Giáo Sư Gián Điệp

Chương 37: Lớp học nguyên tố (2)



Một số học sinh tỏ ra khó hiểu.

Khơi dậy trí tò mò mà không nói ngay cho họ cũng không phải là điều hay.

Rudger chỉ vào một học sinh ngồi ở hàng ghế đầu.

"Học sinh ở hàng ghế đầu kia. Trò là Anthony phải không?"

"Dạ vâng!"

"Trò có thể sử dụng các nguyên tố có thuộc tính nào?"

"Dạ dạ... ... Thuỷ, Băng và Mộc ạ."

"Ba cái? Trò tự tin nhất về nguyên tố nào?"

"Băng ạ."

"Trò có thể triệu hồi nó ngay bây giờ không?"

Gật đầu, Anthony tập trung sức mạnh tạo một quả cầu ma thuật bên tay phải.

Quá trình giải phóng ma pháp cơ bản đã bắt đầu và các thuộc tính của nguyên tố bắt đầu được tích tụ thành một quả cầu trắng tinh.

Nói chính xác, nó gần giống như một quả cầu tuyết được nén chặt bằng tay.

"Tạm được."

"Dạ, cảm ơn giáo sư."

"Ý ta là không có gì đặc sắc cả."

"... ... ."

Trước những lời của Rudger, khuôn mặt của Anthony ủ rũ.

"Nhìn kỹ đây."

Rudger giơ tay, một quả cầu sức mạnh ma thuật xuất hiện trong tay phải của hắn.

Đó là một khối có đặc tính băng giống như khối mà Anthony đã tạo ra.

Nó rất giống với của Anthony, nhưng có gì đó khác biệt.

"Các trò có cảm nhận được không?"

Các học sinh không thể trả lời câu hỏi của Rudger mà chỉ nhìn chằm chằm vào khối băng hắn vừa tạo ra như thể bị ma nhập.

Khác với quả cầu tuyết của Anthony, nguyên tố Băng của Rudger lạnh hơn và sắc nét hơn rất nhiều, nó giống như một chỏm băng ngủ sâu dưới lòng đất ở lục địa phía bắc.

Nguyên tố của Rudger không chỉ là trắng, tròn hơn, nó bị nén mạnh hơn và có dạng tinh thể tuyết.

Những viên pha lê xanh tỏa ra khí lạnh xung quanh họ, tạo ra ảo giác rằng chính giảng đường sẽ được bao phủ bởi băng.

"Các trò có thể nhận ra sự khác biệt chứ?" Rudger huỷ ma pháp trên tay.

Nhưng các học sinh vẫn thẫn thờ nhìn chằm chằm vào nơi mà nguyên tố vừa biến mất.

Mặc dù nguyên tố giống nhau, nhưng của Rudger và Anthony rất khác nhau.

Liệu có nhiều ma pháp hơn chăng?

Không. Lượng ma pháp thể hiện như nhau nhưng hiệu quả lại hoàn toàn khác biệt.

Đó là điều mà Rudger định dạy chúng hôm nay.

"Có gì đó thực sự khác biệt?"

"Cái quái gì thế, giáo sư đã làm thế nào vậy?"

Không khí trong lớp dần nóng lên.

Không có ảo thuật gia nào từ chối một thứ có thể làm cho kỹ năng ảo thuật của mình tốt hơn.

"Trong hai tiếng của tiết học hôm nay, các trò sẽ học lý thuyết cơ bản trong 30 phút và học cách tăng hiệu quả biểu hiện của các nguyên tố thuộc tính mà ta đã nói trong thời gian còn lại."

Tất cả học sinh tập trung vào lời nói của Rudger với đôi mắt sáng ngời.



"Trước khi đi vào nguyên tắc biểu hiện, ta sẽ đi vào cách sắp xếp cơ bản của Nguyên tố thuộc tính."

Tất cả học sinh đều quét mắt qua nội dung của tờ rơi.

"Nguyên tố thuộc tính là một chuyên ngành có lịch sử và phả hệ sâu sắc đến mức nó xuất hiện ngay sau khi giải phóng sức mạnh ma thuật trong thế giới biểu hiện."

Phép thuật chỉ có thể được sử dụng khi người thi triển có ma pháp.

Ma thuật nguyên thủy dựa trên sự biểu hiện của sức mạnh ma pháp mà chúng ta thường gọi là Giải phóng ma pháp.

Thứ phát triển từ việc giải phóng năng lượng ma thuật như vậy là Thuộc tính chứa các nguyên tố tự nhiên.

"Hiện tại các Nguyên tố thuộc tính được coi là một phần của biểu hiện, nhưng trong những hình thức ma thuật sơ khai ban đầu, các Nguyên tố thuộc tính được coi là nền tảng của mọi ma pháp thuần tuý."

Rudger nói vậy và phóng bốn quả cầu ma thuật lên không trung. Mỗi quả cầu sức mạnh ma thuật bắt đầu mang một thuộc tính duy nhất. Lần lượt là Thuỷ, Hoả, Thổ và Phong.

"Đây là tứ đại nguyên tố đầu tiên. So với bây giờ, dù số lượng nguyên tố đã tăng lên hơn mười, con số đó vẫn còn quá ít và đơn giản. Bốn nguyên tố này không chỉ là các nguyên tố thuần túy, chúng chứa đựng một biểu tượng mà người thi pháp nghĩ đến vào một thời điểm nào đó."

Thổ cứng rắn và chắc chắn.

Hoả mạnh mẽ và hủy diệt.

Thuỷ mềm mại và bao dung.

Phong là tự do.

Các học sinh lắng nghe những lời của Rudger như thể bị ma ám.

Một bài giảng lý thuyết về nguồn gốc đáng lẽ phải nhàm chán. Nhưng không ai cảm thấy vậy.

'Thật tẻ nhạt. Mấy thứ này mình đều đã biết.'

Flora không hài lòng với điều đó.

Rốt cuộc, từ vị trí biết tất cả nguồn gốc của các nguyên tố thuộc tính, phải nghe lại những gì đã biết là một việc khá tẻ nhạt.

Nhưng ngay cả khi biết điều đó, Flora không thể không thừa nhận giọng nói của Rudger rất cuốn hút.

'Thực ra, điều đó có gì thú vị?'

"Kể từ đó, các nguyên tố thuộc tính tiếp tục phát triển, và chúng ta bắt đầu phân tích chúng từ quan điểm duy lý hơn là các biểu tượng tự nhiên. Số nguyên tử trước đây là bốn đã tăng lên mười."

'Giáo sư luôn nói đi nói lại những gì mình biết'.

"Cũng có xung đột giữa trường phái thần bí coi trọng truyền thống và trường phái khoa học tự nhiên cố gắng áp dụng và phát triển khoa học hiện đại."

'Giáo sư thực ra cũng chỉ có khuôn mặt đẹp trai và giọng nói có sức hút'.

"Nhưng cuối cùng chúng ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thích nghi với những thay đổi trên thế giới. Nên sử dụng phép thuật tự nhiên này ở đâu."

'... ... Tuy nhiên, bài giảng này cũng đáng để nghe.'

Rudger loại bỏ ma pháp lơ lửng trong không khí, nhìn nhanh quanh lớp rồi hỏi.

"Có học sinh nào biết tại sao ma pháp nguyên tố lại phát triển mạnh mẽ như vậy không? Ta sẽ cộng năm điểm cho bất cứ ai trả lời đúng. Lấy ví dụ là Hoả Nguyên tố."

Các học sinh lập tức giơ tay.

Rudger chỉ từng người một.

"Trò đi."

"Lửa giúp xua tan bóng tối."

"Sai. Kế tiếp."

"Dùng lửa để đốt và dọn dẹp rừng."

"Đó là công dụng. Kế tiếp."

"Ờ, ừm. Có phải là để thoát khỏi nỗi sợ hãi sơ khai của con người về bóng tối?"

"Trò thích hợp làm thơ hơn đấy."

Tiếng cười nổ ra giữa các học sinh.

Flora Lumos giơ tay.



"Được rồi. Flora Lumos."

"Để đốt và g·iết thứ gì đó."

Khoảnh khắc đó, sự im lặng ngự trị trong lớp học.

Lời nói của Flora rất trực tiếp và khác thường.

"Trò có thể cho ta biết chính xác 'thứ đó' là gì không?"

"Tất nhiên là người."

Các học sinh tròn mắt khi nghe câu trả lời.

Tất cả mọi người có mặt ở đây bây giờ đều có cùng một ý nghĩ. Rudger sẽ quở trách Flora.

Nhưng Rudger gật đầu đồng ý.

"Đúng. Flora Lumos thêm năm điểm."

Flora hếch mũi lên, nói rằng không có gì.

Ánh mắt của các học sinh dừng lại ở Flora rồi đến Rudger.

Rudger mở miệng trước ánh mắt của học sinh trong lớp.

"Ma thuật nguyên tố phát triển để làm gì? Là để tàn sát."

Kể từ khi nền văn minh được thành lập và hình thành, ma thuật tiếp tục phát triển và tiến hóa.

Hệ thống cấp bậc được phân chia, hệ thống cấp bậc ma thuật càng cao thì sức mạnh và tính sát thương càng lớn.

Đó là 'lực lượng c·hết người'.

"Mục tiêu đầu tiên là một con quái vật. Tuy nhiên, ngay cả sau khi những con quái vật bị đẩy ra khỏi đế quốc phải di tản đến lục địa bóng tối, ma pháp vẫn trở nên mạnh mẽ hơn. Tại sao? Vì cryptids? Nhưng cryptids rất ít. Vậy tại sao ma pháp nguyên tố lại trở nên mạnh hơn và sắc bén hơn?"

Đúng vậy, con người.

Phép thuật được phát triển để g·iết con người.

"Chiến tranh, chế độ thực dân, b·ạo l·ực. Đó là động lực củng cố và phát triển hơn nữa phép thuật."

Đây là thời kỳ hòa bình khi c·hiến t·ranh không còn nữa.

Đối với những học sinh học phép thuật, điều này không khác gì một điều cấm kỵ.

Coi phép thuật lịch sử và truyền thống như một thứ g·iết người?

Rudger giống như nói với mọi người rằng các trò là những kẻ g·iết người trước.

Nhưng đây là một sự thật không thể chối cãi.

Đó cũng là một thực tế mà các pháp sư coi trọng truyền thống đã kịch liệt phủ nhận.

"Đốt bằng lửa, dìm trong nước, cắt bằng gió, sốc c·hết bằng điện. Phép thuật vốn phát triển cùng với lịch sử loài người, phát triển cùng với c·hiến t·ranh và tàn sát. Đó là sự thật không bao giờ có thể phủ nhận. Được rồi. Xét cho cùng, nguyên tố thuộc tính mà chúng ta đang học được xây dựng trên máu và xác c·hết của vô số sinh mạng."

Rudger nói tiếp.

"Các trò, những người biết được điều đó, là những kẻ thực hiện cuộc tàn sát đó."

Ực.

Giảng đường yên tĩnh đến mức tiếng ai đó nuốt nước bọt vang vọng khắp phòng.

Nhiều như vậy, chủ đề mà Rudger đang nói đến rất n·hạy c·ảm đối với tất cả các pháp sư.

"Nhưng chúng ta có thể thay đổi."

Giọng nói của Rudger cất lên. Nó nhẹ nhàng quấn quanh toàn bộ lớp học.

"Chỉ vì nó đã như vậy trong quá khứ, không có gì đảm bảo rằng bây giờ hay tương lai nó cũng sẽ như vậy. Thế giới đã thay đổi, lửa không chỉ dùng để đốt cháy thứ gì đó. Hãy nhìn vào mặt sau của tài liệu ta đưa cho các trò."

Nghĩ lại thì, có những tờ rơi được phát ngay sau khi bước vào lớp học. Học sinh đã quá tập trung vào những gì Rudger nói mà quên mất.



Các học sinh vội vàng lật tài liệu và nhìn vào nội dung ở trang sau.

Có những bức tranh thô sơ về các cấu trúc khác nhau được in bằng mực.

Tuy nhiên, không khó để nhận ra chính bức tranh.

"Lửa không chỉ đơn giản dùng để đốt cháy mà còn cung cấp năng lượng với sức mạnh của nó. Ở một nơi lạnh giá, lửa là biểu tượng của sự sống còn chứ không phải sự hủy diệt.

Nước chảy làm quay bánh xe nước, và dòng sông nơi nước tụ lại trở thành lối đi cho vô số tàu thuyền.

Gió làm quay cối xay gió và cung cấp năng lượng, còn điện năng tự nó bổ sung năng lượng và tạo ra ánh sáng.

Nước và băng rửa sạch cái nóng trong sa mạc rực lửa."

"Ý nghĩa của nguyên tố thuộc tính thay đổi tùy thuộc vào cách chúng ta hiểu nó và hành động trong tương lai."

Giọng nói của Rudger vang khắp lớp học.

"Để tạo ra một cái gì đó, không cần thiết phải thoát khỏi cái cũ. Nguyên tố ma pháp không phải để xóa bỏ thế giới, chúng ta hãy dẫn dắt nó theo một hướng tốt đẹp hơn."

"Đó là tư duy cơ bản mà các trò cần phải học trước khi học các nguyên tố thuộc tính."

Không ai dám hé răng.

Cảm giác như một cơn sóng khổng lồ ập đến và nhấn chìm toàn bộ cơ thể.

Tuy nhiên, điều Flora cảm thấy không phải là khó chịu mà ngược lại rất sảng khoái, như được cởi bỏ một thứ gì đó trùm kín trong đầu.

Ngay cả Flora Lumos cũng há hốc miệng nhìn Rudger.

Vì chính Rudger chứ không phải ai khác nên bản thân cảm giác tiếp cận đã khác.

"Hãy phấn đấu vì một thế giới tốt đẹp hơn. Đó là ý nghĩa của việc dạy các trò về nguyên tố thuộc tính."

Rudger mỉm cười với các học sinh và bước xuống khỏi bục giảng.

"Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu phân tích các nguyên tố một cách nghiêm túc."

Một người chuyên về yếu tố nào là điều cơ bản nhận ra ngay từ lần đầu tiên học phép thuật.

Những đứa trẻ, những người đã được dạy về phép thuật ngay cả trước khi vào Theon, có thể dễ dàng nâng cao ma pháp của mình bằng cách thêm các nguyên tố khác vào.

Rudger chậm rãi đi quanh phòng, chỉ ra khuyết điểm của từng quả cầu nguyên tố mà các học sinh đã tạo ra.

"Joseph. Tập trung dòng ma lực hơn một chút. Bản thân nguyên tố thì ổn, nhưng việc giải phóng ma lực vẫn chưa đủ. Trò có phải học sinh năm hai tại Theon không vậy? Tập trung vào."

"Vâng vâng!"

"Irena Caroman. Trò gọi nó là Mộc Nguyên tố à? Bản thân Mộc Nguyên tố nên có sự tươi mát của thiên nhiên. Nhưng của trò giống như cái lá mục nát trên mặt đất vậy. Giữ cho tâm trí thanh tĩnh. Hãy hình dung trong đầu về một mầm cây vừa chồi lên khỏi mặt đất."

"Vâng ... ."

Rudger không bao giờ nói chuyện nhẹ nhàng. Mỗi khi hắn ném ra một câu, khuôn mặt của các học sinh lại suy sụp thảm hại đi.

Tuy nhiên, tất cả những lời của Rudger không hề sai chút nào.

Hơn thế nữa, lời khuyên của hắn là hoàn toàn chính xác.

Nghe có vẻ khắc nghiệt, nhưng Rudger nhìn ra điểm yếu của các học sinh, đồng thời hắn cũng đưa ra con đường để trở nên tốt hơn.

Mỗi khi Rudger đến chỗ của của ai đó, học sinh không thể thực hiện đúng nguyên tố vì họ bận chú ý đến hắn.

Mỗi lần điều đó xảy ra, sự cằn nhằn của Rudger lại bay đến.

"Trò đang làm gì thế? Trò coi phép thuật là một trò đùa? Nếu trò không thể tập trung thì đừng tham gia lớp học của ta."

"Xin lỗi giáo sư!"

"Trước khi nói, hãy chú ý nhiều hơn đến phép thuật của mình. Bịt tai lại và để tâm đến phép thuật trước mặt trò đi."

"Vâng vâng!"

Từng người một.

Mỗi khi Rudger đi ngang qua, tiếng nói nhỏ nhẹ của các học sinh lan tỏa như những gợn sóng và tạo thành sự hài hòa.

Aidan toát mồ hôi lạnh khi nhìn giáo sư ngày càng đến gần.

Đó là bởi vì Aidan vẫn chưa thể triệu hồi nguyên tố thuộc tính một cách chính xác.

Rudger dừng lại trước mặt Aidan.

Ánh mắt sắc bén của hắn hướng về phía Aidan, người nãy giờ không làm được gì hết.