Mắt thấy đề tài như con ngựa hoang thoát cương chạy càng lúc càng xa, Chúc Thanh Phong cũng lười lặp đi lặp lại nhiều lần. Chủ yếu là do cơn co rút đau đớn thoáng như ảo giác ở dạ dày càng ngày càng có xu thế nghiêm trọng khiến Chúc Thanh Phong không thể không dời lực chú ý đi, hơi cong người đè bụng lại để giảm đau đớn.
Cơn đau từ trước tới nay vẫn luôn nhẫn nhịn là ổn lại nhờ mấy năm nay Hạ Lãng Nguyệt chăm sóc tỉ mỉ mà có vẻ càng ngày càng khó chịu đựng, không bao lâu sau Chúc Thanh Phong đã thoát lực nằm bẹp ở mép bàn.
Dù sao trước kia cũng có khi mình đang trò chuyện thì off mất nên Chúc Thanh Phong chẳng buồn vào trong nhóm giải thích làm gì.
Chúc Thanh Phong nâng hai đầu gối dẫm lên trên ghế, thân thể ngửa ra sau dựa lên lưng ghế, hai bàn tay lạnh lẽo như cục đá hung hăng ấn chặt vào bụng.
Không biết bao lâu sau nhưng vẫn chưa qua cơn đau đớn kịch liệt này, tay trái Chúc Thanh Phong vẫn gắt gao đè chặt dạ dày như cũ, tay phải bám vào tay vịn ghế dựa mượn lực đứng dậy.
Cơn đau dạ dày tuy đã chậm lại nhưng vẫn rất có cảm giác tồn tại, Chúc Thanh Phong cong người dịch từng bước từng bước trở lại phòng ngủ.
Hai mắt cậu khép hờ mò mẫm tìm thuốc giảm đau từ trong ngăn kéo, nỗ lực khống chế những ngón tay đang run rẩy vì hồi nãy mới dùng sức quá độ gạt ra một viên con nhộng đưa đến bên miệng nuốt xuống. Nước trong ly thủy tinh đã lạnh băng từ lâu nhưng thật sự là Chúc Thanh Phong không có một chút sức lực nào để đi vào phòng bếp rót ly nước ấm nữa nên chỉ có thể chắp vá uống hai ngụm.
Hiển nhiên dùng nước ấm uống thuốc vẫn càng thích hợp hơn, hai ngụm nước lạnh nuốt xuống viên con nhộng vẫn nửa vời mắc ở yết hầu.
Chúc Thanh Phong dùng sức nuốt vài cái vẫn không có hiệu quả mà cái dạ dày vốn đau không ngừng nghỉ vì hai ngụm nước lạnh kia lại bắt đầu kháng nghị. Chúc Thanh Phong không nhịn được nôn khan vài cái, hốc mắt đỏ bừng lên vì cảm giác buồn nôn mãnh liệt.
Chúc Thanh Phong dùng một tay ấn cái dạ dày đang co rút một tay đè lại trái tim bắt đầu náo loạn ghé vào mép giường nôn khan nửa ngày, rõ ràng cảm giác buồn nôn càng ngày càng nghiêm trọng nhưng lại không thể nôn ra bất cứ thứ gì, ngược lại nước bọt không ngừng tràn ra từ trong miệng lôi ra sợi chỉ bạc trong suốt.
Chúc Thanh Phong miễn cưỡng rút tay trái ra sờ soạng lung tung trên tủ đầu giường tìm hộp khăn giấy, vừa mới định lấy không ngờ tay lại run lên, hộp khăn giấy trực tiếp rơi trên mặt đất.
Lo lắng sẽ làm bẩn khăn trải giường nên nửa người Chúc Thanh Phong treo bên ngoài, bởi vì không ngừng nôn khan mà phần đầu phản xạ tới gần thùng rác. Nằm như vậy thời gian dài Chúc Thanh Phong khó tránh khỏi cảm thấy choáng váng, thị giác lúc mờ lúc tỏ khiến cánh tay cậu mò mẫm mãi mới tìm được hộp khăn giấy rơi trên mặt đất, vội rút một tờ ra lau miệng sau đó Chúc Thanh Phong nằm về đầu giường ra sức thở dốc.
Trái tim nhảy lên càng ngày càng dồn dập, khoang dạ dày co rút càng thêm rõ ràng. Trên mặt Chúc Thanh Phong đã sớm che kín mồ hôi, mấy sợi tóc mái bị mồ hôi lạnh tẩm ướt dính ở cái trán trơn bóng.
Chúc Thanh Phong dựa vào đầu giường mê man, không biết có phải thuốc giảm đau bắt đầu phát huy tác dụng hay không mà dạ dày chỉ còn chút cảm giác độn đau.
Chúc Thanh Phong tự duỗi tay ấn lên động mạch ở cổ tay, đáng tiếc đại não còn chưa thể thoát khỏi cảm giác choáng váng nên không có cách nào phân biệt mạch đập của chính mình ra sao, nhưng mà vẫn có thể cảm nhận được trái tim đang đập loạn nhịp rất rõ ràng.
Chỉ là tuy dạ dày không còn quá đau nữa nhưng cảm giác buồn nôn vẫn còn, Chúc Thanh Phong biết hẳn lúc này mình nên đi uống thuốc nhưng cậu lo lắng sẽ nôn ra hết sạch.
Nghĩ như vậy cũng coi như tìm thấy cái cớ thích hợp để mình khỏi uống thuốc, Chúc Thanh Phong yên tâm thoải mái thuận theo đại não đang càng ngày càng trì độn của mình, mất đi ý thức.
Giữa trưa Hạ Lãng Nguyệt buông tay công việc đang làm dở nhắn tin cho Chúc Thanh Phong, nhìn chằm chằm màn hình suốt năm phút mà không nhận được tin nhắn trả lời. Trong lòng Hạ Lãng Nguyệt bỗng dưng sinh ra cảm giác lo lắng, anh xoa xoa thái dương gọi vào dãy số của Chúc Thanh Phong, thẳng tới tiếng chuông tự động ngắt cũng không có người bắt máy.
Chẳng lẽ vẫn chưa rời giường sao? Hạ Lãng Nguyệt gọi lại lần nữa, nhưng Thanh Phong cũng không ngủ say như vậy bao giờ mà?
Vẫn không có ai bắt máy, Hạ Lãng Nguyệt bắt đầu có chút lo âu, anh cân nhắc mãi cuối cùng đứng dậy, vẫn phải trở về một chuyến chứ nếu cứ như vậy thì thật sự không có cách nào yên tâm nổi.
Một đường này cơ hồ Hạ Lãng Nguyệt dùng tốc độ giới hạn cao nhất về nhà, cũng không kịp thay dép lê mà trực tiếp đi chân trần thẳng tới phòng ngủ chính.
Kỳ quái là cửa phòng ngủ chính mở ra, Hạ Lãng Nguyệt nhìn thấy người đang ngủ trên giường thì nhẹ nhàng thở ra nhưng khi tới gần chút nữa thì thiếu chút không thở nổi.
Thân thể Chúc Thanh Phong vặn vẹo mà ngã ở trên giường, đôi tay vô ý thức mà ấn ở giữa ngực bụng, màu vải phần gối bên dưới đầu có màu sắc đậm hơn so với những phần khác rất rõ ràng. Hạ Lãng Nguyệt cẩn thận vỗ vỗ Chúc Thanh Phong, nhưng anh không nhận được đáp lại.
Tình huống trước mắt cho dù Hạ Lãng Nguyệt không phải bác sĩ cũng hoàn toàn có thể xác định Chúc Thanh Phong rơi vào hôn mê nhưng không thể nào biết được nguyên nhân Chúc Thanh Phong hôn mê, Hạ Lãng Nguyệt cũng không dám tùy tiện động vào cậu.
Tay trái Hạ Lãng Nguyệt dùng sức nắm chặt lấy cổ tay phải một hồi lâu mới thuận lợi bấm gọi 120, sau đó anh lại gọi vào dãy số của bác sĩ gia đình để nói tình huống.
Mặc kệ là ai cũng được, mau tới cứu bạn nhỏ của anh đi!
Hạ Lãng Nguyệt hít sâu mấy hơi mới miễn cưỡng tìm về được bình tĩnh, lại bắt đầu lật xem số thuốc trong ngăn kéo phòng ngủ. Thuốc giảm đau thiếu mất một viên.
Thùng rác không có dịch nôn nhưng có một tờ khăn giấy ướt, nước trong ly thủy tinh cũng vơi đi một chút.
Cho nên đây là bị làm sao? Đau đầu? Đau dạ dày? Buồn nôn nhưng nôn không ra?
Hạ Lãng Nguyệt nắm lấy tay Chúc Thanh Phong muốn thăm dò mạch đập của cậu nhưng đại não hỗn loạn hoàn toàn không có cách nào lọc tin tức hữu hiệu, mà ngay cả trái tim vì căng thẳng mà sắp thoát ra khỏi lồng ngực của chính mình cũng không thể đối chiếu được xem cái nào tương đối bình thường.
Hạ Lãng Nguyệt muốn đi xuống dưới lầu xác nhận xem Chúc Thanh Phong có động vào bữa sáng hay không nhưng hai chân lại nhũn ra trực tiếp ngã ngồi trên mặt đất.
Tin tức hiện có vô cùng hữu hạn, căn bản không thể bài trừ lý do Chúc Thanh Phong hôn mê có liên quan tới trái tim hay không, bởi vậy Hạ Lãng Nguyệt cũng không dám tới ôm bạn nhỏ của anh một cái.
Hạ Lãng Nguyệt nằm liệt trên mặt đất một hồi lâu mới nhớ tới đi xuống dưới lầu mở cửa, mới vừa đi được hai bước lại nhớ tới mình quá sốt ruột đi tìm Chúc Thanh Phong nên chưa có kịp đóng cửa. Cả người Hạ Lãng Nguyệt dựa vào tủ đầu giường gắt gao ấn ngực, lòng nghi ngờ mình cũng sắp mắc bệnh tim.
Người còn ngủ an ổn lúc sáng, sao mới qua có một buổi sáng lại biến thành như vậy?
Mãi mà Chúc Thanh Phong chẳng có động tĩnh gì, rèm cửa phòng ngủ vẫn chưa kéo ra, Chúc Thanh Phong vốn ngủ ít lại muốn rời giường muộn một chút cho nên mới cố ý chọn loại vải che ánh sáng tốt nhất, hiện tại lại phảng phất như làm căn phòng ngủ ấm áp này bị hắc ám dày đặc bao phủ, áp lực tới nỗi khiến Hạ Lãng Nguyệt gần như hít thở không thông.
Cuối cùng là bác sĩ gia đình ở cách đây không xa lắm tới trước một bước, Hạ Lãng Nguyệt vừa thấy bác sĩ xuất hiện ở cửa phòng ngủ thì giống hệt như tìm thấy vị cứu tinh, vài bước đi tới kéo người đến mép giường.
Lệ Thành không ngừng chỉ một lần chứng kiến trình độ trân trọng của cố chủ với người yêu mình cho nên sẽ không so đo với động tác quá mức thô lỗ của Hạ Lãng Nguyệt. Ông bình tĩnh lấy ông nghe bệnh ra rồi làm nóng lên, Lệ Thành nghe ngực trái Chúc Thanh Phong trong chốc lát.
Dưới sự phóng đại của ống nghe nhịp tim đang gia tốc đập không quy luật của Chúc Thanh Phong không có chỗ nào che giấu, Lệ Thành tìm ống tiêm từ trong cái rương cấp cứu mình mang theo, lấy Lidocaine* tiêm vào tĩnh mạch cho Chúc Thanh Phong.
Vài phút sau, đánh giá thuốc bắt đầu có tác dụng, Lệ Thành lại cẩm ống nghe lên chẩn đoán bệnh, khí quan dưới ông nghe đã không còn kiêu ngạo ương ngạnh như vừa rồi nữa.
Không bao lâu sau cuối cùng xe cấp cứu cũng đã tới, Hạ Lãng Nguyệt và Lệ Thành đều lên xe cùng.
Nửa đường Chúc Thanh Phong mơ mơ màng màng có xu thế tỉnh lại, chỉ là người vẫn không quá thanh tỉnh.
Bác sĩ ngồi bên cạnh thấy thế vội nhẹ giọng hỏi cậu có thấy không khỏe chỗ nào hay không, Chúc Thanh Phong run một chút theo phản xạ có điều kiện, khiến Hạ Lãng Nguyệt vốn ngồi một bên an tĩnh không dám quấy rầy sợ tới mức luống cuống tay chân nắm lấy tay Chúc Thanh Phong liên tục trấn an.
Thật ra đại não Chúc Thanh Phong vẫn còn khá trì độn, mí mắt lại nặng tới mức vô luận nỗ lực thế nào cũng chỉ run rẩy mà không thể mở ra, còn ù tai nghiêm trọng nên căn cản không cách nào nghe thấy người khác nói gì, chỉ có thể cảm nhận được đại khái Hạ Lãng Nguyệt cũng đang ở bên cạnh.
Chúc Thanh Phong nỗ lực nâng lên cánh tay phải không bị truyền dịch dừng lại ở bụng, dạ dày khó chịu tới mức như lúc nào cũng có thể nôn ra cho nên cậu cũng không thể mở miệng nói mình không khỏe chỗ nào.
Hạ Lãng Nguyệt nhìn thấy động tác của cậu thì lập tức đoán được Chúc Thanh Phong đau dạ dày sau đó uống thuốc giảm đau sau đó mới dẫn phát bệnh tim. Hạ Lãng Nguyệt ngồi trên xe cấp cứu bị bác sĩ vây xung quanh đã hoàn toàn tìm về được sự trấn định, anh bình tĩnh mà nói cho bác sĩ nghe phỏng đoán của chính mình.
Bác sĩ bắt mạch thử cho Chúc Thanh Phong, nhìn thấy phản ứng của Chúc Thanh Phong thì cũng có vài phần xác định rồi.
___
Lidocaine*: Lidocaine, tên khác: xylocaine và lignocaine, là một loại thuốc gây tê cục bộ. Nó cũng được sử dụng để điều trị nhịp tim thất trái và thực hiện gây tê thần kinh. Lidocaine trộn với một lượng nhỏ adrenaline cho phép gây tê liều cao hơn, bớt chảy máu hơn, và gây tê với thời gian lâu hơn.