy còn trẻ đến mức nếu mặc đồng phục học sinh, cô ấy sẽ chỉ trông giống như học tỷ của mình.
Giáo sư Selina rất xinh đẹp và luôn mỉm cười, giáo sư từ lâu đã trở thành đối tượng được một số nam sinh thầm ngưỡng mộ nhưng cô ấy không thực sự nhận thức được điều đó.
"Được. Trò có thể gọi ta như vậy. Cô ước mình có một cô em gái như Rene."
"Ước gì em có một người chị gái như giáo sư Selina."
"Thật sự sao?"
"Hì hì. Vậy thì, giáo sư có thể cho em thêm một chút điểm cho lớp Nghiên cứu Nguyên tố được không?"
"Điểm sẽ phụ thuộc vào mức độ làm việc chăm chỉ của trò."
Selina mỉm cười và đáp lại câu đùa của Rene.
"Đã đến lúc rồi. Cô sẽ đi xem xét phần còn lại của khu vực tuần tra.Nếu có gì bất thường xảy ra với trò, hãy báo lại cho cô nhé."
"Vâng."
Selina vẫy tay và rời khỏi phòng y tế.
Còn lại một mình, Rene nhìn cơ thể và nghĩ rằng mình vẫn ổn nên đứng dậy khỏi giường.
Khi sử dụng sân tập, cô bé mặc quần áo khác vì Rene sợ rằng đồng phục của mình sẽ bị bẩn. Lúc đó, trên áo Rene không có bảng tên nên không ai biết tên cô ấy. Nhưng giáo sư Rudger đã gọi đúng tên cô ấy.
'Giáo sư nhớ tên mình chỉ sau một tiết học ư?'
Đối với Rudger Chelici, Rene chỉ là một trong số tám mươi học sinh và là một thường dân thậm chí không cần được chú ý. Tuy nhiên, Rudger vẫn nhớ tên cô ấy.
Đột nhiên, cô nhớ lại những gì giáo sư nói với Dunema.
'Ở Theon, mọi người đều bình đẳng.'
Câu nói đó giống như việc ném một hòn đá vào mặt nước phẳng lặng, những lời đó gợn lên trong tâm trí Rene.
Ấn tượng đầu tiên của Rene về Rudger là một vị giáo sư đáng sợ. Là một giáo sư mới, Rene không mong đợi nhiều khi học lớp đầu tiên của Rudger. Tuy nhiên, cô đã rất ngạc nhiên trước ma pháp [Mã Nguồn] mà giáo sư đã thể hiện.
Ngay cả sau hành động của Flora, giáo sư đã hòa giải tình hình, cuối cùng giáo sư vẫn chỉ cảnh cáo học sinh mặc dù giáo sư đã bị xúc phạm.
Bóng người đột nhiên xuất hiện, cứu vớt nàng trong lúc nguy cấp, tuy là nhất thời, nhưng lại giống như nhìn thấy hoàng tử cưỡi bạch mã trong truyện cổ tích. Bất giác, tim Rene đập thình thịch.
'Không. Giáo sư Rudger có lẽ không chỉ quan tâm đến mình.'
Ta ở đây để học phép thuật, không phải để tìm đối tượng yêu đương.
* * *
Sau sự cố ở Sân tập số một, khi tuần tra không phát hiện điều gì bất thường nên Rudger đã có thể yên tâm trở về ký túc xá của mình.
Về đến phòng, hắn ngay lập tức gửi thư cho Hans.
Câu trả lời đến vào sáng sớm hôm sau. Những gì được viết ở bên trong rất đơn giản. Nhiệm vụ trước mắt đã hoàn thành sớm hơn dự kiến, vì vậy cậu ta sẽ đến ngay lập tức.
Điểm hẹn là ở khu vực nhà máy bên ngoài khu thương mại phía đông Leathervelk. Lúc viết thư, Rudger nghĩ rằng đó sẽ là một nơi thích hợp để mọi người không nhìn thấy.
'Hôm nay là thứ sáu. Ngày mai là thứ bảy, một ngày là đủ rồi.'
Bây giờ là cuối tuần đầu tiên sau khi bắt đầu học kỳ, vì vậy các học sinh có thể rất hào hứng, nhưng liệu điều tương tự có xảy ra như ngày hôm trước không?
Với ý nghĩ đó, Rudger chợt nghe được một câu chuyện kỳ lạ từ giáo sư Selina đang ăn trưa với mình.
"Người sói?"
"Phải, người sói."
Tin đồn về một người sói bắt đầu lan truyền ở Theon.