Ngày hôm sau, nhà họ Diệp mời khách tại một nhà hành trong thành phố được cải tạo từ khu vườn tư nhân.
Tống Như chuẩn bị một món quà với giá trị xa xỉ, tới nơi nữ chủ nhân của hai nhà vội vàng khách sáo hàn huyên, nam chủ nhân thì ngồi bàn luận về công việc, chỉ còn Hứa Thanh Giai lẻ loi, cô không thấy Diệp Hành Viễn.
Anh không tới sao? Cảm xúc của cô hơi lắng xuống.
... thật ra cô vẫn có chút chờ mong, khi gặp lại anh tâm trạng vẫn còn phức tạp.
Tống Như cũng thắc mắc về việc Diệp Hành Viễn vắng mặt, bà hỏi mẹ Diệp: "Gia Lam, Hành Viễn đâu? Sao hôm nay chưa tới?"
Lương Gia Lam cười nói: "Nó còn đang trên đường, buổi chiều nó nói khó khăn lắm với về nước một lần nên đi gặp bạn bè."
Bà còn chưa dứt lời, cánh cửa khắc hoa trang nhã đã bị đẩy ra.
"Nhìn xem, vừa nhắc tới là nó..."
Tống Như nói được một nửa liền im bặt.
Hứa Thanh Giai cũng quay đầu lại, hôm nay Diệp Hành Viễn ăn mặc rất trang trọng, so với ngày thường anh trưởng thành hơn nhiều. Nhưng khiến mọi người ngạc nhiên chính là anh đưa theo một người đi cùng.
Một cô gái.
Hứa Thanh Giai hơi sửng sốt, theo bản năng cô muốn gọi đàn chị, nhưng vì chưa hiểu rõ mục đích của Diệp Hành Viễn sợ mình lỡ lời nên cuối cùng cô không chủ động lên tiếng.
Cô nhìn về phía Lương Gia Lam, quả nhiên sắc mặt vừa rồi còn trong trẻo nay đã cứng đờ.
"Chú Hứa, dì Tống, đây là bạn gái cháu, Trần Nhĩ."
Dường như anh không bị ảnh hưởng bởi sắc mặt của cha mẹ mà thản nhiên giới thiệu với mọi người. Trần Nhĩ đứng bên cạnh anh, người học vũ đạo có vóc dáng rất đẹp, mặc dù trong trường hợp như vậy cô cũng không lộ ra sự lo lắng, chỉ thoải mái hào phóng chào hỏi theo Diệp Hành Viễn. Sau khi chào người lớn cô đối diện với Hứa Thanh Giai, hai người ăn ý nhìn nhau mỉm cười.
Trong mắt Tống Như hiện lên sự kinh ngạc, nhưng bà nhạy bén, bên ngoài vẫn vững vàng như cũ.
"À, thì ra là bạn của Hành Viễn, thật tốt." Bà nhìn Lương Gia Lam, sắc mặt của bạn thân không tốt lắm, người sáng suốt đều đã nhìn ra manh mỗi. Việc Diệp Hành Viễn mang bạn gái tới nằm ngoài dự kiến của mọi người.
Vì có người ngoài ở đây nên Tống Như phải đứng ra làm người hòa giải, Lương Gia Lam chỉ mấp máy khóe miệng.
Trần Nhĩ xách theo một chiếc túi giấy, đưa cho bố của Diệp Hành Viễn.
"Chú dì ạ, lần đầu gặp mặt, cháu không biết hai người thích gì. Hành Viễn nói sẽ ăn cơm nên cháu mang theo một chai rượu, hy vọng sẽ hợp khẩu vị của mọi người."
Tống Như chỉ liếc mắt một cái, đã biết chai rượu đó có cấp bậc như thế nào. Lần này bà không nói gì, chỉ chờ xem kịch.
Tay Trần Nhĩ dừng trên không trung khoảng nửa phút, Lương Gia Lam mới nhận lấy, đặt lên chiếc tủ thấp ven tường.
"Xem ra là không hợp." Bà nói, giọng điệu lạnh lùng: "Đừng để lãng phí, lát nữa cháu đem về đi."
Trong phòng chợt yên tĩnh, sắc mặt của Diệp Hành Viễn rất khó nhìn.
"Mẹ." Anh trầm giọng.
Hứa Thanh Giai thấy Trần Nhĩ kéo góc áo anh.
Tống Như nhẹ cười đánh vỡ sự yên lặng: "Nhiều người cũng náo nhiệt mà, đều ngồi xuống đi. Gia Lam, mình đói bụng rồi, cậu cho mình ăn cơm trước nhé."
Sắc mặt của Lương Gia Lam hơi thả lỏng, bà đưa Tống Như ngồi xuống ghế.
Bầu không khí trong bữa cơm này không quá hài hòa, trừ bố mẹ Hứa Thanh Giai thỉnh thoảng vì giữ ý nên hỏi Trần Nhĩ vài câu, còn bố mẹ của Diệp Hành Viễn không nói năng gì.
Lúc sắp kết thúc, Diệp Hành Viện tìm một lí do đưa Trần Nhĩ đi, điều này lại khiến Lương Gia Lam không vui: "Đừng quên mang đồ đi, lần sau đừng phí tâm như vậy, miễn cho tiêu tiền không thích hợp thành ra lãng phí." Trong lời nói còn ngầm ám chỉ.
Diệp Hành Viễn cứng đờ đưa Trần Nhĩ rời đi, Hứa Thanh Giai cũng lấy lí do đi WC để ra ngoài, cô muốn chào hỏi đàn chị một câu. Diệp Hành Viễn và Trần Nhĩ còn đứng trong vườn, cách một bức tường tre, hai người không nhìn thấy Hứa Thanh Giai.
Âm điệu duy trì cả tối của Trần Nhĩ cuối cùng cũng toát ra sự mệt mỏi, Hứa Thanh Giai nghe thấy cô ấy nói: "Sao anh lại xúc động như vậy?"
"Dù sao sớm hay muộn gì bố mẹ anh cũng phải gặp em, như nhau cả thôi mà."
Trong ấn tượng của Hứa Thanh Giai, Diệp Hành Viễn vẫn luôn dịu dàng, trưởng thành và ưu tú. Cho đến bây giờ cô mới biết thì ra khi yêu con trai sẽ có một mặt ấu trĩ như vậy.
Trần Nhĩ không biết tình huống của tối nay, cô vốn cho rằng đó chỉ là một bữa cơm đơn giản, không nghĩ tới Diệp Hành Viễn còn chẳng nói trước với bố mẹ anh.
Suy nghĩ của Diệp Hành Viễn rất đơn giản, có người ngoài ở đó, nhất định Lương Gia Lam không thể làm khó Trần Nhĩ, nhưng không ngờ bà lại cứng rắn như vậy.
Cuối cùng Hứa Thanh Giai vẫn không xuất hiện, cô lặng lẽ trở về phòng.
Kết thúc bữa cơm, tạm biệt bố mẹ Diệp Hành Viễn, vừa lên xe Tống Như đã chia sẻ với cô những tin tức nghe từ Lương Gia Lam: "Nghe nói điều kiện trong nhà con bé đó không tốt lắm, không cho cha mẹ, do bà nội nuôi lớn. Lại xuất thân từ miền núi, Gia Lam sao có thể thích loại con dâu như vậy được.
Hứa Lâm ngồi bên cạnh bà nhắm mắt dưỡng thần, ông không phản ứng trước những lời của vợ mình. Nên bà chỉ có thể nhìn về phía con gái đang ngồi trên ghế phụ.
"Con bé kia còn học cùng trường con đấy, cũng học vũ đạo, Tiểu Giai, con có quen biết không?"
Hứa Thanh Giai sợ Tống Như hỏi nhiều nên do dự một chút, cô không nói chuyện.
Tống Như nói: "Cũng đúng, làm sao con quen được. Bây giờ con gái có xuất thân không tốt đều nghĩ đến việc dựa vào lấy chồng để bay lên đầu cành."
"Sao bà nói nhiều thế." Hứa Lâm cuối cùng cũng lên tiếng.
Tống Như nhìn ông, trong lòng không thoải mái, bà cảm thấy nhất định đã đụng chạm tới ông.
Hứa Lâm không ngừng cặp bồ ở bên ngoài, nhiều người trong số đó có gia cảnh không khá giả dựa vào việc làm thư kí rồi ngoại tình với ông, ví dụ như mẹ của 'tiểu tạp chủng' kia xuất thân từ nông thôn, nhưng bà ta sinh con trai không được mấy năm thì qua đời, Tống Như không cần phải đề phòng "mẫu bằng tử quý" nữa, bà chỉ cần dốc hết toàn lực chờ đón việc tranh giành gia sản với con trai riêng của chồng.
Tống Như luôn chướng mắt những cô gái xuất thân từ gia cảnh kém. Hứa Thanh Giai thật sự không hiểu Diệp Hành Viễn, Tống Như và Lương Gia Lam chơi thân với nhau bởi vì họ cùng là một loại người, sao anh có thể nghĩ đến việc mượn cơ hội nhà họ Lương mời nhà mình ăn cơm để bắt nhà họ Lương chấp nhận đàn chị?
*
Bên này Lương Gia Lam về đến nhà, lẽ ra nên được đi ngủ thì bà lại ngồi cùng chồng trong phòng khách, rất có tư thế như chuẩn bị hỏi tội.
Bởi vì sự xúc động của Diệp Hành Viễn nên nhà họ Diệp rất không hài lòng. Sau khi Diệp Hành Viễn trở về đã nổ ra một cuộc cãi vã, Lương Gia Lam không hiểu một cái gái bình bình thường thường làm cách nào lại mê hoặc được đứa con trai xuất sắc của bà.
"Mẹ nói cho con biết nhà của chúng ta không thể chấp nhận đứa con dâu có xuất thân như vậy!" Bà chỉ ngón tay làm nail tinh xảo vào Diệp Hành Viễn. So với Tống Như thì đa phần mọi chuyện chồng bà đều sẽ cùng chung mặt trận với bà.
Diệp Hành Viễn bực bội không chịu được, anh không ngờ khó khăn lắm mới được về nước thì lại cãi nhau với bố mẹ như vậy. Nhưng Trần Nhĩ đã học năm thứ ba rồi, chẳng mấy chốc cô sẽ đi thực tập, hai người lại yêu xa, hoàn cảnh tiếp xúc sẽ ngày càng trở nên khác biệt, anh muốn xác định sớm một chút.
Lương Gia Lam tức giận buột miệng thốt ra:
"Con muốn kiểu con gái nào mà không được, sao phải tốn tâm tư trên người một con bé mồ côi nghèo khổ như thế? Cho dù là..." trong đầu bà hiện lên gương mặt của Hứa Thanh Giai: "Cho dù là con gái của nhà họ Hứa, hai đứa mới là môn đăng hộ đối. Nếu con cứ kiên quyết đi con đường của mình thì ngày mai bố con sẽ đến nhà họ Hứa bàn việc hôn sự của hai đứa ngay lập tức!"