Chương 83 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (83) Tần Thư Khả tỏ ra tiếc nuối: “Vậy à… Thế lén cho cũng không được sao?” Biểu cảm trên mặt Phong Lăng vẫn không thay đổi: “Tự giác chấp hành quy định của căn cứ, không được lén lút làm bất cứ việc gì.” Thấy vẻ mặt Phong Lăng nghiêm túc như vậy, Tần Thư Khả lập tức xụ mặt xuống nói: “Xem ra phải bảo chị Minh Châu nhanh chóng theo đuổi được Lệ Nam Hành thôi, đợi sau khi anh ta trở thành anh rể của tôi rồi, tôi muốn làm thân với người trong căn cứ của anh ấy chắc cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều. Bây giờ tôi còn không xin được số điện thoại của cậu, đâu ra kiểu nghiêm khắc như vậy chứ… Thật sự quá nghiêm khắc… ” Phong Lăng không thay đổi sắc mặt nhưng lại nhìn thẳng vào mắt cô: “Chị Minh Châu là ai? Anh rể là sao?” Hiếm thấy chàng trai trẻ vẫn luôn hờ hững với mọi chuyện trước mặt mình lại có hứng với chuyện gì đó, Tần Thư Khả lập tức trả lời: “Chị Minh Châu là con gái của bác tôi, lão đại Lệ Nam Hành của các cậu là chồng chưa cưới của chị Minh Châu, sau nay sẽ cưới chị họ tôi, cho nên tôi mới nói anh ta là anh rể tương lai!” Phong Lăng lại nhìn cô: “Là như vậy à?” “Đúng thế, chẳng lẽ cậu không biết lão đại của các cậu đã có hôn ước với nhà họ Phong từ nhỏ sao? À đúng rồi, căn cứ của các cậu bình thường nghiêm ngặt như vậy, những chuyện cá nhân như thế này chắc là anh ta cũng sẽ không tùy tiện nói ra, có điều sau này chắc chắn anh ta sẽ lấy chị họ tôi.” Bà Phong ở đằng sau nghe. Rõ ràng bà có thể giải thích rằng Lệ Nam Hành đã hủy hôn ước với con gái của bà rồi nhưng thấy Phong Lăng hình như hiếm khi trò chuyện với Tần Thư Khả như vậy, còn con bé Thư Khả này dường như rất thích cậu ta nên bà cũng không cắt ngang. Phong Lăng lại nhìn vào Tần Thư Khả một lúc, không biết vì sao lòng mình bỗng chùng xuống, chỉ là muốn xác định lời cô ta nói là thật hay là giả giống như bản năng. Cô cứ nhìn như vậy, nhìn đến lúc Tần Thư Khả cười híp mắt, Phong Lăng mới không cảm xúc dời tầm mắt đi, về giường bệnh ngồi xuống. Thấy Phong Lăng ngoài sắc mặt hơi xanh xao ra thì cũng không có chỗ nào khác không ổn, hơn nữa vừa rồi khi Phong Lăng về phòng, bước đi vững vàng, Tần Thư Khả dứt khoát kéo ghế đến sát cạnh giường ngồi xuống, đồng thời vươn tay ra lấy điện thoại ở trên giường. “Cô Tần, vừa rồi tôi đã nói gì, cô quên rồi sao?” Phong Lăng nhắc nhở. Tần Thư Khả quả thật muốn giở lại mánh cũ, dùng điện thoại của Phong Lăng gọi vào máy của cô để lưu số điện thoại, nhưng thấy vẻ mặt của Phong Lăng nghiêm túc như thế, cô ta lại lập tức để điện thoại về chỗ cũ. “Vậy tôi không lấy số điện thoại của cậu nữa, nhưng cậu cho tôi biết tên của cậu được không?” Mắt của Tần Thư Khả như phát sáng, dù sao cô cũng không chịu dễ dàng từ bỏ như vậy. Phong Lăng hơi bất đắc dĩ. Lần trước sau khi Lệ lão đại nhắc nhở, cô biết có lẽ cô gái tên Tần Thư Khả này đã đặt tình cảm nhầm chỗ rồi. Chưa nói đến chuyện hiện giờ Phong Lăng không có ý định yêu đương với ai, mà chỉ riêng chuyện cả hai đều là phụ nữ thì họ yêu nhau kiểu gì? “Cậu đừng từ chối mãi vậy mà.” Tần Thư Khả thấy Phong lăng có ý tiếp tục giấu giếm liền vội vàng giơ tay lên, kéo tay Phong Lăng, kết quả là Phong Lăng phản ứng nhanh nhẹn, nháy mắt đã rút tay về kịp, cuối cùng Tần Thư Khả cũng chỉ có thể túm sượt qua ống tay áo của cô. Cảnh này làm cho bà Phong Tần Thu ngồi trên ghế sofa thương thay cho Thư Khả, bà khẽ than: “Thư Khả, cũng không phải lần đầu cháu gặp cậu bạn này, có vẻ như tính cách cậu ấy vốn đã hướng nội như vậy rồi, không chịu được sự đeo bám của con bé hâm như cháu đâu, cháu ngoan ngoãn qua đây cho bác, đừng ở đó bám riết lấy người ta nữa.” Tần Thư Khả không nghe mà vẫn cứ ngồi đó, nắm chặt ống tay áo của Phong Lăng, ngẩng mặt nhìn cậu thiếu niên đẹp đẽ và lạnh lùng ngồi trên giường, nhỏ giọng năn nỉ: “Cậu nói cho tôi tên của cậu, tôi tuyệt đối không bám lấy cậu nữa, nếu không thì tôi sẽ tò mò chết mất.” Có lẽ là nhìn ra được sự cố kỵ của Phong Lăng, bà Phong đứng dậy đi qua, đang định nói thì khóe mắt đột nhiên liếc thấy số bệnh nhân và bệnh án treo ở đuôi giường. Lúc liếc mắt nhìn thấy tên Feng Ling, vẻ mặt bà hơi sững sờ, ánh mắt lại chuyển sang nhìn Phong Lăng. (Tên của Phong Lăng phiên âm là Feng Ling, ở Mỹ sẽ dùng tên theo phiên âm.) “Cháu họ Phong à?” Tần Thu nhìn chằm chằm vào mặt cô. Bởi vì ánh mắt của bà Phong mà Phong Lăng chuyển sang nhìn bà, đồng thời liếc nhìn bệnh án ở đuôi giường. Nếu đã vậy thì cô cũng không có gì phải giấu nữa, nhẹ nhàng đáp lại: “Đúng vậy, trùng hợp quá, cháu cũng họ Phong.” Ánh mắt của Tần Thu run rẩy, bà lại liếc nhìn tên của cô lần nữa, nhìn thấy hàng chữ Feng Ling, lại nhìn giới tính ghi bên dưới là nam, tuổi mười sáu, tia kích động trong ánh mắt bà mới nhạt dần. “Phong… Lăng? Lăng nào?” “Lăng trong lăng lệ (sắc bén).” “Phong Lăng…” Tần Thu nhìn mặt cô. Lúc này Phong Lăng ngồi tư thế nghiêm chỉnh, cổ áo cài khít, không nhìn thấy xương quai xanh hay là da ở cổ. Nhưng Tần Thu mơ hồ có một cảm giác… một cảm giác vô cùng mãnh liệt. “Ở Mỹ, nhất là ở Los Angeles này không có nhiều người Hoa họ Phong, chỉ có vài gia đình thôi, cũng đều thường xuyên qua lại với nhà họ Phong, nhưng sao bác không biết cháu…” “Thưa bác, cháu là cô nhi, họ tên chỉ là do người nhận nuôi cháu lúc đó đặt cho, cho nên cháu cũng không xác định cháu vốn mang họ gì.” Phong Lăng giải thích đơn giản một câu: “Chuyện trùng hợp này cũng chỉ được coi là trùng hợp. Cháu còn không biết ba mẹ cháu là ai, càng không biết rốt cuộc cháu họ gì.” Phong Lăng nói với giọng không biểu cảm làm Tần Thu đành nuốt những lời chuẩn bị nói ra vào trong, vẻ mặt cứng lại, ánh mắt bất giác tối đi: “Thì ra là như vậy.” “Phong Lăng?” Tần Thư Khả lại chớp chớp mắt: “Phong Lăng đúng không. Tên hay quá, nghe có vẻ lạnh lùng, rất ngầu! Rất hợp với khí chất của cậu!” Phong Lăng: “…” Bạn đang đọc truyện tại Web Truyen Onlinez . com Bởi vì cái tên này nên bà Phong Tần Thu lại tìm cơ hội nói thêm đôi câu với Phong Lăng, nhưng rốt cuộc cũng không hỏi ra được chuyện gì bởi vì Tần Thư Khả cứ hay xen vào làm chủ đề này làm câu chuyện bị ngắt ngang. Cuối cùng bà lại nói đến chuyện tại sao Phong Lăng lại vào viện, mãi đến lúc biết Phong Lăng không cẩn thận bị thương khi thực hiện nhiệm vụ của căn cứ XI thì mới không hỏi thêm nữa. Dù sao bà cũng biết chuyện của căn cứ XI là chuyện bí mật, hỏi nữa không chừng sẽ làm khó cậu thiếu niên này. Tần Thu bảo Tần Thư Khả xuống lầu mua hoa quả, Tần Thư Khả đứng dậy định ra ngoài mua, cho dù Phong Lăng có lên tiếng ngăn cản cũng khó lay chuyển bọn họ. Cho đến lúc Tần Thư Khả đi rồi, Tần Thu đứng trong phòng bệnh rộng lớn, cứ nhìn mãi cậu thiếu niên trên giường. Sau khi nhìn một hồi lâu, bà đột nhiên nói: “Phong Lăng, bác biết lời bác sắp nói đây có thể sẽ hơi đường đột, nhưng xin cháu hiểu cho một người mẹ từng mất con, không chịu từ bỏ bất cứ cơ hội nào tin tưởng vào kỳ tích…”