Mặc dù đã hẹn buổi chiều cùng nhau ra ngoài, nhưng bởi vì cũng không gấp lắm, Thủy Trừng muốn ngủ trưa xong mới đi.
Ý tưởng của cậu cũng được Chử Nhiên ủng hộ nên sau bữa trưa, Thủy Trừng liền lên giường ngủ.
Trước khi đi ngủ, cậu lấy điện thoại ra xem mới phát bạn tốt của mình, cũng chính là cậu bạn cùng bàn hồi cấp ba mới gửi một tin nhắn.
"Thủy bé con, anh trai đột nhiên nhớ ra đây là lần đầu tiên cưng ở ký túc xá!!!"
"Thở oxy.jpg"
"Cậu quá thuần khiết, không hiểu thế nhân hiểm ác như nào đâu. Nghe anh trai nói này, nếu bạn cùng phòng của cậu thưởng xuyên đòi ôm ôm ấp ấp, đòi nắm tay, thậm chí buổi tối còn muốn chen chung một cái giường với cậu, nói ở chỗ đó anh em bạn bè tốt đều là ở chung như vậy. Cậu tuyệt đối không được tin tưởng hắn ta! Tất cả đều là giả! Đều là đánh rắm hết! Không một tên thẳng nam nào lại làm ra những chuyện như thế cả! Đó đều là những tên lòng lang dạ sói đấy!"
Thủy Trừng thử tưởng tượng cảnh Lý Sâm mô tả, cảm thấy buồn cười không chịu được: "Hahahahahaha."
Lý Sâm: "Cậu còn cười được! Thở oxy.jpg"
"Đây là một vấn đề cực kỳ nghiêm túc, thật đấy! Tôi hôm nay vừa mới nghe nói có một phòng ký túc xá như vậy đấy! Cứ phát triển như thế đến cùng, một người anh em đã bị tên cùng phòng đâm mông đó!"
Thế giới quan của Thủy Trừng bị tát cho một cái suýt vỡ vụn: "...'
Lý Sâm: "Đặc biệt là kiểu ngoại hình của cậu, cực kỳ dễ làm cho mấy tên con trai xiêu lòng. Hồi cấp ba không phải có mấy tên tỏ tình với cậu rồi sao? Đại học không còn ngây thơ như cấp ba nữa đâu, cậu phải chú ý hơn nhiều đấy, hiểu không? Đặc biệt là ở cùng ký túc xá, nhớ phải xác nhận xem bạn cùng phòng cậu có thích con trai không."
Thủy Trừng thực sự rất cảm động trước sự quan tâm của bạn tốt, nhưng bạn cùng phòng cậu là Chử Nhiên cơ mà. Thủy Trừng cảm thấy không thể yên tâm hơn được nữa.
Hơn nữa cho dù bạn cùng phòng của cậu không phải Chử Nhiên mà là một người khác, còn vừa vặn thích con trai, thì bọn họ cũng chưa chắc nhất định sẽ có hưng thú với cậu mà. Cậu cũng có phải nhân dân tệ đâu mà ai ai cũng muốn.
Thủy Trừng trả lời: "Bạn cùng phòng tôi là Chử Nhiên, sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi nha."
Lý Sâm: "Ai? Ai cơ?"
"Aaaa!!! Chử Nhiên? Là Chử Nhiên học cùng cấp ba với tụi mình? Hai người ở chung ký túc xá?"
Thủy Trừng: "Đúng!"
Lý Sâm bên kia vẫn chưa trả lời, chắc là sốc quá, vẫn phải đang tiêu hóa tin tức rồi.
Một lúc sau mới thấy cậu ta nhắn lại: "Vậy cũng được, chưa nghe nói Chử Nhiên thích con trai bao giờ. Vậy thì an toàn rồi."
Thủy Trừng đáp lại một cách chắc nịch: "Đúng vậy, không sai!"
*
Truyện chỉ được đăng tải tại wattpad @kid1304 và wordpress của Minh Thiên. Vui lòng không re-up và hãy đọc tại trang chính chủ! Xin chân thành cảm ơn!
*
Chử Nhiên nằm trên giường, mở to hai mắt ngắm không khí.
Chỉ một lát nữa thôi, hắn sẽ cùng Thủy Trừng, cùng nhau đi ra ngoài mua sắm.
Chỉ có hai người bọn họ.
Chử Nhiên hiện tại đừng nói là buồn ngủ, tinh thần của hắn khéo còn cháy hừng hực gấp trăm lần lúc ngồi thi đại học ấy chứ.
Dù sao cũng không ngủ được, chỉ có thể nghịch điện thoại một chút để chuyển dời sự chú ý.
Chử Nhiên vừa mở di động lên đã thấy bị @ điên cuồng trong nhóm bạn tốt. Hắn click mở nhóm ra, kéo đến chỗ @.
"Tôi phát hiện mọi người mấy nay đều điên cuồng chơi bời, chỉ có duy nhất một người, hai ngày rồi cũng chưa thấy nói được mấy câu. Ồ! Người này là ai ta @Chử Nhiên."
"Không học cùng một lớp, không cùng một trường liền trở mặt không nhận anh em đúng không? Huynh đệ nhiều năm thế nhưng lại trở mặt thành thù sau một đêm! Là nhân tâm vặn bẹo, hay là đạo đức bại hoại? Hoan nghênh công chúng đến với tập phim 'Sau khi đỗ đại học' hôm nay, bị nơi phồn hoa mê muội tâm trí, cậu thiếu niên năm nào đang muốn nói lời từ biệt với tất cả quá khứ của mình."
"Ha ha, văn của Nhạn huynh quá xuất sắc, quá xuất sắc."
Chử Nhiên xem đến lông mày cũng không nhúc nhích một chút, đến tận lúc có người nói: "Hôm nay mọi người chắc là chưa vào học đâu nhỉ? Buổi chiều ra ngoài tụ tập làm một bữa không? Buổi tối lại quay về trường, đảm bảo không chậm trễ việc học."
Nhóm bọn họ thành tích đều rất tốt, mặc dù bây giờ cơ bản không học cùng một trường nhưng đều học ở những trường 985 của thành phố, muốn tụ tập cũng khá là tiện.
Nhìn một loạt câu trả lời hủng hộ, Chử Nhiên cuối cùng cũng di chuyển ngón tay của mình.
"Không rảnh, buổi chiều còn đi dạo phố với bạn cùng phòng."
Cả nhóm đình trệ trong giây lát, sau đó lập tức bùng nổ dữ dội.
"Tên tiểu nhân to gan kia, ngươi dám ăn cắp nick của anh Nhiên nhà ta!"
"Ha ha, nước đi này của mi lầm to rồi! Nhiên ca sẽ không bao giờ theo người ta ra ngoài dạo phố đâu, ngươi đóng giả cũng giả quá rồi đấy!"
"Tôi báo cảnh sát đây! Mi còn không mau trả lại nick! Có nghe thấy không hả? Bằng không ngươi sẽ không bao giờ được ăn trái cây."
Một đám thiểu năng.
Chử Nhiên đem điện thoại đặt sang một bên, hít vào một hơi thật sâu.
Ở trong cùng một không gian với Thủy Trừng, không khí cũng ngọt ngào hơn bao giờ hết.
*
Buổi chiều, Thủy Trừng ra ngoài với Chử Nhiên, người bạn cùng phòng "thẳng" nam cực kỳ đáng tin.
Thủy Trừng muốn ngồi tàu điện ngầm đến trung tâm thương mại nên muốn trưng cầu ý kiến của Chử Nhiên, nhận được một câu "ừm" chắc nịch mang tính chất khẳng định.
"Cũng may là cậu cũng thích đi dạo loanh quanh." Thủy Trừng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
"Ừm." Chử Nhiên gật đầu đồng ý.
Ngay ngoài cổng trường là ga tàu điện ngầm, cực tiện. Thủy Trừng và Chử Nhiên thuận lợi lên tàu, còn may mắn tìm được một chỗ để ngồi.
Chẳng mấy chốc, con tàu trở nên đông đúc, chiếc ghế trống cuối cùng cũng bị một cậu bé tiểu học ngồi mất, mà xung quanh vẫn còn một nhóc nữa.
Thủy Trừng đang nghĩ ngợi chuẩn bị đứng dậy nhường chỗ thì cậu bé đang đứng bỗng nhiên cười haha, rồi trực tiếp đặt bàn tọa lên đùi cậu bé đang ngồi.
"Đè dẹp lép cậu."
"Cậu còn lâu mới đè bẹp được tớ! Tớ có sức mạnh của Ultraman!"
Thủy Trừng phì cười một tiếng, sau đó liền phát hiện Chử Nhiên ngồi cạnh đang quay đầu nhìn sang đây.
"Bọn nhỏ dễ thương ghê." Thủy Trừng nói.
Chử Nhiên nhìn bọn trẻ, rồi lại tiếp tục nhìn Thủy Trừng.
Chử Nhiên vẫn cứ im lặng như thế, mặc kệ Thủy Trừng nói gì hắn cũng chỉ có "ừm". Thủy Trừng trước nay chưa từng gặp trường hợp như này, hiện tại ở chung với Chử Nhiên mấy ngày, cậu phát hiện... Kiểu tính cách này của Chử Nhiên, có đôi khi thực sự làm ác quỷ nhỏ trong lòng cậu ngo ngoe rục rịch, muốn nói hươu nói vượn trêu chọc người ta.
"Cậu nhìn cái gì?" Thủy Trừng ho nhẹ một tiếng, lỗ tai đỏ bừng lên, bắt đầu nói linh tinh: "Cậu cũng sợ tôi ngồi lên đùi đè dẹp lép hả?"
Vẻ mặt của Chử Nhiên có chút kỳ lạ, đôi mắt đang nhìn Thủy Trừng dường như sâu hơn một chút, một lát sau mới quay mặt đi.
Không biết có phải ảo giác hay không, Thủy Trừng hình như nghe thấy được Chử Nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.
*
Về vấn đề rốt cuộc Chử Nhiên có cười hay không, Thủy Trừng không có cách nào có được câu trả lời.
Cậu thật ra đã hỏi trực tiếp Chử Nhiên rồi, nhưng hắn cứ vác cái bản mặt lãnh đạm mà lẳng lặng nhìn cậu, một bộ dạng không hiểu cậu đang hỏi cái gì, làm cán cân trong lòng Thủy Trừng nhanh chóng nghiêng đi.
Nhất định là cậu nghe lầm rồi. Dù sao câu nói kia cũng có chỗ nào đáng cười đâu nhỉ?
Hai người ra khỏi tàu điện ngầm đến trung tâm mua sắm, trước khi cả hai chính thức bắt đầu dạo phố shopping, Thủy Trừng đột nhiên ý thức được một vấn đề.
... Cậu không biết gia cảnh của Chử Nhiên là như thế nào.
Nếu gia cảnh tốt hơn hoặc tầm tầm nhà cậu thì không phải vấn đề, dù sao cậu cũng không sao cả. Nhưng nếu gia cảnh kém hơn nhà cậu nhiều, ngộ nhỡ Chử Nhiên đi theo cậu mua đồ lại cảm thấy xấu hổ thì phải làm sao đây?
Ví như nếu cậu mua một món đồ mấy trăm đồng, Chử Nhiên lại mua một món cùng loại nhưng có giá mấy chục đồng, dù hắn không nói ra nhưng trong lòng nhất định sẽ cảm thấy không dễ chịu tẹo nào/
Thủy Trừng nhanh chóng chú ý đến quần áo của Chử Nhiên, cố gắng thông qua cách ăn mặc mà phán đoán gia cảnh của hắn.
...
Thất bại.
Thủy Trừng, một sinh viên năm nhất vừa kết thúc kì thi đại học, trước đây hoàn toàn không chú ý đến bất cứ nhãn hiệu thời trang nào, hiện tại căn bản không nhìn ra được Chử Nhiên đang mặc đồ gì, có giá bao nhiêu.
Điều duy nhất có thể nhìn ra được là, rất sạch sẽ. Ở cũng Chử Nhiên nhất định không cần lo lắng vấn đề bạn cùng phòng không thích sạch sẽ mà dẫn đến phát sinh vấn đề về vệ sinh, thật tuyệt vời.
Thủy Trừng nhanh chóng suy nghĩ, rất nhanh đã đưa ra được một giải pháp tốt.
Cậu chờ Chử Nhiên mua trước, sau đó căn cứ vào giá cả của những món hắn mua rồi mua lại những thứ tương tự, không phải là được rồi sao?
Qúa thông minh! Không hổ là mình!
Ở trung tâm thương mại có thể mua được rất nhiều thứ, từ quần áo, các kiểu đồ vật mới lạ, đến các loại sản phẩm kỹ thuật số tiên tiến, làm người mua hoa hết cả mắt.
Thủy Trừng câu được câu không trò chuyện với Chử Nhiên, âm thầm quan sát xem hắn có muốn mua thứ gì không.
Có điều mỗi lần cậu làm bộ lơ đãng mà nhìn về phía Chử Nhiên, đều có thể thấy Chử Nhiên cũng vừa hay nhìn về phía mình.
Thủy Trừng: "???"
Nhìn cửa hàng đi, nhìn tôi làm gì hả? Trên mặt mình có cái gì sao?
Ra là vậy! Chử Nhiên cùng cậu ra ngoài, khả năng thực sự là chỉ muốn mua nhu yếu phẩm thường ngày, vậy thì trực tiếp đến thẳng siêu thị là được.
Thế là dưới sự dẫn dắt của Thủy Trừng, hai người đi thẳng đến siêu thị. Chử Nhiên đẩy một cái xe đẩy, đi ở bên cạnh Thủy Trừng.
Thủy Trừng vẫn đợi Chử Nhiên mua trước, nên mới cố ý đi chậm lại để có thể đi sau hắn. Ai mà ngờ được Chử Nhiên cũng càng đi càng chậm. Chờ hai người đi qua khu sữa bột cho trẻ sơ sinh, Thủy Trừng cảm giác được bản thân và Chử Nhiên đúng kiểu dùng tốc độ rùa bò để đi đường.
Tới khu vực bán sữa bột đều là một nhà ba người hòa hảo hạnh phúc, hai nam sinh đại học lọt vào bên trong nhìn thế nào cũng không hợp cảnh. Thủy Trừng nhin không được bước vội vài bước thoát ly khu vực này, sau đó hai mặt nhìn nhau với Chử Nhiên.
Thủy Trừng: "?"
Chử Nhiên: "..."
Chử Nhiên vẫn luôn chờ Thủy Trừng động thủ trước, như thế thì hắn có thể dễ dàng mua cùng Thủy Trừng một kiểu quần áo, một chiếc điện thoại, một loại sữa tắm dầu gội... (tâm cơ boy tính toán đồ đôi các kiểu)
Thế nhưng Thủy Trừng mãi cũng không thấy động tĩnh nào, cứ như là muốn mua mà lại không dám mua.
Chử Nhiên hơi nhíu mày mà suy tư, cũng không nói thêm điều gì, bắt đầu có động tác.
Thủy Trừng: "?"
Thủy Trừng trơ mắt nhìn Chử Nhiên nhặt hai cái bàn chải đánh răng, hai tuýp kem đánh răng, hai chai dầu gội, sữa tắm, khăn giấy và một loạt những thứ khác.
Không sai, tất cả những món Chử Nhiên lấy đều đủ cho hai người dùng.
Mắt thấy xe đẩy sắp đầy ụ đến nơi, Thủy Trừng sờ sờ gáy, trong đầu nảy ra một suy nghĩ vừa kỳ lạ vừa lớn mật.
"Chử Nhiên, cậu, cậu lấy mấy món này... Không phải là để cho tôi đấy chứ?"
Chử Nhiên: "Ừm."
"A?" Thủy Trừng sửng sốt, cảm thấy giữa mình và Chử Nhiên không khéo xảy ra hiểu lầm gì đó rồi, "Vậy thanh toán hóa đơn xong, tôi chuyển một nửa số tiền cho cậu nhé."
Lần này Chử Nhiên không 'ừm' nữa, hắn chỉ lắc lắc đầu, lấy một chai nước có ga vị nho từ trên giá đồ uống xuống, nhẹ nhàng đặt vào tay Thủy Trừng.
*
Ở kệ hàng cách đó không xa, một đám người lén lút đi theo Chử Nhiên và Thủy Trừng, nhìn đăm đăm theo hai người mà con mắt sắp rớt hết xuống đến nơi.
Họ đều là mấy người trong nhóm bạn kia của Chử Nhiên.
Mọi người hẹn nhau ra ngoài ăn cơm, không nghĩ đi tới đi lui thế nào mà lại đụng phải Chử Nhiên.
Chử Nhiên vậy mà thật sự cùng người khác đi dạo phố, mặt trời hôm nay mọc từ hướng tây rồi sao?
Vì thế cả đám đến cơm cũng không thèm ăn nữa, một đường lén lút đi theo Chử Nhiên.
Sau đó, bọn họ còn nhìn thấy được một việc càng đáng sợ hơn!
Chử Nhiên cứ như đột nhiên mắc chướng ngại ngôn ngữ vậy, trong suốt quá trình chỉ biết nói "ừm" một cách hài hòa thân thiện, ánh mắt lại càng buồn nôn đến mức có thể dọa chết người.
Cái quái gì đây? Tên yêu quái chỉ biết "ừm ừm" này là ai vậy???
Cả đám không hẹn mà cùng nhau nhớ lại cảnh Chử Nhiên nói chuyện với người khác, thong thả ung dung, độc mồm độc miệng, không chút lưu tình, lại quay ra nhìn cái người cách đó không xa, tức khắc kinh hãi đến nỗi toàn thân nổi một lớp da gà.