Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện

Chương 602



Chương 602 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (602)
“Ồ?”

“Em chỉ đang tức giận thôi.”

“Ừ, thế bao giờ mới hết giận được?”

Cô gái nhỏ nhắn say rượu kia quay đầu đi đầy kiêu ngạo: “Không biết đâu, tóm lại bây giờ vẫn chưa hết.”

Lệ Nam Hành cong môi, giơ tay vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô: “Em đã giận đủ lâu rồi nhé. Khi đó anh cũng chỉ muốn giải quyết sự việc sớm một chút, không ngờ phương pháp tốc chiến tốc thắng lại khiến em tổn thương nhiều như thế. Anh cũng tự trách bản thân mình lắm, nhưng bây giờ không phải anh cũng đã ra ngoài với em rồi đó ư?”

Phong Lăng không thèm để ý tới anh.

Lệ Nam Hành vẫn dùng tay vuốt ve gương mặt cô: “Em nói cho anh biết đi, anh phải làm thế nào, em mới chịu hết giận?”

Phong Lăng đứng đó bất động, cô hơi cúi đầu, không biết đang nghĩ điều gì.

Nhìn dáng vẻ nghiêm túc suy nghĩ của cô, Lệ Nam Hành vừa dùng tay mân mê cằm cô, vừa đứng trước mặt cô không chịu đi. Anh chắn hết đường của cô, đồng thời cũng cảm thấy rất buồn cười.

Sau khi say rượu, chỉ cần không say đến mức ngủ thiếp đi thì trông Phong Lăng không thay đổi gì so với lúc tỉnh táo; nhưng thật ra ánh mắt và trạng thái của cô trong mỗi lần đều lộ rõ sự khác biệt. Ví dụ như ánh mắt vốn dĩ rất sắc bén của cô vào những lúc như thế này luôn bình yên và tĩnh lặng, không đến mức quá ngây dại, nhưng cũng không còn vẻ công kích. Cô sẽ nhìn anh, sẽ chớp mắt với anh, tuy thỉnh thoảng cũng nổi giận, nhưng ít nhất sẽ không cố tỏ ra lạnh nhạt.

Nhưng càng như vậy, thì anh lại nhớ tới tình trạng sau khi Phong Lăng từng uống say, nhất là lần ở Campuchia ấy...

Trong lòng Lệ Nam Hành như dâng lên một cảm giác phấn khích rất bí hiểm, không thể miêu tả thành lời. Bỗng dưng anh có dự cảm sắp được trông thấy sắc thái đáng yêu nào đó của Phong Lăng. Anh kéo cô ngồi xuống ghế sofa, bản thân anh cũng ngồi xuống bên cạnh, sau đó kiên nhẫn đợi cô nói ra cách có thể khiến cô nguôi giận.
Nhưng khó khăn lắm mới có lúc Phong Lăng ngoan ngoãn ngồi bên cạnh mình như vậy, bảo Lệ Nam Hành không làm gì đó thì chắc chắn không thể nào, thế nên anh dang tay ra rồi ôm cô vào lòng. Phong Lăng ngồi ở đó không hề nhúc nhích, như thể cô vẫn đang cố gắng nghĩ đối sách để khiến cho bản thân mình nguôi giận.

Một lúc lâu sau, người đàn ông kia đã quá mức đến độ ghé sát vào tai rồi hôn lên vành tai cô, hôn tới khi tai cô ngứa ngáy, cô mới nhẹ nhàng nói: “Sống trong thương trường thật sự khó khăn quá, em cảm thấy hình như em không phù hợp với giới này. Tuy rằng Phong thị có thể trụ được, nhưng bên ngoài thì không dễ duy trì đến thế, nhất là chuyện tài chính, khó lắm đấy.”

“Hửm? Khó đến mức nào?” Bàn tay của Lệ Nam Hành nhẹ nhàng vỗ vỗ vai cô, cúi đầu nhìn cô gái nhỏ nhắn ngoan ngoãn bị mình ôm trong lòng, thấy dáng vẻ không hề phản kháng mặc cho người ta muốn làm gì thì làm của cô, khóe miệng anh vương nét cười.

“Em có thể học rất nhiều rất nhiều kiến thức về kinh doanh, học cách quản lý cả một công ty như thế nào; nhưng không học nổi cách tươi cười với người khác, cũng không học nổi những thủ đoạn trong các mối quan hệ xã hội. Em nghe nói có một số đối tác còn thích sờ mông của đối tác nữ nữa cơ.”

Phong Lăng nói với vẻ nghiêm túc: “Mặc dù em chưa từng gặp phải tình cảnh này, cũng chưa từng thấy ở chỗ Quý Noãn. EQ của Quý Noãn rất cao, thông thường cô ấy cũng sẽ tránh được những chuyện như này, vả lại cô ấy sẽ không hợp tác với những đối tác có thói quen xấu. Nhưng cô ấy có tư chất đó, còn em thì không. Cho dù em biết rõ phía đối tác có ý đồ xấu, em vẫn phải tới bàn chuyện đầu tư. Nhưng rõ ràng đã tự tới rồi, vẫn không thể hạ mình mà ra vẻ tươi cười được. Em cảm thấy khó quá đi.”

Nói xong, Phong Lăng đảo mắt nhìn anh, trong ánh mắt xen lẫn sự tủi hờn: “Anh không nên để em rời khỏi căn cứ, bây giờ em không có đường lui nữa. Em cũng không thích lăn lộn trong giới kinh doanh đâu, em muốn được làm chính mình.”

Hàng lông mày nghiêm nghị của Lệ Nam Hành khẽ nhíu lại, bàn tay đang vỗ vai cô chuyển lên trên, dịu dàng vuốt ve mái tóc cô như an ủi.

Nếu không phải vì đã nhìn thấu tất cả mọi thứ từ lâu, thì anh cũng sẽ không đến mức nhanh nhanh chóng chóng tới Washington với cô như thế.

“Anh biết, nhưng nhà họ Phong không thể bị hủy hoại được. Đây là mái ấm duy nhất của em, ba mẹ em không còn, nếu em không muốn gánh vác những trọng trách kia, anh có thể gánh vác giúp em. Em chỉ cần gánh vác Phong thị trên danh nghĩa là đủ rồi, tất cả mọi thứ anh có thể giúp em, nhưng em không chịu đấy chứ.” Người đàn ông kia nhẹ nhàng nói bên tai cô một cách đầy kiên nhẫn: “Bây giờ vẫn kịp mà, chỉ cần em chịu gật đầu, tất cả mọi thứ em không thích, anh đều có thể ôm hết thay em. Em vẫn có thể quay về làm chính mình, không ai dám ép buộc em, bao gồm cả anh cũng không được.”

“Nhưng ông bà gửi gắm rất nhiều kỳ vọng vào em.” Phong Lăng cụp mắt: “Họ cũng giống anh, hi vọng em có thể làm đại thụ che trời của nhà họ Phong.”
Truy cập fanpage https://www.face book.com/webtruyen onlinecom/ để tham gia các event hấp dẫn.
“Em có thể nghĩ như thế này nhé, gửi gắm kỳ vọng cho em chỉ là hi vọng em có thể chống đỡ nhà họ Phong bằng năng lực của chính mình. Nếu đổi một cách tư duy khác, em tìm được một người chồng tốt dựa vào bản lĩnh của mình, chồng em bên cạnh em, chống đỡ giúp em, vậy thì kết quả chẳng phải cũng như nhau sao? Ông bà em cũng sẽ không thất vọng, đồng thời còn có thể giải quyết được chuyện chung thân đại sự của em, chắc chắn ông bà em sẽ rất vui.” Người đàn ông kia dụ dỗ từng bước bên tai cô.

Phong Lăng sững sờ.

“Em hiểu những lời anh nói chứ?” Lệ Nam Hành hỏi nhỏ bên tai cô, ánh mắt thoáng nét cười.

Phong Lăng không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ ngồi im lặng ở đó.
Lệ Nam Hành tiếp tục ghé sát bên cô mà nói: “Thế này nhé, em nghĩ mà xem, chỉ cần hai chúng ta kết hôn thì coi như nhà họ Phong và nhà họ Lệ chính thức bắt tay với nhau. Có nhà họ Lệ ở đó, ai dám làm gì nhà họ Phong? Ai dám bắt em phải tươi cười hầu chuyện những đối tác có thói quen xấu? Có anh ở đó, cái cây nhỏ như em có thể lớn lên khỏe mạnh. Rõ ràng em có thể được ánh nắng chiếu rọi khi ở trước mặt anh, thế mà cứ phải giận dỗi với anh, để bản thân mình ở trong khe núi lạnh lẽo u ám khó lòng phát triển, em nói xem em có mệt không? Tính tình khó ở thế cơ chứ, hai ba năm liền không chịu cười với anh một cái. Cũng đâu phải em không thể trở về căn cứ XI, em chỉ là không có tên trong đội ngũ thôi mà. Em xem, lần trước Quý Noãn gặp chuyện, không phải anh cũng cho phép em tham gia chiến đấu đó thôi, em và người ở trong căn cứ không có gì khác biệt cả. Chuyện gì anh cũng nghĩ cho em như thế, em không thể thương anh một chút à, lúc nào cũng bỏ mặc anh, mẹ kiếp cả đời này anh chưa từng đối xử với người phụ nữ nào như vậy đâu... Ưm...”

Phong Lăng đột nhiên giơ tay bịt miệng anh.

Lệ Nam Hành nhướng mày nhìn cô: “Ưm ưm ưm, ứm? Ưm ưm ưm ưm... ưm ưm ưm ưm... ứm ứm ứm ứm ứm ứm!”

Anh nhắc đến cái sai của cô rồi, nói cô bỏ mặc anh, nên cô không muốn nghe nữa. Say đến mức này rồi mà nghe thấy câu nào không muốn nghe vẫn sẽ từ chối nghe, còn giơ tay bịt miệng anh không cho anh nói tiếp?

Rốt cuộc dây thần kinh nào của anh chập mạch mới khiến anh yêu người phụ nữ độc ác này suốt bấy nhiêu năm chứ!