Giáo Sư Gián Điệp

Chương 47: Quyết đấu (1)



Chris Benimore nhận được một lá thư từ văn phòng riêng. sau khi đọc xong, hắn ngay lập tức đốt lá thư đi. Nội dung trong thư là thông tin được gửi bởi nhân viên của Theon liên quan đến Rudger Chelici.

"Hắn đang dạy dỗ tên thường dân đó?"

Lẩm bẩm và cười nhạo sự ngây thơ của Rudger, nhưng Chris Benimore cũng không ngồi yên.

Chris quay đầu nhìn người đang đứng trước mặt mình.

"Jevan Pellio."

"Vâng!"

"Ta nghĩ trò biết những gì ta muốn nói."

Jevan gật đầu với vẻ mặt quả quyết.

"Vâng. Em biết phải thắng tên thường dân láo xược đó trong trận quyết đấu ngày mai."

"Chỉ giành chiến thắng thôi là chưa đủ. Trò phải thể hiện được rõ ràng khoảng cách giữa quý tộc và thường dân với chiến thắng áp đảo."

Đó là một yêu cầu khắt khe và hơi nặng nề, nhưng Jevan Pellio không nghĩ rằng bản thân sẽ thất bại.

Khi Jevan nghe nói rằng Aidan đang được Rudger Chelici dạy điều gì đó, hắn đã hơi lo lắng, nhưng hắn cũng có hậu thuẫn là Chris Benimore.

"Cầm lấy đi."

Chris ném chai thuốc về phía Jevan.

Jevan vội vàng nhận lấy, nhìn chất lỏng màu xanh lam bên trong và hỏi với vẻ mặt khó hiểu.

"Cái này là gì?"

"Đó là thuốc tăng cường ma pháp. Hãy uống nó trước khi bắt đầu trận quyết đấu."

"Thật sự? Nhưng không phải uống thứ này nếu bị phát hiện sẽ bị loại sao?"

"Nó là sản phẩm đặc biệt của gia tộc Benimore, sẽ không để lại dấu vết nếu sử dụng trước nên không có khả năng b·ị b·ắt."

"Cái này... ... ."

"Khi trò dùng nó, năng lượng ma pháp của trò sẽ được khuếch đại ngay lập tức, nhưng thời gian kéo dài chưa đến năm phút."

"Năm phút? Có chút ngắn."

"Đúng thế, rất ngắn. Vì vậy, sẽ không bị phát hiện khi tiền kiểm tra. Bởi vì nó làm tăng giới hạn đầu ra của phép thuật hơn là khuếch đại lượng ma lực hiện có, nên nó gần giống với việc rút ma lực hơn. Dấu vết của thuốc sẽ biến mất sau khi tác dụng."

Jevan nuốt nước bọt trước lời nói của Chris.

Trên thực tế, nó giống như một loại thuốc cho phép sử dụng tất cả ma lực hiện có cùng một lúc.

Mặc dù lòng kiêu hãnh của Jevan không cho phép hắn uống thứ thuốc như vậy khi đấu với một người bình thường.

'Tuy nhiên, nếu điều đó đảm bảo một chiến thắng chắc chắn. Chừng nào Rudger còn đứng sau Aidan, tên đó cũng có thể đã nhận được thứ gì đó giống mình vì hắn là một thường dân bẩn thỉu.'

Nghĩ vậy, Jevan cất lọ thuốc vào túi với vẻ mặt nghiêm nghị.

Thấy vậy, Chris bật cười.

"Em quyết định đúng đắn đấy."

* * *

Hiện tại, hơn một nửa số ghế tại Sân tập số hai trước trận quyết đấu đã được lấp đầy bởi những người đến xem. Hầu hết các học sinh năm nhất đều có mặt, và lần này, các học sinh năm hai và các giáo sư khác cũng đến xem, điều này thật bất thường.

Nếu chỉ đơn giản là một trận đấu giữa học sinh năm nhất, chắc chắn sẽ không có mấy ai để ý, nhưng nếu hai giáo sư chính thức cho phép và quan sát cuộc quyết đấu thì câu chuyện lại khác.

Rudger Chelici.

Chris Benimore.

Hai giáo sư vừa mới đến Theon lần này và họ đều phụ trách các lớp thần chú.



Tuy nhiên, một người là một quý tộc đã thất thế, và người kia là một bá tước danh giá. Sự khác biệt về địa vị là khá lớn.

Rudger thậm chí còn ủng hộ những người dân thường còn Chris Benimore thì ủng hộ các quý tộc.

Quyết đấu sắp tới đã phát triển vượt ra ngoài cuộc chiến giữa các học sinh năm nhất và trở thành trận đấu một chọi một giữa thường dân và quý tộc.

"Không biết ai sẽ thắng đây?"

"Đó không phải là quyết đấu của học sinh năm nhất sao? Nếu vậy, quý tộc có lợi thế hơn. Thường dân hầu như không được giáo dục riêng từ khi còn nhỏ."

"Nhưng học sinh thường dân kia vào được đây cũng không đơn giản. Cậu ta hình như còn có dính líu đến vụ người sói đấy."

"Hình như giáo sư Rudger đã huấn luyện cậu ta."

"Còn giáo sư Chris ở phía bên kia chắc cũng thế."

"Tôi không biết giáo sư đó. Có phải thầy ấy cũng phụ trách năm nhất không?

"Mặc dù cả hai đều đang dạy cùng một môn, nhưng có vẻ như giáo sư Rudger giỏi hơn."

Trong cuộc trò chuyện đó, ánh mắt của mọi người hướng về những chiếc ghế chỉ có giáo sư mới được ngồi.

"Họ đến kìa."

"Ồ."

Chris Benimore bước vào hàng ghế giáo sư, bình tĩnh ngồi xuống, cố gắng duy trì hình tượng của một quý tộc. Vì vẻ ngoài của mình, Chris tự nhiên thu hút được đại đa số ánh mắt của các nữ sinh. Hắn cũng nhẹ nhàng thưởng thức ánh mắt đó.

Ngay lúc đó, tiếng xì xầm của học sinh càng lớn hơn, rất khác so với khi Chris xuất hiện.

'?'

Chris nhìn lên để xem đó là ai.

Rudger Chelici.

Người đàn ông với mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa. Đường viền hàm sắc nét và sống mũi cao. Từ nét mặt lạnh lùng cho đến đôi mắt trũng sâu đốn tim biết bao chị em phụ nữ. Một chiếc áo sơ mi với quần cotton đen. Ngay cả cà vạt cũng màu đen, thậm chí chiếc áo khoác ngoài cũng cùng màu.

Ấn tượng tổng thể theo đúng nghĩa đen về Rudger gợi nhớ đến một con quạ.

Tay phải cầm một cây quyền trượng, trông Rudger lúc này giống như một gia chủ của một gia tộc danh giá.

"Nhìn kìa, là giáo sư Rudger."

"Cậu bị điên à, nói nhỏ thôi."

Tất cả ánh mắt của những học sinh đang bị phân tâm bởi vẻ ngoài của Chris đều hướng về Rudger.

Nhưng Rudger thậm chí không quan tâm đến việc có bao nhiêu sự chú ý dành cho mình, hắn ngồi vào chiếc ghế trống bên cạnh.

"Thấy chưa?"

"Ờ. Bầu không khí căng thẳng quá. Tôi có thể hiểu tại sao lại có những tin đồn kia rồi."

"Giáo sư thực sự là một quý tộc thất thế á? Trông giáo sư còn ra dáng hơn khối quý tộc tôi từng gặp."

Chris sau khi nghe lỏm được các học sinh nói như vậy, hắn tặc lưỡi.

Hắn không che giấu sự bất mãn của mình hướng sang Rudger đang ngồi bên cạnh.

Nhưng Rudger phớt lờ cái nhìn đó, hắn đang nhìn chằm chằm vào sân tập với ánh mắt trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.

Chris cắn răng trước phản ứng đó.

'Hừ, cứ giữ cái thái độ kiêu ngạo đó đi. Ta sẽ làm cho ngươi cảm thấy bẽ mặt trước mọi người.'

Jevan Pellio sẽ thắng.

Aidan? Tên thường dân ngu ngốc đó có thể làm nên trò trống gì?



Chris thậm chí còn không biết có một học sinh như vậy tồn tại. Hắn thậm chí còn không kiểm tra danh sách học sinh thường dân. Hắn cảm thấy lãng phí thời giờ của bản thân khi làm như vậy.

'Dù sao, thường dân vẫn chỉ là thường dân.'

Trong lúc đó, sự hỗn loạn phía khán đài đã lên đến đỉnh điểm.

Cảm thấy ồn ào hơn cả khi Rudger xuất hiện, Chris nhìn lại và nhận ra tại sao.

"Hiệu trưởng. Sao ngài lại đến đây?"

Khi Elisa Willow xuất hiện, Chris bật dậy khỏi chỗ ngồi và tiến lên chào đón. Hiệu trưởng mỉm cười gật đầu chào lại.

"Xin chào giáo sư Chris. Ồ. Có nhiều người ở đây quá."

"Hiệu trưởng đang làm gì ở đây... ... ."

"Ta nghe nói rằng có điều gì đó thú vị ở đây, vì vậy ta đã bớt chút thời gian đến xem."

Theo sau hiệu trưởng là Marie Roth, giáo sư dược học được cho là đã phục vụ lâu nhất ở Theon cho đến hiện tại, và giáo sư Hugo Burtag, người lãnh đạo phe phái quý tộc.

Khi tất cả những người nổi tiếng nhất ở Theon tập hợp lại, học sinh ai nấy đều bày tỏ sự ngạc nhiên, họ không biết rằng trận quyết đấu này lại hấp dẫn nhiều nhân vật nổi tiếng như thế.

Chris cũng vậy. Hắn chỉ nghĩ đây là một trận quyết đấu đơn giản giữa hai năm nhất, việc hiệu trưởng đích thân đến đây nằm ngoài dự tính của hắn.

'Đúng như dự đoán, hiệu trưởng không có lựa chọn nào khác ngoài việc can thiệp vì đây là mâu thuẫn giữa một thường dân và một quý tộc.'

Hiệu trưởng trên danh nghĩa là một người trung lập tuyệt đối không ủng hộ bên nào. Nhưng Chris biết, hiệu trưởng coi trọng học sinh bình dân hơn quý tộc. Đó là lý do tại sao giáo sư Hugo ngay từ đầu đã có mâu thuẫn với hiệu trưởng.

'Mọi chuyện sẽ ổn chứ?'

Chris Benimore lo lắng có gì đó sẽ xảy ra nếu hiệu trưởng can thiệp, nhưng điều đó có vẻ không khả thi. Hiệu trưởng luôn muốn giữ thái độ trung lập, không có lý do gì để ngài ấy can thiệp vào vụ này.

'Rudger Chelici.'

Ngay cả khi hiệu trưởng xuất hiện, tên đó chỉ ngồi đó mà không nhìn lại.

Hành vi xấc xược.

"Giáo sư Rudger! Lâu rồi không gặp anh!"

Hiệu trưởng chào đón Rudger với một nụ cười thân thiện.

Rudger nghe vậy, ngoái nhìn lại. Hắn từ từ đứng dậy khỏi chỗ ngồi và cúi chào hiệu trưởng.

"Xin chào hiệu trưởng."

"Giáo sư Rudger dạo này vẫn khoẻ chứ?"

"Cảm ơn ngài, tôi vẫn ổn."

"Ta thực sự rất ngạc nhiên. Đột nhiên, giáo sư Rudger và giáo sư Chris nói rằng sẽ giá·m s·át một trận quyết đấu. Nên ta muốn biết chuyện gì đang xảy ra."

"Chỉ là một vụ cá cược nho nhỏ."

"Hừm. Cá cược? Vậy giáo sư Rudger đã đặt ai sẽ thắng?" Hiệu trưởng hỏi một cách tế nhị.

"Tôi đã cược cho Aidan."

"Vậy giáo sư Chris hẳn đã đặt cược cho Jevan phải không?"

"... ... Đúng vậy." Chris không có lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời.

Hiệu trưởng mỉm cười và vỗ tay.

"Ta đang rât háo hức mong đợi trận đấu. Tất nhiên, ưu tiên hàng đầu là không có học sinh nào b·ị t·hương."

"Ngài không phải lo lắng về điều đó. Chúng ta đã đưa ra rất nhiều biện pháp bảo vệ." Marie Ross trả lời thay.

Cho dù các học sinh có nhẹ tay đến đâu thì vẫn có khả năng cao là làm tổn thương đối thủ. Đó là lý do tại sao học sinh phải mặc đồ bảo hộ nhẹ trước khi vào quyết đấu.



Áo giáp kim loại đeo ở ngực, vai và cả hai đầu gối. Nó cộng hưởng với nhau và tạo ra một rào cản ma thuật mỏng trên cơ thể học sinh.

Năng lượng ma thuật bị tiêu hao thay vì ngăn chặn tác động của ma thuật từ bên ngoài. Nói cách khác, nó là một phương pháp an toàn không nguy hiểm đến tính mạng vì những chỗ bị tác động ma pháp, tất cả năng lượng sẽ bị tiêu hao trước.

"Vậy thì ta yên tâm rồi."

"À, hai đối thủ xuất hiện vừa đúng lúc."

Người đầu tiên đứng giữa sân tập là Aidan với vẻ mặt lo lắng. Mặt cậu trông như sắp ói, chắc là do chưa quen với ánh đèn sân khấu đổ xuống người.

"Aidan! Cứ liều thử đi!"

"Bẻ gãy cái mũi của tên Jevan táo tợn đó đi!"

Aidan gật đầu với vẻ mặt thoải mái và vẫy tay chào khán giả, có lẽ nhờ Leo và Tracy, số lượng người đến cổ vũ rất đông.

Các học sinh thường dân đến cổ vũ Aidan rất nhiều, hy vọng rằng cậu ấy sẽ chiến thắng để nâng cao vị thế của thường dân trong học viện.

Ngay sau đó, Jevan xuất hiện ở phía đối diện.

"Jevan! Chúng ta tin cậu!"

"Hãy thể hiện niềm kiêu hãnh của một quý tộc!"

Các học sinh quý tộc cổ vũ hắn. Jevan gật đầu với một nụ cười lịch sự như thể hắn đã quen với tình huống này.

Hai người đứng đối diện nhau. Jevan chế nhạo Aidan.

"Ngươi không bỏ trốn sao?"

"... ... ."

"Ngươi có lo lắng không? Thường dân sẽ không quen với một nơi như thế này. Nếu ngươi bỏ chạy, ngươi sẽ không phải chịu một thất bại thảm hại trước mặt mọi người."

"... ... Nếu tôi thắng."

"Hử?"

"Cậu phải xin lỗi vì những lời lẽ cay nghiệt với Tracy và Leo."

"Cái gì? ha ha ha!"

Jevan phá lên cười, như thể không ngờ Aidan lại nói một điều như vậy ở đây.

"Được rồi. Nếu ngươi thắng, ta sẽ quỳ xuống xin lỗi."

"Mong rằng cậu sẽ giữ lời."

"Với điều kiện ngươi phải đánh bại ta đã."

Jevan rất tự tin.

Ma lực mạnh mẽ hiện đang lấp đầy cơ thể hắn. Lọ thuốc đã phát huy tác dụng. Tuy tác dụng có chút ngắn nhưng với sức mạnh này điều đó có vẻ không quá khó khăn.

'Nếu sử dụng cùng một phép thuật, ai có nhiều ma lực hơn chắc chắn sẽ thắng.'

Không có gì thuận lợi hơn là dẫn trước về lực lượng trong cuộc đọ sức của một pháp sư. Ngay cả khi cùng một ma pháp được thể hiện ở cùng một tốc độ, lực lượng lớn hơn sẽ chiếm thế thượng phong.

Trước khi bước vào trận đấu, trọng tài kiểm tra tình trạng của Aidan và Jevan.

Trọng tài không nhận thấy bất kỳ sự khác thường nào của Jevan.

Khi trọng tài đang kiểm tra tình trạng của Aidan đã tròn mắt khi thấy vật thể lủng lẳng trên hông cậu.

"Em học sinh này, cái này là gì?"

"À, đây là đũa phép cá nhân em sử dụng cho trận đấu này."

Aidan mỉm cười đáp lại nhưng trọng tài vẫn tỏ ra khó hiểu.

Cây đũa phép của Aidan về cơ bản có hình dạng khác với những cây đũa phép làm bằng vật liệu thường được sử dụng bởi các pháp sư.

Nó có hình dạng của một thanh kiếm.