"Flora Lumos, trò đang làm gì trước cửa văn phòng ta vậy?"
Trước câu hỏi của Rudger, Flora đứng dậy, hắng giọng và phủi bụi trên váy đồng phục của mình.
Trán cô vẫn còn hơi đỏ vì va phải Rudger khi hắn mở cửa, nhưng cô giả vờ không sao và mở miệng.
"Thưa giáo sư, em đến vì muốn hỏi thầy vài điều."
Flora cố gắng hành động đúng mực nhưng cô không thể che giấu sự run rẩy trong giọng nói của mình.
"Nếu có bất kỳ câu hỏi nào liên quan đến nội dung trên lớp học, trò có thể đến gặp ta bất cứ lúc nào, không cần đợi bên ngoài như thế này."
"KHÔNG. Không phải cái đó. Em... em muốn cảm ơn giáo sư."
"Cảm ơn?"
"Cái đó... ... Giáo sư đã cứu em khi em bị mất kiểm soát ma pháp."
'Con bé đến chỉ để nói lời cảm ơn?'
Khi Rudger nhíu mày nhìn chằm chằm vào Flora với ánh mắt hoài nghi, Flora trở nên cáu kỉnh.
"Tại sao.. tại sao giáo sư lại nhìn em như vậy?"
"Không có gì."
Có lẽ vì chưa từng bày tỏ lòng biết ơn với ai như thế này nên Flora rất khó xử. Cô cảm thấy có gì đó nhột nhột khi nói điều này, nhưng cô quyết tâm nói ra.
"Cảm ơn giáo sư vì đã cứu mạng em, em rất biết ơn."
"Ta chỉ đang làm những gì phải làm với tư cách là một giáo sư."
Giọng nói của Rudger sắc bén, ngắn gọn đến mức như thể hắn đang trao đổi công việc.
Flora tỏ ra nhẹ nhõm, nhưng cũng hơi cảm thấy tổn thương.
'Dù thế nào đi chăng nữa, giáo sư cũng nên hỏi xem em có ổn không chứ?'
Tuy nhiên, vì đến để xin lỗi, Flora quyết định không phàn nàn gì thêm.
"Còn nữa... ... Em đã suy nghĩ những gì giáo sư nói. Em nghĩ giáo sư nói không sai."
Cô lùa những ngón tay qua hai bên tóc và giật giật.
Rudger nghĩ lại xem hắn đã nói gì.
'Không sai sao?'
Ngay lập tức hắn nhận ra Flora đang nói về cái gì.
Con bé hẳn đang ám chỉ đến lời khuyên của hắn khi sử dụng Ma pháp nguyên tố chồng chéo.
"... ... Hơn nữa, giáo sư, ngài vẫn ổn chứ?"
Trước câu hỏi của Flora, Rudger nhíu mày hỏi.
"Ý trò là gì?"
"Chắc hẳn ngài đã tiêu tốn rất nhiều ma pháp. Vốn dĩ người giúp đỡ thường gánh chịu lượng ma pháp phải gấp nhiều lần."
"Ta không sao."
Rudger nói vậy, thực tế thì hắn đã suýt ngất vì cạn kiệt ma pháp.
May mà hắn luôn mang theo thuốc trên người để đề phòng trường hợp khẩn cấp, nếu không có lẽ hắn đã ngất xỉu trong lớp học.
Đương nhiên, với lượng ma pháp phải bỏ ra để ngăn chặn dòng nguyên tố mất khống chế, hắn gần như đã sử dụng gần hết số thuốc của mình.
'Chậc, chắc ta phải điều chế thêm thuốc bổ sung.'
Ở Theon cũng có lớp học dược, trong tòa nhà nghiên cứu cũng có phòng điều chế, các giáo sư có thể tự do ra vào và sử dụng.
Flora ngọ nguậy ngón tay và hỏi.
"Giáo sư, thầy có thể sử dụng bao nhiêu nguyên tố?"
"Sao trò lại hỏi vậy?"
"Chỉ là... Em đã thấy giáo sư sử dụng năm nguyên tố trong lớp học. Đó không phải là khá nhiều sao?"
Rudger đột nhiên thắc mắc tại sao Flora lại hỏi như vậy.
Hầu hết những đứa trẻ thiên tài đều có cái tôi mạnh mẽ, chúng thường không chủ động bắt chuyện với người khác.
Rudger nghĩ Flora là một người như vậy.
Tuy nhiên, học sinh thì vẫn chỉ là học sinh. Chúng có thể muốn kiểm tra trình độ của giáo sư dạy mình.
Rudger cân nhắc xem nên nói gì.
'Thật ra, ta biết cách sử dụng hầu hết các nguyên tố.'
Mười nguyên tố phổ biến, Rudger biết cách sử dụng tất cả.
Hắn hoàn toàn trái ngược với một pháp sư đơn nguyên tố. Tuy nhiên, cũng vì có thể sử dụng được nhiều nguyên tố như vậy, hắn không thể đạt được trình độ chuyên môn với bất kỳ nguyên tố nào.
Trong mắt người khác, hắn có vẻ như là một pháp sư toàn diện với tài năng tuyệt vời, nhưng bản thân Rudger lại tự đánh giá mình là một kẻ bất tài.
'Nhưng nếu nói thật, ta sẽ gặp rắc rối lớn.'
Trong lịch sử của toà Tháp Ma thuật, số lượng nguyên tố nhiều nhất một pháp sư có thể sử dụng là tám.
Đây là kỷ lục chính thức được ghi nhận trong Cuốn sách Phù thủy (Wizard Book).
Tuy nhiên, hiện tại Rudger đã phá vỡ kỷ lục đó.
Nếu biết được sự thật này, chắc chắn sẽ có sự hỗn loạn trong Tháp Ma thuật. Hắn không muốn bản thân mình b·ị b·ắt đi nghiên cứu.
Trên thực tế, Rudger không coi việc có thể sử dụng tất cả mười nguyên tố là phi thường.
'Ngay từ đầu, thầy cũng đã nói việc có thể xử lý nhiều nguyên tố như vậy không phải điều tốt đẹp với ta.'
Nếu được yêu cầu chọn ra những người có ảnh hưởng lớn nhất với Rudger thì vị trí số một sẽ là thầy của hắn.
Người đã dạy hắn ma pháp từ khi còn nhỏ, dạy hắn cách sống trên đời, rất nhiều thủ đoạn và kiến thức khác nhau.
Mặc dù ban đầu thầy chỉ nhận dạy hắn vì thấy thú vị. Ngay cả vậy, Rudger vẫn cảm thấy rất biết ơn ông.
Thầy của hắn có một tính cách lập dị đến mức ngay cả khi nhìn vào Ma pháp Mã nguồn, ông cũng chỉ đánh giá nó là 'Không tệ'.
Và chính thầy đã khuyên Rudger khi hắn sử dụng tất cả nguyên tố rằng hắn sẽ chẳng đi đến đâu với những thứ như vậy.
Dưới sự chỉ bảo và dạy dỗ chân thành của người ấy, Rudger chưa bao giờ cảm thấy tự phụ hay nghĩ mình vĩ đại, kể cả khi hắn biết cách sử dụng tất cả các nguyên tố.
Tuy nhiên, hắn nhận thức được mức độ nghiêm trọng của việc công bố bản thân biết cách sử dụng cả mười yếu tố, vì vậy hắn không tiết lộ điều này với bất kỳ ai.
"Ta có thể sử dụng năm nguyên tố." Rudger sau khi suy nghĩ liền trả lời.
"Năm nguyên tố?...Quả thực nhiều đến mức đáng ngạc nhiên"
"Đó là câu hỏi cuối cùng của trò?"
"Còn có một thắc mắc liên quan đến Ma pháp Mã nguồn. Giáo sư có ý định dạy cho tất cả học sinh trong lớp không?"
Trong buổi học đầu tiên, Rudger cố ý cho xem Mã nguồn để thu hút sự chú ý của học sinh.
Không chỉ dừng lại ở việc thể hiện, Rudger thực sự có ý định dạy Mã nguồn cho học sinh. Tuy nhiên, hắn không nói chính xác sẽ dạy cho ai, dạy những gì và khi nào.
"Đương nhiên ta sẽ không dạy lại cho tất cả mọi người. Có điều kiện."
"Điều kiện của giáo sư là gì?"
"Ta sẽ chỉ dạy cho năm người xuất sắc nhất khoá học."
Trước câu trả lời đó, Flora mỉm cười thích thú.
"Năm người. Quả thật quá ít so với con số tám mươi."
"Bởi vì nó là một ma pháp đặc thù."
"Còn việc đánh giá thì sao? Giáo sư định dựa vào đánh giá cuối học kỳ? Ngay cả trong một học kỳ, việc đánh giá cũng được chia thành bốn quý. Chắc hẳn rất khó để quyết định vì thứ hạng sẽ liên tục thay đổi trong mỗi lần đánh giá."
"Việc này không khó."
Rudger ngay lập tức triệu hồi một công thức ma pháp trong lòng bàn tay của mình.
Nó được tạo thành từ những đường ma thuật trắng tinh nên có thể thấy nó đơn điệu, nhưng cấu trúc phức tạp do nó tạo ra khiến người ta không thể coi thường ma pháp này.
Flora cũng nhẹ nhàng thốt lên trước màu sắc của ma thuật.
"Đó là.......một phần của Mã nguồn."
"Chính xác." Rudger gật đầu.
Như Flora đã nói, công thức kỳ diệu mà hắn vừa giới thiệu là một trong những thành phần chính của Mã nguồn.
"Ta gọi thứ này là Cấu trúc (Framework)."
"Cấu trúc... ... ."
"Mã nguồn tổng cộng có bốn Cấu trúc."
"Vì vậy, giáo sư định dạy nó cho năm người đứng đầu mỗi quý?"
"Đúng. Học kỳ được chia thành các quý và mỗi Cấu trúc sẽ được dạy trong từng quý. Nói cách khác, những người liên tục không xếp hạng trong năm vị trí đầu sẽ không nhận được toàn bộ công thức của Mã nguồn."
Học sinh sẽ không thể học được Mã nguồn hoàn chỉnh nếu không duy trì thứ hạng của bản thân. Điều này đòi hỏi người đó sẽ phải liên tục không ngừng duy trì thành tích của bản thân trong suốt cả năm học với những học sinh còn lại, bao gồm cả ba niên khoá.
Quả là một điều kiện khắc nghiệt.
Nhận ra điều đó, Flora nhìn chằm chằm vào Rudger với ánh mắt hơi hoang mang.
"... ... Giáo sư đã tính toán hết rồi nhỉ?"
"Cách này có giải đáp được câu hỏi của trò?"
"Nhân tiện, giáo sư có phải đang chỉ công thức cho em không?"
"Ý trò là gì?"
"Đó có phải là một Cấu trúc không? Nếu em phân tích được nó?"
Flora chỉ vào câu thần chú vẫn đang lơ lửng trên tay Rudger.
Một pháp sư không thể tiếp tục tiết lộ phép thuật của mình một cách công khai như vậy, trừ khi hắn tin tưởng người khác.
'Ah.' Rudger muộn màng nhận ra sai lầm của mình.
Các pháp sư về cơ bản không cho người khác thấy những phép thuật mà họ đã phát triển trong một thời gian dài. Họ không công bố luận án hay nộp bằng sáng chế, vì nếu ai đó sao chép kỹ thuật của họ và tuyên bố đó là của họ, thì sẽ rất đau đầu.
Trên thực tế, điều đó vẫn thường xảy ra.
Chính vì lý do này mà các pháp sư luôn giữ bí mật về ma thuật của họ.
Rudger đã nhận ra sai lầm của mình, nhưng hắn xem đó không phải vấn đề lớn.
"Không quan trọng."
"Cái gì?"
"Bởi vì trò có thấy cũng chẳng sao cả."
Flora Lumos là một thiên tài.
Rudger biết rằng đứa bé là một thiên tài và sau khi nhìn thấy những gì nó đã thể hiện trong lớp hôm nay, hắn nhận ra rằng vị trí đầu sẽ không có khó khăn gì với Flora.
Ngay cả khi không giành được vị trí đầu, hắn tin rằng đứa bé này sẽ luôn nằm trong năm vị trí đầu, vì vậy sẽ không có vấn đề gì nếu nó nhìn thấy công thức ma pháp sớm hơn bạn bè cùng lớp.
Hắn tin rằng Flora sẽ có thể học được tất cả Cấu trúc của Mã nguồn.
"Ơ?!"
Nhưng Flora hiểu lời của Rudger theo cách khác.
Mặt cô đỏ bừng, chẳng mấy chốc, vẻ kiêu kỳ thường ngày của cô ấy biến mất, Flora cô ấy bắt đầu nói lắp.
"Cái đó, cái đó, giáo sư đang nói cái gì vậy?"
"Trò không có ý định đứng nhất trong lớp của ta và học được Cấu trúc sao?"
"Ý em không phải vậy, nhưng... ... ."
'Làm như vậy là không đúng quy định.'
Flora Lumos trả lời bằng một giọng nhỏ mà Rudger không thể nghe thấy.
Không quan trọng nếu cô nhìn thấy trước sao?
'Nghe giống như giáo sư đang đối xử đặc biệt với mình vậy.'
Nhưng chỉ cần nghĩ về điều đó, Flora không thể ngăn trái tim mình đập nhanh.
Ngay cả khi giả vờ không thể hiện ra bên ngoài, khóe miệng của Flora vẫn giật giật và cố gắng nói.
"Nếu trò không còn thắc mắc gì thì ta còn có việc."
Khi Rudger quay lưng đi, Flora đã ngăn lại mà không nhận ra.