Giấy Ngắn Tình Dài

Chương 12



- 2016-

Khi Hoắc Cận Lãng gặp được Ôn Lạc, cô đã không còn nhiệt tình hăng hái.

Lúc tinh thần hừng hực cháy bỏng, con người ta luôn mơ ước có thể thay đổi thế giới, cuối cùng mới phát hiện thứ thay đổi được chỉ có chính mình.

Ôn Lạc không phải thần, thời điểm mà cô cho rằng mình có thể dùng sự cố gắng để thay đổi, hiện thực lại cho cô những bài học quá tàn khốc. Cho nên cô đành lùi một bước, thay đổi bản thân.

Cũng không phải là mất niềm tin vào cuộc sống, học thuyết Đạo gia tôn trọng vô vi nhi trị[1], vô vi tức hữu vi. 

Thích ứng trong mọi tình cảnh, không để ngoại vật tác động đến vui buồn của bản thân, có thể làm đạt được đến cảnh giới như vậy, thật sự cô đã hơn đại đa số người trên thế giới này. 

Vì thế mấy năm nay cô bắt đầu kiểm điểm lại bản thân, gặt hái được từ những mất mát.

Từ nay về sau, có lẽ sẽ không có chuyện gì có thể khiến cô thấy vui vẻ đến tột cùng, nhưng cũng sẽ không có chuyện gì khiến cô đau khổ đến khôn nguôi nữa.

Ngay từ lần đầu tiên Hoắc Cận Lãng gặp một Ôn Lạc như vậy, anh ta đã bắt đầu chìm đắm.

Ôn Lạc là khách hàng của Hoắc Cận Lãng.

Anh ta giữ một chức vụ tại một văn phòng luật cực kỳ nổi tiếng ở Mỹ, vì có thành tích xuất sắc lại có được lười đề bạt của giáo sư, anh ta trở thành cô vấn pháp luật cá nhân của Ôn Lạc ở Mỹ.

Cô gái trông có vẻ trẻ trung giản dị này lại có một khối tài sản lớn đến mức đủ để tiêu xài mấy đời, lúc Hoắc Cận Lãng gặp cô, cô đang có ý định chuyển nhượng cổ phần của hai công ty do mình đứng tên.

Cô thích bỏ tiền vào những chỗ mà nhiều người thấy có vẻ như là không thể thu được bao nhiêu lợi nhuận, ví dụ như mở một câu lạc bộ sách mà chẳng ai thèm ngó ngàng ở thành phố bên cạnh, hoặc là xây một nhà trưng bày nghệ thuật chỉ để trưng chứ không để bán.

Cô không có người thân bạn bè, cũng có tiền tiêu không hết.

Hoắc Cận Lãng đoán Ôn Lạc là người cô độc, nếu không phải, vậy thì là gặp nhau không đúng lúc, anh ta đã bỏ lỡ khoảng thời gian cô có những cảm xúc thông thường.

Anh ta thử làm bạn với cô, cô cũng không kháng cự.

Anh ta không ngờ quan hệ bạn bè đơn thuần giữa hai người lại rẽ sang hướng khác vì một vụ án mạng mà mình từng tiếp xúc, liên quan đến những nhân vật tai to mặt lớn và ân oán xã hội đen, mà trùng hợp là anh ta lại nắm giữ bí mật mấu chốt trong đó, bí mật này lại liên quan đến khoảng thời gian mà anh ta thường xuyên tiếp xúc với Ôn Lạc.

Rất nhiều kẻ đều đang tìm kiếm Hoắc Cận Lãng, anh ta đành thuyết phục Ôn Lạc cùng về nước.

Về nước cũng chưa hẳn đã an toàn, các phe phái người đến ẩn nấp khắp các ngóc ngách, những lúc thế này thì nhà họ Hoắc chính là cảng tránh gió an toàn tuyệt đối.

Phần nhiều cũng vì có lòng riêng, anh ta đề xuất một cách là “Đính hôn”, để Ôn Lạc vào ở nhà họ Hoắc, hai tháng sợ bóng sợ gió ấy, anh ta lo toan mọi việc, thu xếp ổn thỏa cho Ôn Lạc và bí mật kia trong nhà họ Hoắc.

Cũng đúng hai tháng này, anh ta đã biết được rất nhiều chuyện cũ của cô.

Hôm đó, mọi chuyện đã sắp đến hồi kết, anh ta vội vàng chạy về nhà họ Hoắc thì bắt gặp ngay khoảnh khắc kia.

Anh họ trước nay luôn lạnh lùng của mình lại dùng ánh mắt dịu dàng như thế nhìn người mình thích.

Giữa hai người, dường như không thể có thêm một ai xen vào.

Người anh mà anh ta luôn kính trọng, và người con gái anh ta đã thích ngay từ cái nhìn đầu tiên, hai người thật giống một đôi tình nhân xứng đôi nhất trên đời này. 

Tại sao lại là anh ấy chứ?

Anh ta đã từng tò mò, từng đấu tranh, nhưng rồi cũng hiểu rõ, mình thua rồi

Bởi vì ý chí kiên quyết nhất định phải có được nơi đáy mắt anh trai, bởi thái độ ung dung như mấy trôi nước chảy của cô. 

Hoắc Cận Lãng không có tư cách bình luận về mối quan hệ này, anh ta không phải là vị hôn phu Ôn Lạc, càng không phải là người mà Ôn Lạc toàn tâm yêu thích.

“Anh cho em một tháng, chấm dứt quan hệ của hai người đi.” Hoắc Cận Thành nói, “Nếu em không làm được, anh sẽ làm.”

Có lẽ tình sự yêu thích ấy vẫn chưa đủ, không đến nỗi không thể kiềm chế như yêu, Hoắc Cận Làng không tranh với người anh mình luôn trọng.

Cũng có lẽ là vì khi anh ta phát hiện ra tất cả, Ôn Lạc vẫn thản nhiên như thường, cho nên như một lẽ đương nhiên, anh ta cảm thấy mình không nên là kẻ thứ ba xen vào. 

“Đương nhiên hai người có thể đến với nhau, trai chưa vợ gái chưa chồng, em mới là người ngoài.” Nhưng lời nói ra khỏi miệng, lòng vẫn đau như cắt.

Chuyện bên Mỹ đã giải quyết xong, lúc rời đi Hoắc Cận Lãng đã nói hết đầu đuôi, ông nội và ba mẹ đã coi Ôn Lạc như người một nhà đương nhiên sẽ thấy hụt hẫng, nhưng lại không thể làm gì hơn.

Từ khi đến nhà, Ôn Lạc thường xuyên chơi với ông nội giải buồn cho ông, cô từng đi đến rất nhiều nơi, lúc nào cũng có thể miêu tả một cách sinh động thế giới sặc sỡ ngoài kia, khiến ông cụ thích cô từ tận đáy lòng, thậm chí sau đó còn muốn nhận cô làm cháu gái.

Đáng tiếc còn chưa kịp thì Ôn Lạc đã đi rồi.

Cô không đi Mỹ cùng Hoắc Cận Lãng, khoảng thời gian đó không một ai biết cô ở đâu, ngoại trừ Hoắc Cận Thành.
[1]Vô vi nhi trị (Lão Tử – Đạo đức kinh): Tư tưởng “vô vi nhi trị” của Đạo gia là một trong những bộ phận hợp thành chủ yếu của văn hóa tư tưởng truyền thống của Trung Quốc. “Vô vi nhi trị” tức là cai trị đất nước bằng một hệ thống, dùng hệ thống để ràng buộc hành vi của nhân dân, nhân dân đều tuân thủ theo hệ thống pháp luật. “Vô vi nhi trị” cũng không phải làm làm gì cả, mà là không can thiệp quá nhiều, để mọi người phát huy hết khả năng sáng tạo, tự hiện thực hóa bản thân, hướng tới sự cao cả và rực rỡ. “Vô vi” không phải không cố gắng làm gì, mà là không hành động bừa bãi. Để không vi phạm quy luật khách quan, tuân theo quy luật khách quan mà làm nên bất kể là làm việc xấu nào, nghĩa là việc gì cũng được làm, chỉ cần tuân theo Đạo, tuân theo quy luật khách quan.