Giáo Sư Gián Điệp

Chương 49: Kháng ma thuật (1)



"Trận đấu kết thúc. Người chiến thắng là Aidan!"

Tiếng cổ vũ vang lên từ khán đài cùng với tiếng hét của trọng tài.

Tất cả đều là tiếng hò reo của những học sinh đến ủng hộ Aidan.

"Aidan! tuyệt vời!"

"Thật điên rồ!"

"Tuyệt vời! Cậu học kỹ năng đó khi nào vậy?"

Ngược lại niềm vui của các học sinh bình dân, các học sinh quý tộc thể hiện sự không hài lòng trắng trợn, sau đó trừng mắt nhìn Jevan nằm trên sàn sau khi b·ị đ·ánh bại.

"Chậc. Jevan, tên khốn đó đã làm hoen ố danh dự của giới quý tộc."

"Ngay từ đầu ta đã chẳng mong đợi gì từ tên đó rồi. Thật phiền phức khi tên nam tước tầm thường đó cứ lẽo đẽo theo chúng ta khắp nơi."

"Giờ còn thua cả một thường dân nữa. Đúng là nỗi hổ thẹn giới quý tộc."

Jevan nhìn quanh với khuôn mặt trống rỗng.

'Mình thua rồi?'

Jevan không thể tin rằng điều này là sự thật. Hắn cố gắng tỉnh dậy khỏi giấc mơ nhưng không thành. Bởi vì đây không phải mộng, đây là hiện thực. Những cái nhìn căm ghét và những lời chỉ trích nhắm vào hắn đều là thật.

Trên sân đấu này, người đang say sưa với niềm vui chiến thắng không phải là hắn, mà là tên thường dân tầm thường mà hắn luôn khinh rẻ.

'KHÔNG. Cái này, cái này có gì đó không đúng!'

Hắn không thể thua được. Đúng. Chắc hẳn đã có nhầm lẫn nào đó. Tên thường dân bẩn thỉu đó hẳn đã sử dụng thủ đoạn hèn hạ nào đó, nếu không thì sẽ không có chuyện hắn có thể sử dụng phép thuật trong khi di chuyển.

'Tên thường dân c·hết tiệt!'

Jevan đã xóa khỏi tâm trí sự thật rằng hắn đã bí mật uống thuốc để g·ian l·ận. Điều duy nhất còn lại trong Jevan bây giờ là lòng căm thù vô tận đối với kẻ đã làm nhục hắn trước mặt mọi người, hắn muốn g·iết người.

'Ta sẽ g·iết ngươi!'

Jevan bắt đầu vắt kiệt mana của mình.

Mọi người đều tập trung vào Aidan vì vậy không ai để ý Jevan đang làm gì.

Ai có thể nghĩ rằng một người đã b·ị đ·ánh bại trong một trận quyết đấu sẽ đột nhiên mất trí và sử dụng ma pháp bất ngờ cơ chứ?

Jevan dùng hết sức mạnh ma pháp của mình và thực hiện một thần chú cấp hai.

Cần khoảng bốn giây để hoàn thành công thức. Trong thực chiến thì bốn giây là quá lâu, nó đủ để cho đối thủ phản công, nhưng trong tình huống hiện tại, khi mà mọi con mắt đều hướng sự chú ý vào người chiến thắng, bốn giây là đủ.

"Gì vậy?"

Aidan là người đầu tiên nhận thấy sự kỳ lạ. Có điều gì đó bất thường ở chỗ Jevan.

Ngay khi Aidan ngoái lại nhìn, cậu bắt gặp Jevan đang trừng mắt nhìn về phía này.

"Jevan?"

Đôi mắt của Jevan tràn ngập thù hận. Và trên tay hắn loé ra từng tia sóng ma pháp đang hoàn thiện.

Hoả ma pháp cấp hai [Nộ Lãng] (Raging Wave).

Hiện tại trận đấu đã kết thúc, Aidan đã tháo bộ giáp an toàn gắn trên người.

[Nộ Lãng] là thần chú t·ấn c·ông có sát thương và phạm vi rộng nhất trong số các ma thuật cấp hai, trong tình huống hiện tại hầu như không thể tránh được.

Ngay lúc đó, ma pháp đã hoàn thành. Ngọn lửa đỏ rực bay phấp phới lao thẳng đến phía Aidan và trọng tài.

"?"

Trọng tài đang cố gắng kiểm tra tình trạng của Aidan lúc này cũng tỏ ra bối rối. Ông ta thậm chí không nghĩ rằng Jevan sẽ làm điều đó, ông vội vàng rút cây quyền trượng của mình ra và niệm chú bảo hộ.

Nhưng đã quá trễ.

Phép thuật đã đến ngay trước mặt.



Những ngọn lửa nóng lao đến như những đợt triều cường.

Cùng lúc...

Aidan di chuyển cơ thể của mình trước khi kịp suy nghĩ.

Cậu lao ra chắn phía trước, túm lấy lưng trọng tài và ném ông ra phía sau. Sau đó, Aidan nắm chặt cây gậy hình thanh kiếm trong tay.

Thời gian như chậm lại, cậu có thể thấy khán giả mở to mắt kinh ngạc. Ngay cả những giáo sư nhận ra tình hình muộn màng cũng lần lượt đứng dậy khỏi chỗ ngồi nhưng đã quá muộn để ngăn cản vì ngọn lửa đang tiến đến sát mặt Aidan.

"Aidan!"

Tiếng Tracy hét lên.

Nhưng cậu không nhìn lại.

Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, Aidan giơ cao đũa phép hình thanh kiếm của mình.

Dồn hết sức.

Bổ xuống thần chú trước mặt.

Chaaaaaaaaaaaaaaaaa!

"Hả?"

"Cái gì, cái gì vậy?"

Sau đó, một điều không thể tin được đã xảy ra.

Theo quỹ đạo cây đũa phép của Aidan giáng xuống, ma thuật Jevan triệu hồi bị chẻ đôi.

Phừng.

Cuối cùng, [Nộ Lãng] mất đi sức mạnh và biến mất như thể bị phân tán trong không khí.

"Vừa rồi... ... Chuyện gì đã xảy ra thế?"

"Cậu ta cắt đôi ma pháp?"

Khi các học sinh xì xào trước cảnh tượng mà họ không hiểu.

Rudger nhìn chằm chằm vào Aidan như thể hắn biết điều này sẽ xảy ra.

'Sử dụng nó lúc này à?'

Aidan có thể sử dụng một loại ma pháp hiếm có. Không giống như bốn lĩnh vực của thần chú, thứ ma pháp này không được phân loại vào ma pháp hiện đại vì nó ít được biết đến.

Một trong những loại phép thuật 'độc nhất vô nhị' [Kháng ma thuật] (Anti magic) một loại phép thuật có thể xóa bỏ ma pháp.

"Không thể nào!"

Chris đang trên bờ vực tuyệt vọng. Hắn không thể tin rằng Aidan có thể sử dụng [Kháng ma thuật].

''Không thể nào, ngươi đã biết điều đó từ trước đúng không?''

Ánh mắt của Chris chuyển sang Rudger.

Ngay cả khi Aidan bị phục kích, Rudger vẫn ngồi im, không hề ngạc nhiên.

Hắn không ngạc nhiên.Vì ngay từ đầu đã không có lý do gì để ngạc nhiên. Bởi hắn biết tất cả mọi thứ sẽ diễn ra như thế nào.

"Ôi chúa ơi."

Jevan Pellio không khá hơn chút nào. Nhìn thấy thần chú bản thân sử dụng biến mất trong vô vọng. Khuôn mặt Jevan tái đi.

Aidan đi về phía Jevan lúc này đã hoàn toàn mất đi ý chí chiến đấu.

"Jevan... ... ."

"Làm, làm sao? Làm sao một thường dân như ngươi có thể sử dụng loại phép thuật như vậy... ... ."



"Khốn kiếp."

"Gì?"

Nắm tay siết chặt của Aidan đấm mạnh vào mặt Jevan.

Cơ thể của Jevan ngã nhào trên mặt đất một cách khó coi.

Nhìn xuống Jevan đã ngã xuống, Aidan lườm một cái thật mạnh và nói.

"Ta đã nghĩ rằng ít nhất ngươi sẽ chấp nhận thất bại của mình. Nhưng ta không ngờ ngươi lại rác rưởi đến mức này."

Jevan không trả lời được.

Trọng tài vội vàng bước tới và kiểm tra cơ thể của Aidan.

"Học sinh! Trò có ổn không?"

"Vâng. Em ổn. Trọng tài, thầy vẫn ổn chứ? Thầy không b·ị t·hương ở đâu chứ?"

"Ờ, hả? Cảm ơn trò. Nếu không có trò chắc ta đã gặp nguy hiểm."

Aidan nói không sao với trọng tài liên tục cúi đầu hối lỗi.

Các giáo sư và khán giả theo dõi cảnh đó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc kiểm tra lại cho Aidan.

"Hiệu trưởng từng nói thằng bé là người có thể sử dụng [Kháng ma thuật] hóa ra đó là sự thật." Giáo sư Marie Ross đưa tay lên miệng và mỉm cười.

Khuôn mặt của Hugo và Chris trở nên hết sức khó coi.

Chỉ có Rudger lúc này vẫn giữ nguyên thái độ từ đầu đến cuối.

Các học sinh thì phản ứng vô cùng nhiệt tình.

"Thấy gì không? Cậu ta vừa cắt phép thuật bằng một thanh kiếm!"

"Đồ ngốc. Đó là đũa phép, không phải kiếm."

"Ặc!"

"Dù vậy, tôi không cảm thấy rằng tên đó đang sử dụng phép thuật. Rốt cuộc nó là cái gì vậy?"

"Loại bỏ ma thuật? Có thứ như vậy sao?"

Đối với những học sinh không biết đến sự tồn tại của [Kháng ma thuật] màn trình diễn trước đó của Aidan gần giống như một điều gì đó bước ra từ truyện cổ tích.

Một điều khó tin.

Trong số những học sinh kinh ngạc, có một số học sinh đã nhận ra phép thuật của Aidan.

"Đứa trẻ đó. Nó vừa mới sử dụng [Kháng ma thuật] đúng không?"

Một cô gái xinh đẹp với mái tóc trắng tinh và vẻ ngoài lạnh lùng như tuyết đang chăm chú nhìn Aidan. Lời nói nghe có vẻ như cô ấy lớn tuổi hơn Aidan, nhưng thực ra cô ấy cũng là một trong những học sinh năm nhất vừa nhập học.

Trong số những học sinh năm nhất lần này, cô ấy là một ứng cử viên đứng đầu toàn khoá. Cô là người đứng đầu thành tích trong kỳ tuyển sinh, là người nhận được hậu thuẫn từ toà Tháp Ma thuật.

Julia Plumheart.

Julia nhìn Aidan với vẻ thích thú.

'Ban đầu, ta đến chỉ để xem cho vui. Có vẻ ta đã không bỏ lỡ một thứ thú vị.'

Vì tính cách của mình, Julia thậm chí không có hứng thú với một cuộc đấu tay đôi giữa các học sinh.

Không ai tò mò về kết quả của một trận quyết đấu bình thường giữa hai năm nhất.

Tuy nhiên, lần này vụ việc có chút đặc biệt, nó trở thành cuộc chiến giữa thường dân và quý tộc hơn là giữa học sinh với nhau.

Julia nghĩ rằng cô đã khá may mắn khi đến đây.

Có thể được chứng kiến [Kháng ma thuật] ở một nơi như thế này.



'Người đó tên là Aidan? Cậu ta đã học [Kháng ma thuật] ở đâu? hừm. Ta có một chút hứng thú.'

Julia rời đấu trường sau khi cảm thấy không còn gì đáng chú ý.

Ngoài Julia, còn có những người khác quan tâm đến ma pháp mà Aidan đã thể hiện. Trong đó có Freuden, thủ lĩnh học sinh quý tộc.

'Tên đó gọi là Aidan?'

Khi Nam tước Pellio muốn gia nhập phe của hắn, tên đó nói rằng sẽ tạo ra một trận quyết đấu để chứng tỏ cho hắn thấy.

Freuden không buồn can ngăn. Hắn thậm chí không quan tâm đến kẻ loi choi trước mặt.

Nhưng Freuden cũng khá bất ngờ khi tên Nam tước kia lại chọn đối thủ là một kẻ biết sử dụng [Kháng ma thuật].

'Tin đồn năm nhất niên khoá này rất mạnh có vẻ không phải vô căn cứ.'

Freuden đánh giá cao khả năng ma pháp của Aidan. Tất nhiên, anh ta không biết khả năng thông thạo Aidan cao đến đâu, nhưng giá trị của Aidan trong mắt Freuden ít nhất đã cao hơn so với một quý tộc ngu ngốc.

"Đi thôi."

Freuden liếc nhìn kẻ bại trận rồi đứng dậy. Các học sinh khác vội vàng theo sau.

Trước khi đi, Freuden liếc nhìn Rudger đang ngồi trên ghế giáo sư.

'Giáo sư đó.'

Sau khi nhìn chằm chằm một lúc, Freuden nhìn đi chỗ khác như thể anh ta không hứng thú và rời khỏi đấu trường.

Vì vậy, mọi người từng người một rời đi, ồn ào bàn luận về trận đấu hôm nay.

Một hắc mã mới nổi của năm nhất.

Aidan, một pháp sư năm nhất biết sử dụng [Kháng ma thuật].

"Cái này."

Aidan gãi đầu.

Ban đầu, cậu không có ý định sử dụng [Kháng ma thuật] trong trận quyết đấu.

Thậm chí cậu không có ý định sử dụng nó trong tương lai khi còn theo học ở Theon.

Sư phụ cậu đã từng nói phép thuật này rất quan trọng, đừng sử dụng trừ khi đó thực sự là thời điểm nguy cấp. Nếu không, cậu sẽ vướng vào rắc rối.

Nhìn thấy ánh mắt háo hức của những học sinh đang nhìn mình với sự mong đợi, Aidan theo bản năng cảm thấy rằng cuộc sống trong học viện của mình sắp tới sẽ rất mệt mỏi.

'Ối.'

Aidan ngay lập tức quay đầu lại chỗ ngồi dành riêng cho giáo sư. Cậu muốn tìm giáo sư Rudger, người đã giúp cậu chiến thắng.

Rất may, Rudger vẫn ngồi ở nguyên vị trí ban đầu. Bộ trang phục màu đen càng khiến hắn thêm nổi bật.

Sắc mặt Rudger không có tý biểu cảm nào như thể coi kết quả trận quyết đấu này sao cũng được. Khi bắt gặp ánh nhìn mong ngóng của Aidan, Rudger cũng chỉ liếc nhẹ rồi gật đầu một cái.

"... ... !"

Tất nhiên, chỉ thế thôi là đủ với Aidan.

Khi được giáo sư thừa nhận, Aidan cuối cùng cũng cảm nhận trọn vẹn chiến thắng của bản thân.

"Aidan! Chúc mừng."

"Làm tốt lắm! Cậu đã thắng!"

Tracy và Leo tiến lại gần Aidan chúc mừng. Aidan mỉm cười đón nhận những lời chúc từ hai người bạn của mình.

Sau khi quan sát ba người họ một lúc, Rudger đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

Trận đấu đã kết thúc, vì vậy đã đến lúc làm những việc khác.

"Giáo sư Chris."

Chris Bennimore không thoải mái khi nghe tiếng gọi của Rudger, hắn rùng mình nhìn sang, ánh mắt hướng về phía Rudger.

"Chúng ta vẫn còn việc phải làm."

Nghe thế, khuôn mặt của Chris càng suy sụp thảm hại hơn.