Hạ Lãng Nguyệt nhanh chân cởi giày da mang dép lê, đặt túi đồ trong tay cạnh sô pha còn người thì trực tiếp nhào lên sô pha. Lo lắng sẽ đè nặng lên người bạn nhỏ nhà mình, Hạ Lãng Nguyệt dùng hai tay chống nửa thân trên, cúi đầu xuống muốn hôn một cái.
Chúc Thanh Phong chỉ là bởi vì nghe được động tĩnh mở cửa mới theo bản năng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, không nghĩ tới đối phương đã tới trước mặt mình, vì đột nhiên không kịp đề phòng nên theo bản năng nghiêng đầu né đi, cái hôn của Hạ Lãng Nguyệt đành phải dừng lại ở khóe miệng Chúc Thanh Phong. Hôn môi thất bại, hai vai Hạ Lãng Nguyệt sụp xuống y hệt như một con cún lông vàng tranh sủng không được.
Chúc Thanh Phong nhìn người đàn ông luôn giữ vẻ ưu nhã lạnh nhạt trước mặt người khác hiện tại lại ngây thơ ấu trĩ như vậy thì hơi buồn cười, nhưng cậu lại không muốn đôi phương nhìn thấy, chỉ đành nắm tay che môi giả vờ khụ vài tiếng. Quả nhiên thấy được vẻ mặt người đàn ông chuyển từ mất mát sang lo lắng.
Chúc Thanh Phong duỗi tay đẩy đẩy người trên người mình, chớp chớp mắt nói: "Em đói rồi."
"Ừ, ừ anh lập tức đi nấu, cho anh 20 phút." Hạ Lãng Nguyệt thành công bị vẻ đáng yêu của bạn nhỏ nhà mình manh đến —— đương nhiên Chúc Thanh Phong sẽ không thừa nhận bản thân đang tỏ ra đáng yêu để lừa anh, cường công làm sao có thế bán manh được chứ —— người nào đó cười ngây ngốc rồi hớn hở chạy đi nấu cơm. Kết quả đi vào bếp lại phát hiện đồ chưa lấy, lại vội quay lại phòng khách lấy túi.
Rất nhanh đã có mùi thơm từ trong bếp bay ra, Hạ Lãng Nguyệt đã dọn xong bát đũa và đồ ăn.
Bởi vì Hạ Lãng Nguyệt nói sẽ nấu rất nhanh nên Chúc Thanh Phong không đọc sách nữa, cậu chỉ thay đổi tư thế nằm trên sô pha rồi nhìn một góc ngây người. Đang lúc hồn cậu không biết đã thả tới nơi nào bỗng nhiên cảm thấy thân thể nhẹ hẫng, người nào đó lại bế công chúa rồi.
Từ mấy năm trước khi cậu đột nhiên phát bệnh ngất xỉu ở trong lòng Hạ Lãng Nguyệt, sau đó không biết cái giây thần kinh nào của anh bị chập mà luôn luôn thích bế cậu kiểu công chúa, vào những lúc cậu ốm còn nặng hơn, lúc nào cũng hận bản thân không thể thay thế hai chân cho cậu, thậm chí —— sau khi làm chuyện đó cũng là Hạ Lãng Nguyệt ôm cậu vào phòng tắm rửa mặt lau thân thể.
Thân là cường công, ngay từ đầu Chúc Thanh Phong đã cự tuyệt, thật đấy! Bế công chúa gì đó, thật sự quá tổn hại tới khi chất cường công của cậu. Nhưng mà, chậc, quên đi, sướng là được. Đàn ông, chẳng phải là sinh vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới ư.
Lúc Hạ Lãng Nguyệt cưỡi trên người cậu, bản thân không phải động mà có thể vào sâu như vậy thật sự rất sảng khoái. Lúc bị ốm, cả người rất khó chịu, không phải tự mình đi đứng, cũng sướng lắm đó. truyện xuyên nhanh
Cho nên, ừm, cường công có thể tìm về ở việc khác, rất cần thiết!
Vì thế giờ phút này Chúc Thanh Phong nhanh chóng ổn định sự hoảng loạn trong lòng, vô cùng yên tâm thoải mái tiếp thu sự cưng chiều đến từ người yêu lớn tuổi nhà mình.
Hạ Lãng Nguyệt ôm người đặt trên ghế xong, cầm bát cơm định đút cho Chúc Thanh Phong như lúc trước, kết quả bị Chúc Thanh Phong trừng mắt liếc một cái.
Hôm nay tâm trạng Chúc Thanh Phong không tính là tồi, bởi vậy cậu không có ý định để Hạ Lãng Nguyệt đút cơm cho cậu nữa.
Hạ Lãng Nguyệt bị trừng mắt vẫn vui tươi hớn hở, Chúc Thanh Phong còn có thể trợn mắt với anh chứng tỏ hôm nay tinh thần không tồi, đây đương nhiên là chuyện đáng mừng. Hạ Lãng Nguyệt vừa ăn cơm vừa chú ý thần sắc Chúc Thanh Phong, thấy cậu nuốt không quá khó khăn mới yên tâm.
Chờ Chúc Thanh Phong ăn xong Hạ Lãng Nguyệt lấy hai cái khăn ướt lau tay lau miệng cho cậu, sau đó ôm người tới sô pha ngồi xuống, mà bạn nhỏ đã an vị ở trong lòng ngực anh, vậy nên anh giữ nguyên tư thế rồi giúp cậu xoa dạ dày tiêu thực.
Mười mấy phút sau dạ dày Chúc Thanh Phong mới coi như yên tĩnh, người vừa thoải mái đã cảm thấy mỏi mệt rã rời, Hạ Lãng Nguyệt nhéo nhéo mặt cậu làm cậu tỉnh táo, nói: "Mới vừa ăn cơm xong đừng ngủ vội, lát nữa đi ra ngoài đi dạo một chút, được không?"
"Ừm?" Chúc Thanh Phong hơi không tình nguyện mà mở mắt ra, sau đó nhanh chóng nhắm lại, cậu dứt khoát xoay người nhào vào lòng Hạ Lãng Nguyệt dụi dụi: "Buồn ngủ..."
Lúc Chúc Thanh Phong rơi vào trạng thái mơ hồ là lúc Hạ Lãng nguyệt khó kìm lòng nhất, bạn nhỏ khả ái kéo dài âm đuôi, giọng nói non nớt như trẻ con, làm lòng Hạ Lãng Nguyệt như bị mèo con dùng đệm thịt mềm mại chạm nhẹ vào vậy.
Hạ Lãng Nguyệt hận không thể đem hết thảy những thứ tốt đẹp nhất dâng hiến cho Chúc Thanh Phong, ngoan ngoãn phục tùng cậu, để cậu cần gì lấy đó. Duy độc thân thể cậu không thể để cậu muốn làm gì thì làm. Bởi vì Hạ Lãng Nguyệt muốn cùng người yêu bé nhỏ nhà mình đi tới thiên trường địa cửu, thế nhưng thân thể người yêu bé nhỏ nhà anh quá yếu ớt, là tại anh bước vào sinh mệnh cậu quá muộn, là anh sai.
Cho nên cả quãng đời còn lại Hạ Lãng Nguyệt phải đem bạn nhỏ của anh đặt ở đầu trái tim. Thứ gì bạn nhỏ khác có, Chúc Thanh Phong cũng có, bạn nhỏ khác không có, Chúc Thanh Phong cũng phải có. Có lẽ những người khác có tuổi thơ bất hạnh phải dùng cả cuộc đời để chữa lành nhưng Chúc Thanh Phong không cần làm vậy.
Bởi vì Chúc Thanh Phong có Hạ Lãng Nguyệt.
Hạ Lãng Nguyệt sủng nịnh mà xoa mái tóc đen dày đặc của bạn nhỏ, cúi đầu dùng trán kề trái Chúc Thanh Phong ôn nhu nói: "Thời tiết hôm nay khá đẹp, ban ngày mới mưa xong, không quá nóng."
"Hơn nữa ở quảng trường bên kia mới mở một tiệm đồ ngọt ——" Hạ Lãng Nguyệt thấy caaji có hơi dao động, lập tức thừa thắng xông lên.
"Kem!" Chúc Thanh Phong lập tức lên tinh thần.
"Chỉ một miếng."
"Kem..." Chúc Thanh Phong dán lên mặt Hạ Lãng Nguyệt.
"Hai miếng, không thể nhiều hơn." Trong lòng Hạ Lãng Nguyệt cười trộm nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm trang.
Chúc Thanh Phong lăn từ trong lòng Hạ Lãng Nguyệt lên sô pha, bĩu môi, vung tay phải lên nói: "Tốc độ!"
"Vâng, thưa thủ trưởng!" Hạ Lãng Nguyệt lập tức nghiêm chỉnh cúi chào, dùng tốc độ nhanh nhất thu dọn bát đũa sau đó hai người vui vẻ ra ngoài.
Từ trước tới nay khi hai người ra ngoài luôn luôn thoải mái mười ngón tay đan vào nhau. Chúc Thanh Phong luôn luôn không thèm để ý đến ánh mắt người khác, mà Hạ Lãng Nguyệt, Hạ Lãng Nguyệt luôn ước gì có thể khoe ra trước toàn thế giới rằng Chúc Thanh Phong là của mình. sau thời gian dài, người dân xung quanh cũng quen với cảnh này. Mà không quen, làm sao được đây, Chúc Thanh Phong lười sửa lại, còn Hạ Lãng Nguyệt, anh rất tự hào về việc này đấy.
Hai người trưởng thành hai mấy tuổi cứ như mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ đi chơi xuân vậy, hai bàn tay giao nhau cứ lắc qua lắc lại, chậm rì rì mà đi tới tiệm đồ ngọt.
Hạ Lãng Nguyệt mua hai cây kem ốc quế, mua một tặng một, đưa 1 cái cho Chúc Thanh Phong, giả vờ không thấy sự giảo hoạt lập lòe trong mắt bạn nhỏ.
Chúc Thanh Phong dùng vẻ mặt nghiêm túc mà đánh giá cây kem trong tay, chân thành đặt câu hỏi: "Liếm một cái hay liếm vài cái tương đương với một miếng?"
Hạ Lãng Nguyệt nhìn bạn nhỏ nghiêng đầu, ánh mắt chuyển tới lui giữa mình và cây kem ốc quế thiếu chút nữa vứt sạch nguyên tắc, dùng hết toàn lực tìm về lý trí ở giây cuối cùng, nỗ lực nghiêm mặt nói: "Liếm một cái chẳng khác nào một miếng."
"Ai." Chúc Thanh Phong cố tình thở dài, sau đó trực tiếp cắn một miếng to.
Hạ Lãng Nguyệt không đề phòng chút nào, thấy cậu bị lạnh đến cả người run lên, dứt khoát cúi đầu hôn lên môi bạn nhỏ không nghe lời này, đầu lưỡi vói vào cướp lấy hết vị ngọt bên trong.
Tốt lắm, Chúc Thanh Phong bị đông lạnh vô ích một lần.
Cuối cùng Hạ Lãng Nguyệt quay lại tiệm đồ ngọt xin cái thìa nhỏ, đút cho Chúc Thanh Phong hai thìa tiêu chuẩn sau đó nhanh chóng giải quyết nốt phần kem còn dư lại. Nhìn gương mặt tức giận của bạn nhỏ nhà mình, Hạ Lãng Nguyệt vươn cánh tay dài kéo bạn nhỏ vào trong ngực, cúi đầu đưa lên môi lưỡi của chính mình, một mảnh ngọt ngào.