Giáo Sư Gián Điệp

Chương 4: Cuộc tấn công xe lửa (2)



"Tránh ra!"

Đẩy ra những người chặn ở lối vào, những pháp sư xếp thành hàng. Chúng nhìn chằm chằm vào người đàn ông bị bỏ lại một mình trong toa số bốn với vẻ mặt hơi căng thẳng.

Chiếc áo choàng đen có đường chỉ vàng bên ngoài bộ vest chỉnh tề ôm sát cơ thể, mái tóc đen dài buộc sau gáy, đôi mắt sắc còn lạnh hơn cả những cơn gió thổi bên ngoài. Kẻ trước mặt cực kỳ bất thường. Đồng bọn của chúng đều đ·ã c·hết dưới tay người này.

'Kẻ này rốt cuộc là ai?'

Tên cầm đầu cau mày nhìn người đàn ông trước mặt. Hắn ta không thể hiểu sao lại có một pháp sư như vậy trên tàu.

"Không quan trọng hắn ta là ai. Chúng ta có năm pháp sư."

Chúng đã chiêu mộ một số lượng lớn pháp sư. Ngay cả lực lượng an ninh cũng có thể bị xóa sổ với lực lượng áp đảo như vậy.

Hắn không ngờ rằng sẽ có một pháp sư, nhưng cho dù vậy thì cũng chỉ có một người. Chúng có năm pháp sư và thủ lĩnh của họ, Mayhem, là một pháp sư cấp bốn. Trừ khi đối thủ ít nhất là một pháp sư cấp năm, nếu không sẽ không có vấn đề gì. Không có nhiều pháp sư trên lục địa này đạt cấp năm hoặc cao hơn khi còn trẻ như vậy. Nhiều nhất tên trước mặt có thể ở cấp bốn như Mayhem.

'Hmm....năm ma pháp sư à. Kế hoạch cần thay đổi.'

Người đàn ông ngay tức khắc lao ra khỏi con tàu.

"Cái gì vậy? Hắn ta nhảy xuống kìa?"

"Hắn ta chọn t·ự s·át khi thấy không có cơ hội chiến thắng à?"

Một pháp sư ló đầu ra khỏi vách ngăn bị vỡ, nhưng hắn không thể nhìn thấy gì dưới vách đá phía xa.

"Kẻ này chắc chắn đã ngã xuống và c·hết mất xác rồi!"

"Tao cứ nghĩ hắn sẽ làm gì đó, hoá ra cũng chỉ là một kẻ hèn nhát."

Khoảnh khắc mọi người chuẩn bị đi đến kết luận đó.

Pussack!

Một tia sáng xuyên qua đầu của một pháp sư đang nhìn xuống. Cơ thể người này mất thăng bằng, chúi về phía trước và rơi ra khỏi tàu.

"Cái gì vậy?!"

"Hanson c·hết rồi!"

"Tia sáng lúc nãy ở đâu ra vậy?"

Trong khi mọi người đang bối rối, thủ lĩnh pháp sư nhăn mặt và nhìn lên.

"Hắn ta ở trên nóc tàu!"

"Trên nóc xe lửa á? Nhưng không phải hắn đã nhảy xuống rồi sao?"

"Hẳn kẻ này biết sử dụng ma thuật bay?"

"Làm sao hắn có thể theo kịp tốc độ của đoàn tàu này cơ chứ?!"

"Mau đuổi theo hắn!"



* * *

Người đàn ông nhanh chóng xử một vài t·ên c·ướp nhân lúc bọn chúng bị phân tâm. Những tiếng động lớn phát ra từ bên dưới. Bây giờ lũ c·ướp đã nhận ra hắn còn sống, chúng chắc chắn sẽ cố gắng g·iết hắn bằng mọi giá.

Giả vờ nhảy xuống, treo người vào thành tàu rồi leo ngay lên để lũ c·ướp mất cảnh giác. Nhưng như vậy cũng chỉ có thể loại đi một vài tên tép riu, như thế vẫn chưa đủ.

"Mau lên trên!"

"Giết hắn!"

Giọng nói vang vọng trong xe, rồi từng t·ên c·ướp bắt đầu trèo lên thang lên nóc tàu.

'Sẽ không dễ dàng như vậy đâu.'

Người đàn ông bắn một năng lượng ma thuật vào kẻ địch, quay lưng lại và chạy về phía toa tàu đằng sau. Những kẻ cố gắng leo lên không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải lùi xuống.

Thịch thịch thịch thịch.

Khi người đàn ông cố tình chạy và gây ồn ào, những người đang đợi trong xe đã nghe thấy âm thanh và đuổi theo.

"Hắn ta ở phía sau tàu!"

"Đuổi theo!"

Lũ c·ướp nhanh chóng đuổi theo.

* * *

Những kẻ khủng bố chia đôi để bắt tên pháp sư trốn thoát ở phía sau tàu. Rốt cuộc, ngay cả khi đối thủ chỉ là một pháp sư, kẻ này cũng không phải là mục tiêu chính của chúng. Ngoại trừ một số người hỗ trợ các pháp sư, những kẻ còn lại quyết định nhắm đến khoang hạng nhất chưa bị xâm nhập. Các pháp sư theo sau và những nhóm khác ở phía trước.

"C·hết tiệt! Hắn ta đâu mất rồi?"

"Có ai đang ở trên không? Nói gì đi?"

"Lùi lại!"

Lũ c·ướp vội vàng mở cửa.

Quaaang!

Cánh cửa p·hát n·ổ và một ngọn lửa đỏ rực nhấn chìm những kẻ khủng bố. Ngay lập tức, năm người biến thành than đen và ngã xuống đất. Ngọn lửa ma thuật vụt tắt như một ngọn nến sau khi nó đã thực hiện xong vai trò của mình.

"Tên khốn độc ác!"

"Hắn gài bẫy trước cửa, cẩn thận!"

Thủ lĩnh pháp sư Mayhem cau mày khi nhìn xác những người đồng đội đ·ã c·hết của mình.

'Hắn có thể đặt bẫy ở cửa trước chỉ trong một khoảng thời gian ngắn vậy thôi sao?'



Tốc độ ra phép của kẻ này thật đáng kinh ngạc, nhưng điều khiến kẻ này lo lắng hơn cả là hành vi của đối phương. Thông thường, các pháp sư từ các gia đình quý tộc mà hắn biết đều cực kỳ miễn cưỡng di chuyển khi chiến đấu như thế này. Những tên pháp sư mà hắn ta biết khi sử dụng phép thuật chỉ luôn đứng ngoài để thể hiện trình độ của mình. Nhưng kẻ địch trước mặt thì không giống vậy.

Đối phương cảm thấy tình hình không thuận lợi nên lập tức bỏ chạy rồi nhân lúc người khác bất cẩn thì t·ấn c·ông. Một pháp sư bình thường không đời nào t·ấn c·ông như vậy. Thay vì giống một pháp sư, phương thức chiến đấu này giống với một lính đánh thuê hoặc thợ săn hơn.

'Kẻ này rốt cuộc có lai lịch gì?'

Mayhem lo lắng mở miệng, sắc mặt nặng nề.

"Mọi người cẩn thận. Từ giờ trở đi, ta sẽ dẫn đầu. Chúng ta không biết hắn có thể đã đặt bẫy gì, hãy di chuyển cẩn thận nhất có thể."

"Tuân lệnh!"

Mayhem dẫn đầu, các pháp sư theo sát sau và di chuyển trong khi liên tục kiểm tra xem có bất kỳ cái bẫy nào được đặt trên hành lang hoặc tường hay không. Kết quả là, lũ c·ướp mất khá nhiều thời gian truy đuổi.

"Đừng vội. Hắn ta không thể không xuống cuối tàu."

Thủ lĩnh pháp sư đang đi chầm chậm bỗng đột ngột dừng lại. Tên này cảm thấy một cảm giác xa lạ không thể diễn tả bằng lời và nhanh chóng nhận ra lý do.

Ầm ầm!

Một tiếng động lớn vang vọng từ cuối toa tàu. Những kẻ khủng bố di chuyển chậm theo bản năng biết có điều gì đó không ổn ngay khi chúng nghe thấy âm thanh.

"Chó c·hết! Tên đó ngắt nối tàu và bỏ chạy rồi!"

Đã quá muộn để ngăn lại. Ngay từ đầu, đối thủ đã không muốn chiến đấu với chúng. Kẻ này chỉ bỏ chạy và lãng phí thời gian của bọn c·ướp sau khi cố tình khiến chúng phải cảnh giác bằng bẫy.

"Đuổi theo! Đừng để hắn ta chạy trốn!"

Lũ c·ướp vội vã chạy qua con tàu, cuối cùng đến mũi toa cuối cùng số mười hai. Khi chúng mở cửa, tất cả những gì chúng thấy là dãy núi phủ tuyết và đường ray chứ không phải cảnh của toa số mười hai mà lẽ ra phải ở đó. Mayhem nghiến răng.

"Tao đã phạm sai lầm. Thảo nào hắn ta liên tục bảo sẽ không đấu với chúng ta."

Ai có thể ngờ rằng đối thủ lại quyết tâm bỏ chạy như vậy?

"C·hết tiệt, để xổng mất tên pháp sư đấy rồi! Tao chắc chắn sẽ tìm thấy và tự tay g·iết nó."

Trong khi lũ c·ướp đang nghiến răng và nhìn chằm chằm ra bên ngoài, Mayhem chợt cảm thấy một luồng ma lực mạnh mẽ sau lưng mình.

"!!!"

Hắn vội quay đầu nhìn lại thì thấy bóng dáng người đàn ông lẽ ra đã biến mất cùng chiếc xe biệt kích số mười hai.

'Tại sao hắn vẫn còn ở đây......'

Nhưng đó không phải là trọng điểm. Điều quan trọng nhất bây giờ là thứ phép thuật đã được hoàn thành trước mặt tên kia. Đó là một loại ma thuật nguyên tố rất hung dữ và nguy hiểm.

"Mau tránh ra!"

Mayhem hét lên và tăng sức mạnh ma thuật của mình hết mức có thể để tạo ra một lá chắn có sức mạnh ma thuật mạnh mẽ.

Ngay sau đó, một ma lực cực lớn nhấn chìm toàn bộ chiếc xe số mười một và càn quét bên trong như một cơn bão. Ngọn lửa trắng tinh khiết quét sạch tất cả những kẻ khủng bố chưa s·ơ t·án hoặc phản ứng.

* * *



'Kết thúc chưa?'

Người đàn ông lẩm bẩm khi nhìn những ngọn lửa ma thuật dần dần biến mất.

Lũ c·ướp nghĩ rằng hắn sẽ bỏ chạy trên toa số mười hai và chúng tập trung vào đó. Chắc ai cũng nghĩ vậy vì hắn đã dùng bẫy câu giờ và tách toa xe số mười hai ra.Thực ra, chạy trốn chẳng qua chỉ là một thủ đoạn để đánh lừa chúng. Nhờ đó, hắn có thể tập hợp tất cả chúng lại một chỗ và xử lý cùng một lúc.

'Có vẻ như vẫn còn những kẻ khác ở toa đầu, nhưng điều đó không thành vấn đề vì tất cả các pháp sư đã bị xử lý ở đây.'

Khi đang suy nghĩ, người đàn ông chợt nhận ra có thứ gì đó trồi lên từ đ·ống đ·ổ n·át.

'Ồ! Tên này vẫn còn sống.'

"Ngươi......."

Đó là thủ lĩnh pháp sư. Vào lúc v·ụ n·ổ diễn ra, có lẽ hắn ta đã tự vệ bằng một kết giới và thoát khỏi v·ụ n·ổ nhưng tình trạng hiện tại của tên này cũng quá thảm hại. Hiển nhiên, hắn ta không thể chặn hoàn toàn lực p·há h·oại của v·ụ n·ổ. Khuôn mặt tên này bị nung chảy một nửa, trong khi toàn thân thị bị thiêu cháy, thậm chí hắn ta còn mất một cánh tay.

"Sao...... Sao ngươi có thể g·iết tất cả bọn họ?"

"Cái gì?"

Hắn ta nói cái quái gì vậy?

"Ngươi không cảm thấy tội lỗi khi đã g·iết ngần đấy người sao?"

"Ngay từ đầu ta đã nghĩ rằng ngươi bị điên, nhưng ngươi còn điên rồ hơn ta nghĩ."

"Cái gì?"

"Ngươi định nói về gì khi chính các ngươi cũng t·ấn c·ông đoàn tàu và g·iết tất cả hành khách?"

Những kẻ này đã đột kích vào đoàn tàu và g·iết c·hết những hành khách ở đó ngay khi nhìn thấy. Bây giờ bọn chúng lại coi hắn như một kẻ xấu vì đồng bọn của họ đ·ã c·hết? Đúng là nực cười!

"Ha ha......Lũ hành khách... chúng đáng c·hết!"

"Nếu ta không g·iết ngươi, n·gười c·hết sẽ là ta."

"Ngươi rốt cục là ai?"

Tên c·ướp thều thào lên tiếng hỏi về danh tính của người đàn ông nhưng đối phương không trả lời. Bởi vì người đàn ông nhìn thấy vô số bóng đen đang bay về phía này.

Ngay cả giữa một trận bão tuyết dữ dội, âm thanh rút kiếm vẫn nghe được rõ ràng một cách kỳ lạ. Một ánh sáng trắng vụt qua cánh cửa sau rộng mở và cắt đôi tên pháp sư b·ị t·hương.

Một đường liền nét được vẽ từ đầu đến háng và khoảnh khắc cái bóng trắng tinh nhảy qua người pháp sư và đáp xuống đất, cơ thể hắn tách ra và ngã sang hai bên. Không có máu chảy ra từ cơ thể do phần cơ thể bị cắt đã đóng băng.

Đằng sau xác c·hết, một hiệp sĩ với chiếc áo choàng trắng phấp phới xuất hiện.

"Hành khách, anh vẫn ổn chứ?"

Người đàn ông đáp lại bằng một cái gật đầu nhẹ.

Hoa văn trên dây đeo vai là hình con đại bàng màu trắng tinh khôi. Đó là dấu ấn của các Hiệp sĩ Biên phòng chịu trách nhiệm bảo vệ Đế quốc Exilion.

"Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ giải quyết chúng."