Nhưng, có lẽ là vì đánh cuộc một phen, cũng có lẽ bởi phòng ba mẹ vẫn sáng đèn, cuối cùng, cô không đi xuống.
Cô tắt đèn nằm trên giường, nước mắt không ngừng chảy ra, chảy dọc khóe mắt, thấm vào gối.
Thói quen thật đáng sợ, rõ ràng đã ngủ một mình mười mấy năm, nhưng giờ phút này lại lăn lộn khó vào giấc. Cô nhớ Lục Minh Thần, nhớ những đêm có anh ở bên ngủ cùng.
Đêm hôm đó, cô thức đến hai ba giờ sáng mới ngủ.
Trong mộng cũng không yên, cô thấy Lục Minh Thần và một cô gái xinh đẹp hào phóng ngồi ăn trong một nhà hàng cao cấp. Hai người tuấn nam mỹ nữ, cực kỳ xứng đôi, bên cạnh còn có nhạc công kéo violin.
Nhìn một lát, cô liền khóc òa lên.
“Thầy Lục, đừng ở bên cô ấy, anh không cần em sao?”
Nói xong câu này, cô khóc lóc tỉnh lại.
Yên lặng ăn sáng xong, đối mặt với ánh mắt quan tâm của ba mẹ, cô gái nhỏ quyết định vẫn nên về trường sớm một chút.
“Ni Ni, ba lái xe đưa con đi.”
“Vâng.”
Hai cha con xuống lầu, ba Tôn đi lấy xe, Tôn Giai Ni đứng chờ trên đường trong tiểu khu.
Trong lúc lơ đãng, khóe mắt cô thoáng qua một bóng người quen thuộc.
Cô khó tin nhìn sang, chỉ thấy ở chỗ khúc ngoặt, Lục Minh Thần đang ngồi trên xe, chăm chú nhìn cô thật sâu.
Anh còn mặc bộ quần áo hôm qua ở nhà dượng, trên khuôn mặt trước nay luôn sạch sẽ gọn gàng cũng mọc lên một ít râu.
Tôn Giai Ni lập tức to gan suy đoán: Chẳng lẽ thầy giáo Lục ở đây nguyên một đêm?
Gần như theo bản năng, cô hướng về phía anh, nhưng vừa nhấc chân Tôn Giai Ni lại dừng.
Cô sao có thể quên hiện giờ bọn họ đang cãi nhau chứ.
Yên lặng lên xe, cô ngồi ở ghế phụ, nhìn Lục Minh Thần cũng khởi động xe chạy theo sau.