Giấy Sống

Chương 12: “mặt Nạ Giấy”






Hoắc Chấn Diệp đi xuống lầu ăn bữa sáng.

Một tay hắn bưng tách cà phê, tay kia lật tờ báo.

Tiêu đề trang nhất hôm nay là:.

Mấy mỹ nhân Hoa Quốc không ai bảo ai đều mặc đồ xô trắng, kêu gọi quyên góp cho hai người chị em bị hại của mình, nói rằng sẽ trao số tiền quyên góp được cho người nhà của họ.

Vì vậy lại có bài báo ca ngợi những người đẹp này là Hồng Phất Nữ* thời hiện đại, số phiếu của bọn họ vào lần tới chắc chắn sẽ lại tăng thêm.

(Hồng Phất Nữ: một nhân vật hư cấu trong tác phẩm võ hiệp Cầu Nhiệm Khách truyện của Đỗ Quang Đình, là một nữ hiệp có xuất thân ca kỹ.)
Hoắc Chấn Diệp đặt tách cà phê xuống bàn, cầm tờ báo lên đọc.

Mặc dù Liễu Nhị chưa ra toà, nhưng trên khắp các mặt báo đã quy kết cậu ta là hung thủ của hai vụ án.

Còn Liễu Đại vốn bị các phóng viên viết thành một kẻ khốn nạn, vì ham mê sắc đẹp mà bỏ rơi vị hôn thê rồi giết người trả thù tình, bây giờ lại xoay chuyển một trăm tám mươi độ, trở thành người chịu tội thay em trai, có phóng viên báo lá cải khen gã là người có tình có nghĩa.

Thậm chí tối hôm trước phóng viên rình rập tiểu viện nhà họ Hàn, thấy Hàn Châu vẫn đang chăm sóc cho vị hôn phu bị thương nặng của mình, hết sức cảm động, hy vọng đôi vợ chồng tình sâu nghĩa nặng này sẽ sống hoà thuận bên nhau.

Hoắc Chấn Diệp vứt tờ báo, ăn vội chiếc bánh mì nướng bơ rồi đi ra ngoài.

Đầu Bự mặc cảnh phục đứng nghiêm trước cửa Đồn Cảnh sát chờ Hoắc Chấn Diệp, vừa nhìn thấy hắn vội chạy tới: “Hoắc thiếu gia, việc cậu giao tôi đã sắp xếp xong rồi.”
Anh ta sắp xếp để Hàn Châu gặp Liễu Nhị một lần, trước khi Liễu Nhị bị áp giải đi Sở Cảnh sát.

Buổi chiều hôm nay Liễu Nhị sẽ bị áp giải đi Sở Cảnh sát, sau đó sắp xếp lịch ra toà.

Cậu ta giết hai người, còn móc mắt nạn nhân, tạo thành vụ án gây chấn động lớn như vậy chắc chắn sẽ bị xử bắn.

Lần gặp mặt này, cũng chính là lần vĩnh biệt của hai người.

“Hoắc thiếu gia, cảnh sát trưởng nói sẽ khen thưởng tôi đó, nhờ cậu mà tôi được thơm lây.”
Đầu Bự càng nói càng hưng phấn.

Nhưng thấy Hoắc Chấn Diệp không có vẻ gì là vui mừng, anh ta ngậm miệng.


Đầu Bự còn tưởng Hoắc Chấn Diệp mất hứng vì bị cướp mất công lao, vội hỏi: “Hoắc thiếu gia, cậu có muốn đến Sở Cảnh sát làm cố vấn không? Cậu xử lý vụ án lớn như thế, chắc chắn họ sẽ đồng ý.”
Hoắc Chấn Diệp vỗ vai Đầu Bự, cười bảo: “Để sau đi.”
Đầu Bự càng không hiểu, rõ ràng vừa phá xong một vụ án lớn, tại sao Hoắc thiếu gia lại không vui?
Liễu Nhị đang úp mặt vào tường, nghe thấy tiếng người đi vào cũng không quay đầu, không nhúc nhích.

Hàn Châu nhét một nắm tiền cho cai ngục, rồi chui vào phòng giam lụp xụp.

Cô ngồi xổm xuống, mở hộp đựng đồ ăn, lấy ra mấy chiếc bát đựng thức ăn và một vò rượu gạo.

Nghe thấy tiếng bước chân, Liễu Nhị liền biết là sư tỷ đến.

Cậu ta khẽ run, nhưng không dám quay đầu.

Trong tù không có bàn, Hàn Châu bày thức ăn ra chiếu, lấy hai đôi đũa và hai chiếc bát trống, gọi cậu giống như thường lệ: “Tiểu Liễu, ăn cơm thôi.”
Liễu Nhị nước mắt rưng rưng.

Cậu cúi đầu lau đi, cắn răng xoay người, nhìn Hàn Châu bằng đôi mắt đỏ hoe: “Sư tỷ…”
“Mau ăn đi kẻo nguội mất.”
Cá vàng khô úp gà hầm, thịt ba chỉ kho tàu, cá nhỏ chiên giòn, rau cải trắng xào đậu phụ khô.

Toàn là món cậu ta thích ăn, mỗi dịp lễ tết cậu ta đều năn nỉ Hàn Châu nấu.

Cuối cùng, Hàn Châu bưng một bát bún gạo kèm thịt và rau ra: “Ăn đi, cậu thích ăn món này nhất mà.”
Liễu Nhị bưng bát bún lên, nước mắt rơi xuống trong bát.

Cậu ta sợ Hàn Châu nhìn thấy nên vội đưa lên miệng uống một hơi hết nửa bát.

Hàn Châu ngồi đối diện với Liễu Nhị, thấy cậu ta ăn vội liền rót một chén rượu gạo: “Ăn từ từ thôi, không ai giành với cậu đâu.”
Liễu Nhị ngậm sợi bún trong miệng, nước mắt nghẹn ngào.

“Tôi biết, Tiểu Liễu vẫn luôn muốn người một nhà chúng ta mãi mãi ở bên nhau.” Lúc vào sư môn, cậu ta mới ba bốn tuổi.

Giữa năm đói kém ấy, nếu không phải Liễu Đại không chịu vứt bỏ đứa em trai này, cậu ta đã sớm chết đói rồi.

Liễu Nhị trả ơn gã cũng phải thôi.

“Sư tỷ, tôi có lỗi với chị.”
Hàn Châu cầm đũa gắp cho Liễu Nhị một con cá chiên, dáng vẻ bình thản: “Cậu không có lỗi với tôi, người có lỗi với tôi là anh cậu.”
Liễu Đại cắn răng cố nén nước mắt, nói: “Tôi không thể dập đầu trước sư phụ rồi.

Sư tỷ nói với sư phụ một tiếng giúp tôi, mấy ngày nữa tôi sẽ xuống dưới đó phụng dưỡng người.”
Sắc mặt Hàn Châu luôn không thay đổi, nghe thấy lời này thì vành mắt đỏ hoe.

Cô tiếp tục gắp thức ăn cho Liễu Nhị, bát cơm của cậu ta đầy ắp.

Hai người không nói thêm câu nào nữa.

Bữa cơm này chính là bữa cơm ly biệt.

Liễu Nhị cũng không mong muốn xa vời rằng Hàn Châu sẽ tha thứ cho anh trai mình.

Mắt thấy cô sắp đi, cậu mới khẽ gọi một tiếng: “Sư tỷ.”
“Chị nói thật cho tôi biết đi.” Anh trai đã muốn dẫn Kim Đan Quế rời khỏi Thượng Hải thì sao lại giết cô ta chứ.

Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có sư tỷ là có khả năng ra tay nhất.

Hàn Châu tự rót cho mình một chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Chén sứ bị úp xuống mặt đất kêu “cạch” một tiếng: “Là tôi.”
Liễu Nhị nhìn Hàn Châu sững sờ, môi không kìm được run rẩy.

Cậu nhìn tay cô, nước mắt không kìm được nữa mà tuôn ra: “Thật sự là chị…”
Hàn Châu cười nói: “Chỉ có điều, tôi không ngờ Hoắc Chấn Diệp lại là người có lương tâm.”
Nếu không phải vì Hoắc Chấn Diệp khăng khăng không chịu thừa nhận Liễu Đại là hung thủ để xoá bỏ nghi ngờ đối với hắn, thì Liễu Đại đã sớm bị định tội bỏ tù chờ xử bắn rồi.

Cô muốn gã phải chờ chết, ngày qua ngày thấy ngày chết của mình dần đến gần hơn, trong đầu còn vĩnh viễn nhớ đến hình dáng bị móc mắt của Kim Đan Quế.

Liễu Nhị lúc này mới hiểu hết mọi chuyện.

“Sư tỷ muốn xử trí anh tôi như thế nào?”
“Phản bội sư môn, theo môn quy thì phải xử trí thế nào?”
Liễu Đại cứng họng, không nói gì thêm nữa.


Cậu ta ăn hết sạch đồ ăn rồi trở mình bò dậy, quỳ xuống trước mặt Hàn Châu dập đầu ba cái, nói rằng: “Sư tỷ, ân tình hơn mười năm sư tỷ giặt giũ nấu nướng, đan giày vá tất, đời này Tiểu Liễu không báo đáp được, xin đành đợi kiếp sau báo đáp vậy.”
Hàn Châu cuối cùng cũng không kìm được nữa, nước mắt lăn dài trên má.

Chiếc xe áp giải Liễu Nhị đi Sở Cảnh sát đến rất đúng giờ.

Hoắc Chấn Diệp nhìn theo Liễu Nhị lên xe, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, không thoải mái chút nào.

Cảnh sát trưởng Tống níu Hoắc Chấn Diệp lại và nói: “Hôm qua mời khách sao cậu không đến? Cậu là người lập công lớn trong vụ án này, sao có thể vắng mặt được! Hôm nay cậu phải nể mặt tôi đó.”
Ông ta tâng bốc Hoắc Chấn Diệp, Hoắc Chấn Diệp bèn có đi có lại, nói: “Sếp Tống cứ đùa.

Cũng nhờ các anh em của sếp thông minh lại xông xáo, nếu không làm sao phá án nhanh chóng như vậy.”
Cảnh sát trưởng Tống vẫn luôn làm ăn với nhà họ Hoắc, tuy làm cảnh sát trưởng trong tô giới, nhưng ông ta không phải chỉ kiếm tiền trong tô giới: “Tôi đã hẹn phóng viên của báo Thân Giang đến phỏng vấn rồi.

Công lao này vẫn thuộc về Hoắc thiếu gia.”
(Thân Giang: tên cũ của sông Hoàng Phố chảy qua Thượng Hải)
Ông ta biết vì Hoắc Chấn Diệp gặp phải chuyện này, hôn sự giữa nhà họ Hoắc và nhà họ Đào đã thất bại.

Mà nay Hoắc Chấn Diệp đã lắc mình biến thân thành một thần thám, nhà họ Đào được rạng rỡ mặt mày, cho nên chuyện liên hôn vẫn còn có thể thương lượng được.

Hoắc Chấn Diệp ngừng cười, không thích ông ta tự ý quyết định.

“Tôi không biết sếp Tống đây còn làm cả nghề mai mối nữa đấy.”
Phóng viên báo Thân Giang còn chưa đến phỏng vấn thì Sở Cảnh sát đã gọi điện thoại, báo rằng Liễu Nhị đã bỏ trốn, còn đánh vị thương hai viên cảnh sát áp giải cậu ta.

Cả Đồn Cảnh sát náo loạn, Hoắc Chấn Diệp ngay lập tức nghĩ đến Bạch Chuẩn.

Liệu Liễu Nhị có chạy đến nhà cậu không?
Hắn vội vã chạy ra ngoài, đến cổng Đồn Cảnh sát thì vừa lúc bị phóng viên báo Thân Giang chặn lại.

Hoắc Chấn Diệp liếc nhìn cảnh sát trưởng Tống còn đang phát hỏa, đánh lạc hướng: “Bây giờ không tiện đâu, nghi phạm vừa mới chạy trốn rồi, còn làm hai người cảnh sát bị thương nữa.”
Hai người phóng viên mừng rơn, mắt phát sáng.

Vốn dĩ bọn họ còn tưởng đi chuyến này chỉ để viết một bài sáo rỗng nhằm thổi phồng vị công tử Hoắc này, không ngờ lại bắt được tin tức lớn.

Bọn họ không để tâm đến Hoắc Chấn Diệp nữa, bỏ hắn lại rồi chạy vội vào trong.

Hoắc Chấn Diệp thoát thân lập tức lái xe đi đến xóm Dư Khánh, vừa đi vừa chạy đến gõ cửa nhà Bạch Chuẩn.

Bạch Chuẩn đang mày mò cái máy hát đĩa.

Thứ này ở trong tay Hoắc Chấn Diệp thì có thể phát ra tiếng nhạc, tại sao đến tay cậu lại chỉ biết kêu lẹt xẹt chứ?!
Hoắc Chấn Diệp thấy cậu không sao thì thở phào nhẹ nhõm.

“Liễu Nhị chạy trốn rồi.”
Bạch Chuẩn khều chiếc kim máy hát: “Anh làm đi.” Ngước mắt lên thấy sống lưng và dưới nách hắn đều ướt đẫm mồ hôi, cậu khẽ nhíu mày, mắt mang ý cười.

“Làm sao, chẳng lẽ cậu ta còn dám đến chỗ tôi gây sự à?”
Đây chính là điều Hoắc Chấn Diệp lo lắng.

Mấy thứ binh giấy tướng giấy của Bạch Chuẩn xử lý ma quỷ còn tạm được, chứ làm sao mà xử lý được con người? Tướng quân giấy, cho dù là Nhạc Phi đi chăng nữa, chỉ cần ăn một nắm đấm là đã bị thủng hai lỗ rồi.

Hắn dám xem thường người giấy của cậu?
Bạch Chuẩn khẽ nhếch miệng.

Hoắc Chấn Diệp vội “dập lửa”: “Cậu có muốn ăn kem nữa không? Tôi đến Lão Đại Xương mua một chiếc nữa nhé? Hay là mua cả cái tủ lạnh luôn, rồi mua thêm cả nước quýt và nước mận nữa, lúc nào cậu muốn ăn là có thể ăn ngay.”
Không đợi Bạch Chuẩn nhận lời, hắn đã chạy đi mua đồ.

Hoắc Chấn Diệp vừa đi khỏi, Bạch Chuẩn di chuyển xe lăn: “Mang xuống đây.”
“Mục Quế Anh” dí cây thương bạc vào cổ họng Liễu Nhị, dẫn cậu ta từ trên gác xép xuống.

Liễu Nhị cứng cổ không dám cử động, năn nỉ Bạch Chuẩn: “Thất gia, tôi cầu xin anh, hãy cho tôi dập đầu trước sư phụ một lần đi.”
“Xin Thất gia giúp tôi được toại nguyện.” Liễu Nhị quỳ mọp trước mặt Bạch Chuẩn, thành khẩn cầu xin: “Tôi tuyệt đối không phải loại tham sống sợ chết.

Chỉ cần tâm nguyện được hoàn thành, tôi sẽ quay lại Đồn Cảnh sát, muốn xử lý thế nào cũng được.”
“Nếu tôi vi phạm lời thề sẽ bị sét đánh chết không toàn thây.”
Bạch Chuẩn ngồi trên xe lăn, nhìn xuống Liễu Nhị từ trên cao.

“Cậu chưa nói hết.”
Liễu Nhị cười buồn bã, dứt khoát nói hết: “Tôi muốn đến tận nơi để hỏi anh tôi, rốt cuộc anh ta có lương tâm không?!”
Tình nghĩa anh em, vợ chồng, sư môn lại không vượt qua nổi tiền tài và sắc đẹp sao?
Những lời này rất hợp ý Bạch Chuẩn: “Được, tôi cho phép cậu.


Cậu nên rõ hậu quả của việc lừa tôi.”
“Vâng.” Liễu Nhị hơi rùng mình.

A Tú bưng giấy vàng và bút lông đến.

Bạch Chuẩn khẽ nhúc nhích đầu ngón tay, vẽ một khuôn mặt người trên tấm giấy.

Cậu có thể tạo cho A Tú một khuôn mặt xinh đẹp thì tất nhiên cũng có thể giúp Liễu Nhị đổi một khuôn mặt khác.

Cậu dùng khung trúc tạo đường nét cho khuôn mặt, rồi dán tấm giấy vàng đã vẽ lên đó, làm thành một chiếc mặt nạ.

Thứ này chỉ có công hiệu trong vòng một ngày, nếu qua một ngày thì giấy sẽ trở lại là giấy, mà trúc cũng sẽ trở lại là trúc.

Cho đến bây giờ Liễu Nhị chỉ biết Bạch Chuẩn là môn chủ của Thất môn, cũng biết Bạch Chuẩn có thể điều khiển người giấy.

Thế nhưng kỹ năng thần kỳ này ngay cả sư phụ cậu ta cũng chưa bao giờ nhắc tới, Liễu Nhị dập đầu cung kính hành lễ với Bạch Chuẩn.

Bạch Chuẩn thắp hương làm phép rồi gắn một lá bùa ở cạnh trong mặt nạ, chiếc mặt nạ vừa rồi chỉ là một thứ đồ bằng trúc và giấy lập tức mềm nhũn, rũ xuống lòng bàn tay Bạch Chuẩn.

Nếu không phải tận mắt chứng kiến Bạch Chuẩn vẽ mặt người trên giấy vàng, Liễu Nhị đã nghĩ đây là một tấm da người thật.

“Ghé đầu qua đây.”
Liễu Nhị thầm sợ hãi, nhưng vẫn nhắm mắt lại.

Chỉ cảm thấy trên mặt giống như được dán một lớp hồ.

Sau một tiếng “bẹp”, tấm giấy đã được dán lên mặt cậu.

“Hít thở.”
Nghe thấy vậy, Liễu Nhị mới biết bản thân vẫn nín thở suốt từ nãy đến giờ.

Cậu ta thở nhẹ một hơi, mặt nạ giấy giống như vật sống phập phồng theo nhịp thở.

Cậu ta có thể nhìn, có thể cử động, vừa định đưa tay lên sờ thử.

Bạch Chuẩn gõ nan trúc lên mu bàn tay Liễu Nhị: “Đừng có chọt, kẻo rách.”
Liễu Nhị khẽ gật đầu, lại dập đầu với Bạch Chuẩn thêm lần nữa.

Cậu ta ra khỏi nhà Bạch Chuẩn, vẫn cúi gằm mặt sợ bị người khác phát hiện.

Đi qua một tiệm may, cậu ta dừng bước trộm nhìn bộ dạng mình trên tủ kính.

Chiếc tủ kính phản chiếu ra một khuôn mặt hoàn toàn lạ lẫm.

Cậu ta khẽ há miệng, lập tức nhớ tới lời dặn của Bạch Chuẩn, “đừng làm rách nó”, vội mím chặt miệng.

Hoắc Chấn Diệp hướng dẫn công nhân vác tủ lạnh, lúc bước vào con hẻm dài, hắn đi ngang qua một người thanh niên đang đứng trước cửa tiệm may, hắn bèn dừng bước, trong lòng nổi lên mối nghi ngờ.

Người thanh niên kia có vẻ như cũng phát hiện ra ánh nhìn của hắn, quay đầu sang.

Hoắc Chấn Diệp tiếp tục đi về phía trước, mặc dù dáng dấp người này rất quen nhưng mặt mũi lạ quắc, hắn chưa gặp bao giờ.

Liễu Nhị mang theo khuôn mặt mới, vội vã rời khỏi thành phố.

___________________
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch: Anh chẳng biết quái gì về năng lực của tôi hết.
HẾT CHƯƠNG THỨ MƯỜI HAI.