Xâm nhập vào sâu nhất có thể, Lục Minh Thần ôm cơ thể thiếu nữ mềm mại, hơi ngừng một lúc.
Anh cúi đầu hôn cô thật sâu, ngậm lấy cái lưỡi thơm ngọt mô phỏng động tác sắc tình đâm thọc, tay vòng ra trước ngực cô nắm lấy bầu ngực không ngừng xoa nắn.
“Ưm ~”
Thân thể bị anh dạy dỗ một tháng qua trở nên cực kỳ mẫn cảm, khoái cảm truyền đến khiến Tôn Giai Ni hừ nhẹ như mèo con.
Lúc này Lục Minh Thần mới đỡ hông cô nhẹ nhàng ra vào.
“A ~”
Anh vừa hơi động, thiếu nữ lại rên rỉ một tiếng yêu kiều.
“Đau à?”
“Không phải ~” Tôn Giai Ni đỏ mặt khẽ lắc đầu, dâm thủy cô chảy ra nhiều hơn, vì hơi thả lỏng nên đau đớn mãnh liệt vừa rồi đã dần biến mất, thay vào đó là cảm giác khác thường.
Thiếu nữ không nói tiếp nhưng Lục Minh Thần đã hiểu rõ.
Anh lại chậm rãi rút gậy thịt ra ngoài, khi sắp đến miệng huyệt hơi dừng lại, rồi tiếp tục đâm về phía trước.
“A ~ ha ~”
“Bảo bối bóp thầy rất dễ chịu ~”
“Thầy Lục ~ ha ~ đừng nói ~ a ~”
Tại sao anh luôn làm cô cảm thấy vô cùng xấu hổ chứ?