Giáo Sư Quá Bá Đạo

Chương 6: Rất Muốn ‘Làm’ Chết Em



Editor: Tây Thi thẹn thùng

“Xin anh đấy ~” Tôn Giai Ni lẩm bẩm tự nói.

“Ni Ni,” Lục Minh Thần dừng động tác trong tay, vẫn chôn trong người cô như cũ, anh nhìn đôi mắt trong veo của thiếu nữ dưới thân, thu lại tà ý vừa nãy cố ý lộ ra ngoài, nghiêm mặt nói từng câu từng chữ: “Em nghĩ kỹ muốn ở bên tôi sao? Em xem, quan hệ yêu đương giữa nam nữ, ngoài hẹn hò, ăn cơm còn có thể có chuyện khác. Khi em ngoan ngoãn nằm trên giường của tôi, tôi rất khó khống chế kích động đối với em, tôi muốn thân thể em, muốn mút lấy ngực em, thậm chí… Muốn cắm cái đó của tôi vào trong huyệt nhỏ của em.”

Nói cho cùng, Lục Minh Thần chỉ là người đàn ông bình thường, tuổi này của anh không thể tiếp tục nói chuyện yêu đương ngây thơ với cô gái nhỏ.

Anh dứt lời, cô gái trần trụi dưới thân rất nhanh lộ ra vẻ mặt khiếp sợ trong dự đoán của anh.

Lục Minh Thần biết cô nghe được, nói tiếp: “Về công, tôi là thầy giáo của em. Về tư, theo vai vế em phải gọi tôi một tiếng ‘chú’ cho nên tôi mong em suy nghĩ thật kỹ, em nhất định muốn ở bên tôi sao? Bây giờ nói “không” vẫn còn kịp.”

Nói xong câu đó, tay anh cũng rút ra.

Nhìn đầu ngón tay còn sót lại sự ướt át thuộc về nơi riêng tư của thiếu nữ, sắc mặt anh tối đi, ở ngay trước mặt cô tao nhã đưa vào miệng, nhẹ nhàng liếm láp.

Thơm thơm, ngọt ngọt, giống như trong tưởng tượng của anh.

Vật lớn trong quần dường như lớn ra một vòng, còn tiếp tục chờ đợi như thế, anh thật sự sợ mình sẽ không khống chế được.

Lục Minh Thần hít sâu một hơi, đứng dậy cài nút áo ngực của cô gái nhỏ trong lòng, lại kéo xuống áo lông bị anh vén cao lên, dịu dàng nói: “Tôi vào thư phòng làm dự án, em nghĩ kỹ rồi đến tìm tôi.”

Xác nhận không còn ai trong phòng, Tôn Giai Ni mới chậm rãi mở mắt ra. Thân thể cô đã khôi phục bình tĩnh, nhưng trái tim thì không phải vậy.

Mỗi một câu nói của Lục Minh Thần đều quanh quẩn bên tai cô.

Anh nói rất rõ ràng.

Anh cho cô một cơ hội cuối cùng để đổi ý.

Hoặc là rời xa anh, trở về quan hệ thầy trò.

Hoặc là đến gần anh, bước vào thế giới của anh.

Chăn, quần áo, ngực và huyệt nhỏ của cô dường như đều nhiễm hơi thở của anh, không lau đi được.

Giống như rất nhiều năm qua.

Tôn Giai Ni nhìn đèn chùm trên đỉnh đầu, yên lặng nở nụ cười không một tiếng động.

Đáp án còn phải nghĩ à?

Bên kia cách một bức tường, Lục Minh Thần mở máy tính ra nhưng đột nhiên mất hứng thú với công việc thường ngày mình thích nhất.

Toàn bộ trong đầu đều là bầu ngực trần trụi và dáng vẻ dịu dàng e thẹn vừa rồi của cô gái nhỏ.