Gió Đêm Và Anh Dịu Dàng Nhất

Chương 38: Kế hoạch





Edit: Hinh

Beta: Chou

Hôm đến quán bar cứu Phương Chi Nhiễm, cô ta có vô tình nói một câu.

‘Mẹ anh là do cô tôi bức chết.’

Lúc đó Phương Chi Nhiễm đang mơ mơ màng màng, cả người đều là mùi rượu, Sở Mạt ngồi phía sau đỡ cô ta còn không nghe được, nhưng Kỷ Tuân đang lái xe lại khắc sâu vào đầu.

Anh gọi điện thoại cho Ngạn Thành.

Đến bây giờ Kỷ Tuân mới đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, dù là Ngạn Thành hay mẹ anh đều không nói rõ rốt cuộc là ai biến mẹ anh thành cái dạng này.

Lúc Ngạn Thành kể về thân thế của anh, Kỷ Tuân theo bản năng cho rằng mẹ anh biến thành như vậy là do Kỷ Thịnh Bang, về phần Phương Hoài Thu, bà ta có tiếp tay, là đồng lõa, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ thật ra chủ mưu chính là bà ta.

Khi nhận được cuộc gọi của Kỷ Tuân, Ngạn Thành đang họp ở nước ngoài, nghe anh hỏi về Phương Hoài Thu thì mặt ông lạnh xuống. Ông tạm dừng cuộc họp, một mình ngồi trong phòng họp nhìn đám người dưới tầng, từng chút một kể lại.

Năm đó khi Phương Hoài Thu biết được sự tồn tại của Kỷ Tuân đúng thật là có suy nghĩ muốn chiếm anh rồi nuôi nấng, nhưng mẹ anh rơi vào đường cùng nên kêu Ngạn Thành đưa Kỷ Tuân ra nước ngoài. Một mình bà đến Thượng Hải, thầm nghĩ sẽ giữ chân Phương Hoài Thu và Kỷ Thịnh Bang, để Ngạn Thành có nhiều thời gian đưa Kỷ Tuân mai danh ẩn tích. Sự uy hiếp sẽ tự sát của bà đổi lấy một vài năm yên ổn, Kỷ Thịnh Bang đối xử với bà như châu báu, để bà sống trong một căn nhà ở ngoại ô. Mẹ Kỷ Tuân như một con chim hoàng yến bị ông ta nuôi dưỡng, bị nhốt trong ngôi nhà đó năm năm.

Trong năm năm đó, Phương Hoài Thu có nhắc đến chuyện ly hôn, nhưng bà ta yêu cầu Kỷ Thịnh Bang phải đưa bà ta một nửa cổ phần của tập đoàn Kỷ thị, Kỷ Thịnh Bang đương nhiên không đồng ý. Vì vậy bà ta mới nổi lên tâm tư khác. Một mặt bà ta sắm vai bà chủ khoan dung độ lượng trong hào môn, một mặt lại thường xuyên gọi điện thoại cho mẹ Kỷ Tuân, mỗi lần gọi, bà ta sẽ không nói nhiều, thậm chí có khi còn không nói một chữ. Hai người đều biết đối phương là ai, cách một cái điện thoại, hai người không nói một chữ, chỉ im lặng nghe tiếng hít thở của đối phương.

Nhưng cuộc điện thoại im lặng đó không biết từ bao giờ đã phá hủy tuyến phòng ngự tâm lý của mẹ Kỷ Tuân. Dù là tâm lý, năng lực hay thủ đoạn, mẹ Kỷ Tuân đơn thuần mộc mạc đều căn bản không phải đối thủ của Phương Hoài Thu.

Kỷ Thịnh Bang không biết gì về tất cả chuyện này cả, ông ta chỉ muốn ổn định với Phương Hoài Thu, rồi một lòng một dạ vỗ về mẹ Kỷ Tuân. Ông ta hứa hẹn với bà rất nhiều, phần lớn đều là những lời tốt đẹp, hoa lệ, thậm chí là vĩnh hằng. Mỗi khi mẹ Kỷ Tuân thấy mặt ông ta, bà liền nhớ đến người thường gọi điện thoại cho bà, nhớ đến cái người cao cao tại thượng kia, nhớ đến vị thiên kim tiểu thư đưa thiệp cưới của bà ta và Kỷ Thịnh Bang đến trước mặt bà.

Ngoài mặt bà luôn tươi cười chào đón Kỷ Thịnh Bang, nhưng tảng đá bên trong lòng bà lại càng ngày càng nặng, nặng đến mức bà sắp không chống đỡ được nữa.

Ba người cùng nhau diễn trò, hành động của mỗi người rất cẩn thận, nhưng càng cẩn thận lại càng dễ bị lộ.

Mãi cho đến khi mẹ Kỷ Tuân sinh bệnh, Kỷ Thịnh Bang trở tay không kịp, có lẽ ông ta không bao giờ biết được tại sao bà lại đột nhiên bị bệnh. Ông ta định đưa mẹ Kỷ Tuân cho nhà tài chính lớn nhất nước giúp ông ta, lại không biết trước đó Phương Hoài Thu đã sớm thỏa thuận với Ngạn Thành.

Phương Hoài Thu gạt Ngạn Thành chuyện mẹ Kỷ Tuân sinh bệnh, chỉ nói bà ta có cách đưa bà ấy ra nước ngoài gặp họ, điều kiện là bọn họ không được về nước, nhất là Kỷ Tuân. Bà ta không sinh con được cũng không sao cả, nhưng bà ta sẽ tuyệt đối không cho phép con của người phụ nữ khác tranh giành tài sản với mình.

Ngạn Thành đồng ý, nhưng ông lại không ngờ người mình nhận được ở sân bay, lại là một người sắp điên.


Tất cả chuyện này, đều là do lúc mẹ Kỷ Tuân còn tỉnh táo nói ông biết. Bà không hy vọng ai muốn báo thù giùm bà hay đòi lại lẽ phải gì, bà chỉ cảm thấy sợ hãi, bà là một người đơn thuần hiền lành, con của bà cũng vậy. Mẹ Kỷ Tuân muốn Ngạn Thành nhắc Kỷ Tuân phải tránh xa bọn họ, bà không muốn Kỷ Tuân sẽ bị làm hại giống như bà.

Ngạn Thành nhìn bộ dáng này của mẹ Kỷ Tuân mà lòng đau như cắt, ông đồng ý với bà, chỉ cần đám người kia không đến làm phiền, bọn họ sẽ cứ yên bình sống một cuộc sống như vậy.

Nhưng đáng tiếc, đáng tiếc trời không toại lòng người.

Một năm trước khi mẹ Kỷ Tuân qua đời, bệnh tình của bà vốn đã ổn định. Tuy vẫn còn gầy yếu, nhưng nhìn Kỷ Tuân mỗi ngày lại lớn thêm một chút, trong lòng của bà cũng như đang phục hồi lại.

Sau đó, Kỷ Thịnh Bang trong nước kiểm tra phát hiện bị bệnh tim nghiêm trọng. Tất cả mọi người đều khuyên ông ta nhanh chóng lập di chúc, chọn người thừa kế cho Kỷ thị, nhưng ông ta vẫn không chịu, dường như ông ta đang đợi một cái gì đó.

Có lẽ người bên ngoài không biết, nhưng Phương Hoài Thu làm sao không rõ ông ta đang đợi cái gì. Ông ta đang đợi người đàn bà kia đưa đứa con của ông ta trở về. Đến bấy giờ Phương Hoài Thu mới phát hiện mình đã có một quyết định vô cùng ngu xuẩn, năm đó bà ta không nên buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, bà ta phải nhổ cỏ tận gốc mới đúng!

Nửa tháng trước khi mẹ Kỷ Tuân qua đời, Kỷ Tuân đang tham gia buổi cắm trại mùa đông do trường tổ chức, Ngạn Thành bận công việc nên trong nhà chỉ có một mình bà.

Phương Hoài Thu bay đến Áo, bà ta gặp mặt mẹ Kỷ Tuân. Không ai biết trong lúc đó hai người nói chuyện gì, có lẽ hai người lại giống như mười năm trước vậy, cái gì cũng không nói, chỉ ngồi nhìn mặt nhau. Sau đó, tình trạng của mẹ Kỷ Tuân càng ngày càng nặng hơn, so với khi mới đến đây còn nặng hơn rất nhiều. Bà không ăn cơm, sợ ánh mặt trời, suốt ngày chỉ có thể yếu ớt nằm trên giường, dựa vào dịch truyền dinh dưỡng mà duy trì mạng sống.

Khi bà qua đời gầy đến nỗi chỉ còn da bọc xương.

Ngạn Thành không hiểu tại sao một người đang tốt lành lại đột nhiên biến thành như vậy. Ông phái người điều tra, kết quả điều tra được lịch sử chuyến bay của Phương Hoài Thu.

Cuối cùng ông cũng hiểu nguyên nhân mẹ Kỷ Tuân thành cái dạng này, nhưng đã trễ rồi.

Ông hận, hận Phương Hoài Thu, nhưng càng hận Kỷ Thịnh Bang hơn. Nếu không phải tại ông ta ích kỷ yếu đuối, cả đời của mẹ Kỷ Tuân vốn đã tốt đẹp hơn rất nhiều. Ông không để ý đến lời hứa với bà, nói thân thế của Kỷ Tuân cho anh.

Có lẽ do bị ảnh hưởng từ tình cảm cá nhân của ông, Kỷ Tuân cũng bất giác hận Kỷ Thịnh Bang. Nhưng ngay lúc đó, bọn họ đều xem nhẹ Phương Hoài Thu.

Phương Hoài Thu biết tin mẹ Kỷ Tuân đã chết liền tìm cách đưa Kỷ Thịnh Bang sang Áo. Tuy rằng hai người không làm bạn, nhưng tốt xấu gì cũng từng yêu nhau, ít nhất khi bà chết Kỷ Thịnh Bang cũng nên đến trước mộ bày tỏ niềm thương tiếc.

Thông tin của Kỷ Thịnh Bang chậm hơn Phương Hoài Thu một bước, lúc nhận được tin dữ, không ngoài dự kiến, Kỷ Thịnh Bang phát bệnh. Phương Hoài Thu rất cao hứng, không ngờ trong một chốc bà ta đã giải quyết được hai người cản đường. Kỷ Thịnh Bang chưa lập di chúc, chỉ cần ông ta chết, bà ta sẽ có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận Kỷ thị, có được tiền tài và danh lợi.

Trong lúc Kỷ Thịnh Bang hôn mê, Phương Hoài Thu đã bắt tay vào chuẩn bị mọi việc, nhưng thật đáng tiếc, Kỷ Thịnh Bang không chết. Ông ta tỉnh lại sau nửa tháng hôn mê, chuyện đầu tiên muốn làm là tìm Kỷ Tuân.

Đúng lúc thật, Ngạn Thành cũng sắp đặt Kỷ Tuân về nước, chuyện sau này đều thuận lý thành chương*.

[*] Thuận lý thành chương: Ý chỉ mọi việc đều suôn sẻ.

Thời điểm Ngạn Thành kể chuyện này cho Kỷ Tuân, giọng điệu ngập tràn sự mệt mỏi và hối hận.

”Kỷ Tuân, con có trách chú không? Nếu không phải do sự ích kỷ của chú, có lẽ bây giờ con vẫn đang ở Áo tiếp tục học tập, con có thể tiếp tục theo đuổi nghệ thuật chuyên nghiệp con thích, có thể ở bên hồ Hallstatt ngắm mặt trời mọc, mặt trăng lên. Kỷ Tuân, là do chú Ngạn ích kỷ, chú thành thật xin lỗi con và mẹ con.”

Thời điểm gọi cuộc điện thoại này, trong nước đã là rạng sáng, Sở Mạt vẫn còn đang ngủ.

Kỷ Tuân đứng trong phòng khách, anh dường như còn có thể nghe được tiếng hít thở của Sở Mạt. Bình tĩnh, cũng bình yên.

Sau khi nghe hết mọi chuyện, thật ra anh cũng không có sự áp lực và bi thương, ngược lại, anh rất bình tĩnh.

Anh nói với Ngạn Thành: ”Con rất nhớ non sông tươi đẹp ở Alps, nhưng nó không thể nào sánh bằng bàn tay ấm áp luôn bên cạnh con bây giờ. Chú Ngạn, con không trách chú, con biết con nên làm thế nào.”

Sở Mạt nghe anh nói những lời này, cô dường như có thể đoán được bàn tay ấm áp là cái gì, sự cảm động và lo lắng đồng thời tràn ra. Cô rúc vào trong lồng ngực Kỷ Tuân, nhỏ giọng nói: ”Dù anh làm thế nào, em vẫn luôn bên cạnh anh.”

Kỷ Tuân siết chặt tay, hôn nhẹ lên trán cô, khóe môi lạnh nhạt cong lên một độ cong mê người, ”Cảm ơn em.”

***

Trong kế hoạch của Phương Hoài Thu, tất cả mọi người đều phải cúi đầu nghe theo bà ta, bà ta cũng không tin không có ai bị lợi ích khống chế. Nếu không bị khống chế thật, thì chỉ là do không biết nghĩ xem cái là lợi, hại thôi.

Nhưng bà ta không thể ngờ được, Phương Chi Nhiễm và Kỷ Minh lại là hai ngoại lệ.

Lúc Kỷ Tuân xuất hiện trong phòng bệnh, trong lòng Phương Chi Nhiễm vốn đã có lựa chọn, cô ta biết Kỷ Tuân đến để nghe mục đích của mình, nên không chút do dự mở đoạn ghi âm điện thoại cho anh nghe,

Sau khi nghe đoạn ghi âm, Kỷ Tuân mới biết trên thực tế Kỷ Minh cũng không vừa lòng với Phương Chi Nhiễm.

Với Kỷ Minh, Phương Chi Nhiễm chỉ là một cái bệ đỡ, là một lựa chọn phải chấp nhận, anh ta không thể nào sống với một cục đá kê chân như vậy cả đời được. Huống chi, ngay từ đầu cái đá kê chân này còn khinh thường anh ta.

Nên buổi tối hôm đó anh ta mới uống đến say quắc cần câu, trước khi anh ta để lộ thông tin cho Kỷ Tuân, Kỷ Minh còn oán giận với đám hồ bằng cẩu hữu.

Anh ta giận Kỷ Hoa không để ý đến suy nghĩ của mình, ép anh ta cưới Phương Chi Nhiễm, mà cô ta cũng không phải loại con gái anh ta muốn. Có người cười hỏi sao mày không phản kháng, bình thường mày đâu phải loại người nghe lời như vậy.

Kỷ Minh nói: ”Mày thì biết cái gì?! Lão tử và Phương Chi Nhiễm đều chỉ là quân cờ, ba tao muốn củng cố quan hệ với người đàn bà kia. Bọn họ làm chuyện đại sự, nên đám tiểu bối bọn tao phải hy sinh. Hừ, con ngốc Phương Chi Nhiễm kia còn nghĩ cô ruột cô ta yêu thương cô ta, bây giờ không phải cũng bị lợi dụng để gả cho lão tử hay sao? Con mẹ đó, tao nghĩ đã thấy bực! Nhà họ Phương đó không ai tốt cả! Đợi đám người đó đưa Kỷ thị đến tay, lão tử sẽ ngay lập tức bỏ Phương Chi Nhiễm, lão tử mới không muốn giống bác cả, bị người đàn bà đó tính kế cả đời!”


Phương Chi Nhiễm bên ngoài nghe thấy những lời này khiếp sợ không thôi, cô ta bất chấp chất lượng của đoạn ghi âm, tức giận lấy điện thoại ra ghi lại hết mọi chuyện, có như vậy mới chất vấn Phương Hoài Thu được, là cô của mình, bà ấy thật sự muốn gả mình cho một tên hỗn đản sao? Bọn họ còn chưa kết hôn, Kỷ Minh đã nghĩ đến chuyện làm sao để đá văng cô ta ra, nếu thật sự ở bên hắn, vậy sau này cô ta còn có hạnh phúc gì không?

Đoạn ghi âm này chất lượng không tốt lắm, cách một cách cửa, xung quanh lại ồn ào như vậy, Kỷ Tuân phải tăng âm lượng hết mức mới có thể miễn cưỡng nghe được giọng Kỷ Minh, nhưng sửa đoạn ghi âm này cũng không phải chuyện khó.

Trong đoạn ghi âm 2 phút ngắn ngủn này, không chỉ chứng minh được quan hệ của Kỷ Hoa và Phương Hoài Thu không tốt, cái câu ”Đưa Kỷ thị tới tay” cũng chứng minh được mục đích hai người hợp tác không đơn giản.

Đoạn ghi âm của Phương Chi Nhiễm chính là lời dẫn, cô ta có dự cảm, chuyện này sẽ dẫn đến rất nhiều sóng gió. Cô ta không muốn làm Phương Hoài Thu khó xử, nhưng cô ta cũng không muốn hủy đời mình trong tay Kỷ Minh. Nếu cô ruột của mình đã không có ý định bảo vệ mình, vậy thì cô ta càng phải bảo vệ bản thân.

Sau khi đưa đoạn ghi âm cho Kỷ Tuân, cười khổ nói: ”Không ngờ tôi lại đưa thứ có thể đối phó cô cho anh.”

Phương Chi Nhiễm không xấu xa, chỉ là hơi kiêu căng, hơn nữa mưa dầm thấm lâu thủ đoạn và mưu kế của Phương Hoài Thu mới trở nên như vậy. Cô ta cũng không thích Kỷ Tuân, chỉ là yêu thích khuôn mặt của anh, rất khó có thể gặp được người lần đầu gặp đã động lòng.

Kỷ Tuân biết, nên anh mới cứu cô ta, bây giờ cũng an ủi cô ta vài câu: ”Không cần tự làm mình thêm gánh nặng. Ở bên người mình không thích sẽ không hạnh phúc, không cần đi theo con đường của cô ruột cô.”

”Kỷ Tuân, anh định đối phó với cô tôi như thế nào?” Phương Chi Nhiễm hơi lo lắng, dù sao Phương Hoài Thu cũng là cô của cô ta, mặc kệ bà ta có lợi dụng cô thế nào, nhưng dù sao bà ta cũng cho cô một cuộc sống khá giả.

Nói đến chuyện này, mặt Kỷ Tuân vẫn dịu dàng, nhưng giọng hơi lạnh xuống: ”Cô không cần lo lắng, ít nhất sẽ không liên lụy đến cô.”

Trong mắt Phương Chi Nhiễm hiện lên chút chần chừ, cô mở miệng muốn nói gì đó, nhưng Kỷ Tuân đã đứng dậy chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh.

Trước khi đẩy cửa ra ngoài, anh quay đầu nói với cô: ”Nghỉ ngơi cho tốt.”

Dứt lời, Kỷ Tuân ra khỏi phòng.

Sở Mạt đang ở bên ngoài chờ, thấy anh đi ra cô vội hỏi: ”Thế nào rồi?”

Kỷ Tuân ôm cô vào lòng, nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô, anh cười khẽ xoa xoa đầu cô, ”Đã lấy được, cô ta rất phối hợp.”

”Vậy là tốt rồi.” Sở Mạt thở phào nhẹ nhõm, nhưng giọng điệu lập tức lại như cũ: ”Vậy anh có hỏi cô ta có biết chuyện gì về mẹ anh không?”

”Anh không hỏi.” Kỷ Tuân lắc đầu. Xung quanh có mấy bác sĩ y tá đi qua lại, không phải nơi để nói chuyện, anh ôm Sở Mạt đi về phía trước, ”Lên xe nói sau.”

Về câu nói Phương Chi Nhiễm vô tình thốt ra kia, Kỷ Tuân không nghĩ nhiều. Tuy Phương Chi Nhiễm lớn hơn anh, nhưng năm xảy ra chuyện đó cô ta cũng chỉ có 10 tuổi. Có lẽ là trùng hợp nghe Phương Hoài Thu nói, sau đó nhớ trong đầu. Buổi tối hôm đó cô ta rất tức giận và đau lòng nên nói ra. Dưới tình huống này, Kỷ Tuân đoán thật ra cái gì cô ta cũng không biết, chỉ đơn giản là muốn anh trả thù Phương Hoài Thu giùm nên mới nói ra.

Nhưng cũng nhờ sự trùng hợp của cô ta, Kỷ Tuân mới có thể biết được tất cả mọi chuyện.

Bây giờ anh còn phải đi xác định một chuyện nữa.

Trong phòng 313.

Ba nữ sinh đứng trong phòng trên mặt đều đeo một cái kính.

Trong gương, lão Nghiêm và Đường Đường đeo kính râm đứng ở hai bên, bày ra tư thế cầm súng tự nhận là đẹp nhất.

Sở Mạt đứng giữa hai người thì lại mặc đồ thể thao màu đen, mũ đen, kính râm đen, khẩu trang đen, vũ trang đầy đủ như muốn ẩn vào bóng đêm vậy. So với hai người đang tạo dáng bên cạnh, tư thế quy củ của cô có hơi khô khan.

Tạo dáng đủ rồi, lão Nghiêm tháo kính râm xuống. À mà, cái mũ lưỡi trai đen trên đầu Sở Mạt chính là của cô ấy.

Đánh giá tạo hình của Sở Mạt từ trên xuống, lão Nghiêm vuốt cằm tấm tắc khen: ”Ừm, vừa nhìn đã biết đây là ăn trộm rồi.”

”Nói gì vậy! Là điều tra, điều tra đó!” Sở Mạt trợn mắt, nhưng vì đang đeo kính râm nên lão Nghiêm cũng không biết cô có trừng mình không.

Đường Đường lại hăng hái ôm lấy cánh tay Sở Mạt: ”Sở Mạt, cậu dẫn tớ đi cùng được không?! Tớ cam đoan sẽ không gây phiền phức cho cậu!”

Cô ấy rất hưng phấn, lúc nói chuyện còn lay lay cánh tay Sở Mạt, biên độ rất lớn, suýt chút nữa kính râm trên mặt đã rớt.

Sở Mạt bất đắc dĩ đẩy tay cô ấy ra: ”Đường của tớ ơi, tớ không phải đi chơi đâu, cậu đi theo làm gì!”

”Tớ chưa bao giờ trải qua cảm giác kích thích như vậy, tớ muốn thử!”

”Ôi, cậu dẹp cái ý tưởng đó đi.” Lão Nghiêm tách Đường Đường ra khỏi Sở Mạt, ghét bỏ nói: ”Hôm qua không biết là ai sau khi xem phim kinh dị thì không dám đi WC, nửa đêm còn dựng tớ từ trên giường dậy để dẫn đi nhỉ! Với cái lá gan của cậu thì đừng gây phiền phức cho Sở Mạt nữa.”

Sở Mạt gật gật đầu tỏ vẻ đồng ý: ”Đúng vậy đúng vậy! Hơn nữa bệnh viện lúc nửa đêm rất đang sợ đó, cậu vẫn nên ngoan ngoãn ngủ trong ký túc đi.”

Nhắc đến phim kinh dị đêm qua, cũng trùng hợp có cảnh ở bệnh viện, lòng Đường Đường dâng lên nỗi sợ hãi, vội vàng kéo kính xuống ngoan ngoãn ngồi, ”Là do, là do hôm qua tớ không ngủ được thôi. Bỏ đi bỏ đi, Mạt Mạt cậu đi một mình thì nhớ chú ý an toàn đó.”

Bộ dáng nghe lời của cô ấy làm Sở Mạt bật cười, cô kéo kính râm và khẩu trang ra, đi đến nhéo nhéo mặt Đường Đường, ”Cậu đúng là nhát gan!”

”Tớ không nhát gan…”

Đường Đường còn định biện minh, Kỷ Tuân đã gọi đến.


Sở Mạt nghe điện thoại: ”Anh đến rồi à?”

”Ừm, anh đang ở đường lộ bên ngoài ký túc xá của em.”

”Được, em lập tức xuống ngay.”

Cúp điện thoại, Sở Mạt một lần nữa khéo khẩu trang mang mắt kính lại, tạm biệt bọn lão Nghiêm rồi chạy khỏi ký túc xá trước khi đóng cửa một giây.

Ngay lúc chạy qua dì quản lý, Sở Mạt còn thấy rõ biểu cảm khiếp sợ và kinh hãi của dì ấy. Cô cảm thấy cả người mình thật sự rất dễ bị hiểu lầm, không chừng dì ấy còn coi cô thành phần tử nguy hiểm nữa, Sở Mạt lớn tiếng hô một câu: ”Dì ngủ ngon!”

Sau đó trên mặt dì quản lý hiện ra biểu cảm nghi ngờ thế giới này.

Mấy giây sau, Sở Mạt nghe tiếng hét của dì ấy: ”Sắp đóng cửa còn chạy ra ngoài! Đồ kỳ lạ!”

Nghe mấy lời này, Sở Mạt mới yên tâm, tốt xấu gì dì quản lý cũng nhận ra cô là người trong ký túc.

Đã gần 10 giờ rưỡi, con đường bên ngoài ký túc chỉ còn một chiếc xe. Kỷ Tuân mở đèn trong xe, Sở Mạt vừa liếc mắt một cái đã thấy Kỷ Tuân ngồi ghế lái, cô vẫy vẫy tay với anh, nhưng hình như anh không phát hiện, không thấy phản ứng gì cả.

Sở Mạt chạy đến, cửa xe khóa mất rồi. Cô gõ cửa xe, ”Kỷ Tuân, Kỷ Tuân!”

”Là em nè!” Sở Mạt bỏ kính râm và khẩu trang xuống, để lộ ra đôi mắt hạnh và khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, ”Anh không nhận ra em à?!”

Đợi cô lên xe, biểu cảm kinh ngạc của Kỷ Tuân cũng không khác gì dì quản lý lắm, anh nghiêng người đánh giá bộ dáng của Sở Mạt hiện tại: ”Sao lại mặc như vậy?”

”Không phải anh muốn đến bệnh viện gặp Kỷ tổng hả?!” Sở Mạt ngạc nhiên nhìn Kỷ Tuân, anh vừa mới đi khỏi nhà, trên người vẫn còn hương sữa tắm, quần áo bình thường ở nhà trên người anh lại như những bộ quần áo cao cấp đặt may, anh không che giấu như vậy, đợi đến bệnh viện, nhất định sẽ bị nhận ra mất: ”Sao anh không cải trang gì thế?!”

”Sao anh phải cải trang?!” Kỷ Tuân cũng kinh ngạc như Sở Mạt, anh đột nhiên hiểu ra, nhìn Sở Mạt một thân ”cải trang vi hành”, anh không nhịn được cười phì, ”Cuối cùng anh cũng hiểu tại sao em muốn về ký túc thay đồ rồi.”

”Gì, gì vậy?” Anh càng cười, Sở Mạt lại càng ngượng ngùng, cô không tự nhiên đè vành nón xuống, khuôn mặt vốn chỉ còn một nửa lại bị che đi không ít, cô nhỏ giọng than thở: ”Cười cái gì mà cười chứ!”

Khuôn mặt ửng đỏ xấu hổ và lén lút của Sở Mạt đều trong tầm mắt Kỷ Tuân, tim anh đập nhanh, đưa tay kéo Sở Mạt vào lồng ngực mình xoa nhẹ một phen, anh hôn lên hai má Sở Mạt: ”Bảo bối của anh, sao em lại đáng yêu như vậy hả?”

Giọng nói cưng chiều dịu dàng của anh chui vào tai Sở Mạt làm tim cô khẽ rung, cảm giác ngọt ngào tràn đầy đáy lòng, ”Gì, gì vậy!”

Sau khi đi khỏi bệnh viện, Kỷ Tuân nói bây giờ anh muốn xác định một chuyện, anh muốn đến bệnh viện, xem rốt cuộc Kỷ Thịnh Bang có còn sống không.

Kỷ Thịnh Bang nhập viện đã hơn hai tháng, trừ Phương Hoài Thu ra tất cả mọi người đều không gặp ông ta, tất cả thông tin bên ngoài đều truyền lại từ bà ta.

Bà ta vẫn nói với bên ngoài Kỷ Thịnh Bang còn hôn mê, nhưng thật ra lại có hai khả năng. Một là Kỷ Thịnh Bang đã tỉnh rồi, nhưng bị Phương Hoài Thu khống chế, với tình trạng trước mắt cũng không cho phép ông ta thoát khỏi sự khống chế của bà ta; hai là Kỷ Thịnh Bang thật sự còn hôn mê, hoặc là đã chết, Phương Hoài Thu chỉ thực hiện kế hoạch vườn không nhà trống thôi.

Thời điểm Kỷ Tuân phân tích cho Sở Mạt nghe, cô có hơi giật mình nhìn gương mặt bình tĩnh của anh, cảm thấy anh có hơi xa lạ, dù thế nào đi chăng nữa, Kỷ Thịnh Bang vẫn là ba của anh, nếu ông ta thật sự đã chết, Kỷ Tuân không nên có vẻ mặt này chứ.

Sau đó Kỷ Tuân lại giải thích tiếp, với tình huống trước mắt, tình huống đầu tiên sẽ có khả năng hơn một ít. Bởi vì nếu Kỷ Thịnh Bang thật sự đã chết, Phương Hoài Thu hẳn sẽ trực tiếp tuyên bố tin này, rồi tìm cơ hội hủy di chúc của ông ta, tiếp đó lấy lý do không có di chúc, thuận lợi tiếp nhận Kỷ thị.

Nhưng bà ta chưa làm vậy, chứng tỏ Kỷ Thịnh Bang vẫn chưa chết, hoặc ông ta đã lập di chúc rồi, nhưng Phương Hoài Thu vẫn chưa tìm thấy.

Có điều đây chỉ là suy đoán của Kỷ Tuân, anh cần phải chứng thực được suy đoán của mình. Nhưng bên ngoài phòng bệnh của Kỷ Thịnh Bang đều có người canh chừng 24/24, không có mệnh lệnh của Phương Hoài Thu, những người đó sẽ không cho Kỷ Tuân tiếp cận phòng bệnh nửa bước, anh cũng không có cách nào biết được tình huống trong phòng bệnh.

Nên anh mới nghĩ đến một biện pháp.

Về phần nội dung của biện pháp này, có lẽ đã bị Sở Mạt hiểu lầm rồi.

Sở Mạt nhìn đôi mắt đong đầy ý cười của anh, bỗng nhiên phát hiện hình như cô đã làm một chuyện ngu xuẩn nào đó.