Chương 259 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (259) Tiếng gõ cửa dồn dập không dứt, cô gắng gượng bò từ dưới đất lên, nhưng đầu óc choáng váng, chân tay mềm nhũn đến mức lảo đảo cố nhào tới cửa sổ sát đất đã mở suốt đêm, đầu đụng phải chân bàn ở gần cửa sổ nên cô lại càng cảm thấy choáng váng dữ dội hơn.
Tiếp đó, cửa phòng đột nhiên bị người ta đạp ra.
Cô ngẩng đầu lên, mở đôi mắt không nhìn rõ đồ vật, thấy mấy thành viên của đội khác trong căn cứ đi vào. Sau khi mấy người đó đi vào, mặt không biểu cảm liếc nhìn cô đang nằm dưới đất, họ nhanh chóng mở các ngăn kéo trong phòng cô ra, lục lọi tất cả đồ trong đó của cô rồi bỏ vào một cái túi lớn. Tiếp đó, bọn họ lại kéo hai vali hành lý cô để dưới giường ra rồi đi thẳng ra phía ngoài.
"Các người làm gì thế?" Phong Lăng nhìn thấy hành động của họ, nháy mắt, trong lòng có dự cảm không lành, cô nhíu mày, khàn giọng hỏi.
Ngay lúc đó, hai thành viên khác đi tới kéo cô từ dưới đất lên, sờ cánh tay nóng hổi của cô và cơ thể nồng nặc mùi rượu, cứ như vậy kéo cô ra ngoài.
"Thả tôi ra..." Phong Lăng thử giãy giụa, nhưng bây giờ cô lại như bị rút cạn hết sức lực, ngay cả đứng cũng không vững, cứ như thế bị hai người lôi ra ngoài.
Ban nãy, khi những người mặt không biểu cảm đó mở tất cả ngăn kéo của cô, lấy đi tất cả mọi thứ của cô, cô đã có một linh cảm mãnh liệt...
Những người này có thể đột nhiên xông vào, cách làm không khách sáo như vậy…
Có lẽ chuyện giới tính của cô bị phát hiện rồi.
Nhưng là ai muốn lấy mấy thứ đồ này của cô?
Phong Lăng khó chịu nhưng ngay cả hơi sức vùng vẫy cũng không có, cho đến khi cô bị những người này mang đến sân huấn luyện rộng nhất đối diện văn phòng của căn cứ, tinh thần cô vẫn còn hơi ngẩn ngơ, không kịp nhìn những thành viên căn cứ đứng đầy xung quanh, cảm giác như thành viên của các đội đều ở đây, tựa như tạo thành một vòng tròn gần đó. Lúc này cô đã nhìn thấy mấy ông cụ đứng trước mặt.
Là mấy ông cụ nhà họ Lệ...
Bao năm qua, họ chưa từng xuất hiện trong căn cứ, bình thường cũng chỉ là xe đón xe đưa đi ngang qua mà thôi, chưa hề xuất hiện trước mặt nhiều người như thế này.
Lúc này, họ đang… Ngay lúc trái tim Phong Lăng đang đập thình thịch liên hồi, mấy người kia đưa cô tới trước mặt mấy ông cụ nhà họ Lệ, ném cô xuống đất không chút lưu tình.
Phong Lăng vốn đang ở trong tư thế được dìu, chân đứng không vững, lần này lại nhào thẳng tới phía trước, ngã xuống đất.
Trên mặt đất đều là đất và sỏi đá, trong nháy mắt, do cô mặc áo thun ngắn tay nên bàn tay và cánh tay bị chà sát đến rách da, đau rát, ngay cả đầu gối cũng đập mạnh xuống nền đất.
Ngay giây phút Phong Lăng bị đẩy ngã nhào xuống đất một cách chật vật, mấy người sau lưng cầm hành lý của cô tới, đổ toàn bộ đồ trong đó ra đất, lại mở tiếp hai cái vali của cô ra, cầm tới trước mặt mấy ông cụ nhà họ Lệ, mở ra để ngay ngắn ở đó. Tất cả đồ xếp trong đó đều lọt vào tầm mắt của tất cả mọi người.
Nhìn thấy mấy túi băng vệ sinh dưới đất, lại nhìn thấy mấy miếng vải rất dài trong vali hành lý, cũng chính là thứ khả nghi là vải quấn ngực. Trong nháy mắt, ánh mắt của mỗi thành viên xung quanh rất khác nhau, có người ngạc nhiên, có người bừng tỉnh, còn có người có ngu ngơ không biết đây là tình huống gì, chẳng lẽ Phong Lăng thật sự là nữ? WebTru yenOn linez . com
Dưới đất, Phong Lăng gắng sức ngẩng đầu lên, trong mắt có sự khó chịu sau khi say rượu, vì chân tướng bị phơi bày mà ngấm ngầm kiềm nén sự phẫn uất trong lòng. Trong mắt cô càng ngày càng nhiều tơ máu, tay dùng sức nắm lấy bùn đất cứng như đá trên mặt đất. Cô ngẩng đầu lên nhìn về phía mấy ông cụ đang nhìn mình bằng ánh mắt ghét bỏ và tức giận.
"Phong Lăng, có cần chúng ta nói thêm nữa không?" Lệ Quân Diên nhìn thấy mấy thứ đồ phụ nữ dùng dưới đất, ánh mắt vô cùng bất mãn và khinh bỉ.
Tay Phong Lăng vẫn đang bấu chặt mặt đất, đôi mắt đỏ lựng nhìn ông lão trước mặt. Ông là ông nội ruột của Lệ Nam Hành, là người lần trước lúc cô xảy ra chuyện trong quân đội, để giữ gìn hình tượng của Lệ Nam Hành mà ít nhiều nói giúp cô mấy câu xã giao trước mặt quân đội Mỹ. Mặc dù, mục đích của ông là vì hình tượng của Lệ Nam Hành và nhà họ Lệ nhưng dù sao cũng là từng có duyên gặp mặt.
Mấy ông cụ khác nhà họ Lệ đứng sau lưng Lệ Quân Diên khẽ trò chuyện: "Minh Châu vẫn luôn nghi ngờ chuyện này, vốn dĩ tôi còn không tin, không ngờ lại là thật. May mà Minh Châu tìm được chứng cứ, nếu không chúng ta sẽ không tới thẳng đây, đã để mặc cho một đứa con gái phá hoại tác phong của căn cứ rồi."
"Đúng vậy, thật sự là quá kỳ cục. Một cô gái trẻ tuổi lại giả làm đàn ông, lăn lộn chung với một đám đàn ông. Trước đây, Nam Hành bảo vệ cô ta như vậy, hôn ước với nhà họ Phong vẫn luôn thờ ơ không đếm xỉa, tôi thấy phần lớn là bị thứ hồ ly tinh này mê hoặc."
Những lời này chỉ là mấy ông cụ ở phía sau thầm thì bàn tán, còn Lệ Quân Diên vẫn lẳng lặng nhìn Phong Lăng đang nhếch nhác nằm dưới đất: "Cô trốn trong căn cứ lâu như vậy, rốt cuộc có mục đích gì?"
Đám A K cũng đang ở trong đám người, lúc nhìn thấy mấy thứ đồ đó mới biết hóa ra lời đồn là thật.
Nhưng nhìn thấy tình trạng Phong Lăng không tỉnh táo như thế, cả người dường như không có sức lực nằm ở đó, nhớ lại hôm qua Lệ lão đại mới vừa kết hôn, điều này đã tổn thương cô rất nhiều. Hôm nay, mấy ông cụ nhà họ Lệ lại tìm tới như vậy... Nhìn lại mấy thứ trên đất, chứng tỏ cô quả thực là một người phụ nữ, không còn nghi ngờ gì nữa.
A K và mấy thành viên đội bắn tỉa liếc nhìn nhau, sắc mặt ai cũng khó coi. Sắc mặt khó coi tất nhiên không phải bởi vì chuyện Phong Lăng là phụ nữ bị vạch trần, mà là vì họ nhìn thấy Phong Lăng có thể bị người khác xâu xé bất cứ lúc nào. Điều này khiến mấy người bình thường thân thiết với Phong Lăng như họ không chịu nổi.
Nhưng mấy ông cụ họ Lệ đều ở đây, họ không nói được gì cũng không làm được gì hết. Nếu bây giờ bọn họ đứng ra đỡ Phong Lăng dậy thì có lẽ lời đồn đại Phong Lăng phá rối tác phong căn cứ sẽ càng được chứng thực, sẽ nói cô và đàn ông trong căn cứ có quan hệ không trong sáng, chuyện này sẽ chỉ càng gây tổn hại tới cô hơn mà thôi.
"Cho cô hai sự lựa chọn. Một là nói ra mục đích và lý do ở lại căn cứ của cô, sau đó thu dọn đồ đạc cút khỏi căn cứ. Hai là bị ném hết đồ đạc ra ngoài, cút luôn!" Lệ Quân Diên lạnh lùng nheo mắt nhìn Phong Lăng đang nằm dưới đất.
Một lúc lâu sau, Phong Lăng mới tìm lại được chút hơi sức để có thể nói ra lời, nhưng giọng cô rất khàn và nhỏ, dù cho cô rất muốn nói rõ ràng nhưng giọng nói vẫn không to lên được bao nhiêu. Cô bị cơn choáng váng trong đầu quấy nhiễu gần như muốn suy sụp, nhưng trong hoàn cảnh như thế này, cô nhất định phải giữ tỉnh táo.
"Tôi không có mục đích gì cả, càng không có lý do gì hết." Cô nhắm mắt lại, nắm chặt nắm đất trong tay: "Mười ba tuổi, tôi vào căn cứ XI, đến tận bây giờ chưa từng gây ảnh hưởng đến tác phong của căn cứ, cũng không có ai biết tôi là nữ, càng chưa từng cản trở bất kỳ nhiệm vụ và cuộc sát hạch nào của mọi người. Tôi giống những người khác, không có gì khác nhau cả, chỉ không cùng giới tính mà thôi, dù là làm nhiệm vụ hay làm gì, tôi đều có thể xung phong đi đầu, tôi không cho rằng mình đã làm sai chuyện gì hết."