Không thể không nói, quyết định tạo quan hệ của Lục Minh Thần trước đó vô cùng chính xác.
Ngày 4 tháng 10 đúng dịp Tết Trung Thu, anh lấy thân phận bạn trai Tôn Giai Ni đến nhà họ Tôn.
Lúc ba Tôn mẹ Tôn thấy anh đến còn có chút ngượng ngùng, dù sao ban đầu cũng xem như là họ hàng xa, tự nhiên tức khắc biến thành con rể tương lai của mình, nếu là ai cũng sẽ khó có thể tiêu hóa ngay được.
Nhưng cũng may có dượng Chu, cô Chu ở đây, ba Tôn mẹ Tôn cuối cùng cũng không nói gì nữa, vẫn đối đãi với Lục Minh Thần như khách quý.
Trong bữa tiệc, không tránh được phải kính rượu mấy lượt.
Không giống với Tết Trung thu hai năm trước, lần này, có nhiều thêm một người là Tôn Gia Minh.
Thân là anh trai của Tôn Giai Ni, lúc anh đối diện với Lục Minh Thần cảm xúc có hơi khó tả.
Một mặt là vui vì em gái mình tìm được người bạn trai ưu tú như vậy.
Mặt khác, vẫn là lo lắng, em rể tương lai ưu tú thế này, sau này áp lực của anh ta thật sự không phải lớn bình thường.
Nghĩ như vậy, Tôn Giai Minh tập tức tìm lý do chuốc rượu anh, lấy thân phận anh cả của mình.
Cứ một lúc là: “Minh Thần à, hai anh em mình uống một chén.”
Chốc lát lại là: “Minh Thần à, anh không uống nổi nữa, em thay ba anh tiếp rượu dượng nhé.”
“Tôn Giai Minh!” Tôn Giai Ni sốt ruột cho bạn trai, nổi giận, cô trừng mắt nhìn anh trai mình, ghét bỏ nói: “Anh bớt lắm chuyện đi.”
“Mẹ, mẹ nhìn em gái con xem, khuỷu tay đã bắt đầu để ra ngoài (*) rồi!”
(*) Nguyên văn (胳膊肘往外拐): ý nói chỉ nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không suy nghĩ cho người nhà.
Giọng điệu của anh vừa chua ngoa vừa quái gở, Tôn Giai Ni không thèm liếc mắt, mặc kệ anh.
Thừa dịp mọi người không để ý, cô lặng lẽ kề tai Lục Minh Thần nói nhỏ: “Chú Lục, nếu uống không được thì cứ nói đi.”
“Yên tâm.”
Lục Minh Thần là người có thể uống rượu, lúc mới bắt đầu lập nghiệp, việc xã giao chiêu đãi khách hàng là không thể tránh khỏi.
Nhưng cũng chỉ trong mấy năm đầu, anh có tầm nhìn xa và chiến lược, nhanh chóng mở rộng hoạt động kinh doanh, cũng rất ít khi dính vào bia rượu.
Hôm nay là một ngày quan trọng, gặp mặt bố mẹ vợ tương lai, sao anh có thể bỏ lỡ cơ hội lấy lòng này được?
Thế là cả đêm, chén rượu của ba Tôn chưa vơi lúc nào.
“Chú Tôn, chúng ta cạn một chén.”
“Anh uống từ từ thôi, ăn chút đồ ăn đi.”
Càng về sau, đến khi Tôn Giai Minh say khướt ngã trên ghế sofa, Lục Minh Thần giống như chủ nhân của ngôi nhà này, vẫn không ngừng bồi rượu cha Tôn và dượng Chu đến phút tàn cuộc.
Những người đàn ông vẫn đang ăn, mấy người phụ nữ tụ tập lại một chỗ nói chuyện phiếm.
Mẹ Tôn vừa uống trà vừa hỏi con gái mình: “Con nói thật với mẹ đi, có phải lần đó con lén khóc là vì cậu ta hay không?”
“Mẹ, lần đó là lần nào?”
Tình cảm luôn ngọt ngào, chỉ một chút khó chịu Tôn Giai Ni đã quên từ lâu, nhưng mẹ cô vẫn nhớ kỹ.
“Chính là lần hồi trung thu năm kia, con còn nhớ không?”