Gió Và Trăng

Chương 4: Rốt cuộc tên này làm bao nhiêu việc vậy



Giờ này khá ít khách cho nên cậu tranh thủ ăn uống và giải quyết đống bài tập của khách nhờ cậu làm.

Cái dáng vẻ côn đồ này cắm mặt vào sách vở trông cứ kì cục làm sao ấy.

Nhưng biết sao được, hắn rõ ràng là một tên côn đồ chăm chỉ, chăm chỉ kiếm tiền.

Giải quyết xong đống bài tập giúp người khác cũng là lúc ngoài trời đổ mưa lớn, không khí vì thế mà thêm phần ẩm ướt, tiếng mưa tăng thêm phần tập trung giúp cậu thuận lợi giải bài trên lớp của mình nhanh chóng hơn.

Một người đột nhiên đẩy cửa bước vào, chuông treo trên cửa kêu *leng keng khiến cậu theo thói quen nhìn sang.

Cô gái cột tóc cao đuôi ngựa, mặc áo hoodie trắng loang màu oversize, cùng với quần legging đen khéo léo khoe đôi chân dài thẳng tắp, sau lưng còn đeo thêm balo trắng, miệng ngậm que kem vừa mới mua từ máy bán hàng tự động trước cửa quán net.

Chung cư JD - nơi cô ở hiện đang sửa chữa điện nên buổi tối cô đi ăn ngoài, tiện thể dạo vòng quanh khu mình sống, khi không lại dính mưa liền tắp vào mái hiên trú ẩn.

Mưa lớn như này không biết chừng nào mới tạnh, cô quay sang mua que kem ăn thì để ý thấy mình đang đứng trước cửa quán net của người ta, mà quán net này lại được trang trí rất đẹp và bắt mắt nên cô quyết định vào trong xem thử, không ngờ bên trong lại còn đẹp hơn gấp bội phần, rất thoáng mát và sạch sẽ.

Lệ Thanh đang vui vẻ đi, nhìn thấy cậu ngồi ở trong quầy bất ngờ mà đứng hình, cả người đông cứng gần bằng que kem kia.

"..."

Lại gặp nữa.

Rốt cuộc cậu ta làm bao nhiêu việc vậy?

Rất nhanh, cô đã lấy lại bình tĩnh, kéo một bên cặp xuống tìm ví để lấy CCCD: "Một máy, 5 tiếng, cảm ơn."

Bây giờ khoảng 8 giờ tối, thuê máy 5 tiếng, là đến tận 1 giờ sáng sao?

"Trẻ vị thành niên không được thuê qua đêm." Cậu không nhìn cô, chỉ chăm chăm vào màn hình trước mắt.

Lệ Thanh bặm môi, nắm chặt thẻ trong tay: "... Thế 4 tiếng."

"2 tiếng."

"..."

Cô không ngờ lại có nhân viên trả treo với khách như vậy, nếu không phải đang mưa to thì cô đã bỏ về ngay rồi.

Dù gì cũng lỡ vào, vốn dĩ định làm việc nhưng thôi, chơi game chút cũng được, 2 tiếng thì 2 tiếng.

Cô đưa CCCD cho cậu, chỉ thấy hắn nhìn qua ảnh thẻ trên đó rồi nhìn lại cô một cái, khoe môi khẽ nhếch lên.

Thật ra lúc chụp ảnh thẻ, cô có hơi buồn ngủ nên ảnh trông ảo não kinh khủng, dù gì cũng không dùng nhiều, cô lười thay đổi, cứ để như vậy từ năm ngoái đến nay.

Biểu cảm của tên này làm cô ngứa mắt, không thèm để ý nữa.

Trong lúc đợi cậu điền tên, cô nhìn qua phía trong quầy, sách vở để bày bừa khắp nơi, còn thấy được bài tập toán đang giải dở dang.

Vừa hay, buổi chiều khi cô đang loay hoay với bài tập này thì chung cư thông báo cúp điện nên cô đành gác lại, dù gì đây cũng là bài nâng cao, thầy giáo nói ai làm được thì làm, không làm được cũng không sao, bây giờ lại thấy cậu giải gần xong, cô tò mò, rất muốn biết cách giải.

"Cậu chỉ mình bài này được không?"

Cậu vừa nhập thông tin xong liền nghe thấy câu nói này, đôi mắt hoa đào khẽ rung lên, bây giờ không có khách, chỉ một chút cũng được, dù gì cậu ấy cũng...

"Gọi anh Chính."

Lệ Thanh cắn răng, nén cái tôi trong bụng, nở một nụ cười gượng gạo, giọng điệu nhẹ nhàng: "Anh Chính."

Cậu khoái chí trong lòng, ngoài mặt thì vờ thở dài: "Vào đây."

Lệ Thanh nghe theo, vui vẻ vòng qua phía bên cạnh theo lối đi vào trong, nhanh chóng ăn hết kem rồi ném que vào thùng rác.



Cậu đi lấy đồ, khi trở lại thì nhìn thấy cô ngồi trên ghế dựa của mình, gác chân xem vở bài tập, hàng lông mày thanh tú nhíu lại trông rất đáng yêu.

"Chữ xấu khiếp."

Trái ngược hoàn toàn với vẻ đẹp trời ban, chữ viết vừa khó nhìn vừa nguệch ngoạc, cô thẳng thừng chê.

Cứ tưởng sắp sửa được cô thán phục tài năng của mình mà khen nức nở, ai ngờ cô lại đá thẳng vào mặt cậu một cú điếng người.

"Chê thì tự giải."

"Không, không chê, chữ cậu đẹp chết đi được, đánh chết mình cũng không dám chê." Cô nhanh nhảu sửa lại lời nói, chớp chớp mắt nhìn cậu, khi nói còn gật gật đầu để tăng thêm tính thuyết phục.

"Vãi cả mình, cậu, thật sự có kiểu xưng hô này trên đời à?" Cậu mang ghế ngồi xuống bên cạnh, giành lại quyển vở, ném khăn cho lên người Lệ Thanh.

"Với con trai thì không nên xưng mày tao, dì mình bảo như thế thì có hơi không nữ tính, con gái với nhau thì được."

"Nghe lời vậy à?"

Lệ Thanh gật gật đầu, tất nhiên là phải nghe lời rồi, cô không muốn làm chú dì phải phiền lòng vì mình mà.

Cậu lắc lắc đầu, để ngoài tai lời chê bai ban nãy, không nói nhiều nữa, cầm bút giải nốt cho xong bài rồi mới giảng lại cho cô.

Lệ Thanh mặc áo loang màu dù có bị ướt cũng khó mà thấy được, vậy mà cậu ta lại nhìn ra.

À cũng phải thôi, tóc cô cũng bị ướt mà, có lẽ là do thấy tóc ướt nên mới lấy khăn cho cô lau khô, không ngờ cũng biết quan tâm người khác quá ha.

Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng hắn thật sự rất đẹp trai, góc nghiêng lại còn đỉnh gấp vạn lần làm cô không tập trung nghe giảng được, hoàn toàn bị phân tâm.

"Hiểu chưa?"

"..."

Lệ Thanh lắc lắc đầu.

Cô cũng không đến mức học dở môn toán nhưng những gì cậu nói cô thật sự không hiểu.

Mấy công thức này rốt cuộc là từ đâu ra vậy?

Cậu giải bài rất ngắn gọn, giảng cũng ngắn gọn nốt thêm vào đó là nét chữ "rồng bay phượng nhảy" cho nên cô không hiểu là phải, cũng không hoàn toàn là lỗi của cậu, ai bảo cô mê trai làm gì...

"Dẹp đi, ông đây không có năng khiếu giảng bài." Cậu thật sự rất thiếu kiên nhẫn, lại không biết cách nói chuyện cho nên từ chối không giúp cô nữa.

"Cậu nói lại lần nữa đi, ban nãy có hơi mất tập trung, lần này nhất định sẽ hiểu." Lệ Thanh dẹp cái đam mê nhan sắc qua một bên, năn nỉ cậu giảng lại một lần nữa.

"Lần này còn không hiểu tôi đánh cậu đấy." Trước khi giảng, cậu còn không quên doạ cô với gương mặt nghiêm túc nhưng cô chẳng sợ chút nào.

Quả thật, tập trung một tí là hiểu liền, cộng với việc lần này cậu nói chậm và kĩ hơn nên cô rất dễ tiếp thu.

Aa! Thì ra là vậy.

Cậu ta cũng thay đổi một chút, xưng hô cậu - tôi một cách gượng gạo, nhưng biết sao được, cậu lại có cảm giác nên đối xử nhẹ nhàng một chút với cô.

Trong khi Lệ Thanh đang tự giải lại một lần nữa, cậu ngồi bên cạnh tranh thủ kiểm tra lại hoá đơn hôm nay.

Mỗi người một việc, không ai làm phiền đến ai.

Tiếng nhạc du dương êm ái, tiếng mưa rơi tí tách cực kì thích hợp để học bài, nhưng chẳng mấy chốc, cơn mưa tạnh đi, kéo theo đó là sự xuất hiện của ông chủ Đinh Trí đã phá tan bầu không khí này.

Tiếng kèn xe ô tô không chói tai lắm, nghe là có thể nhận ra ngay, cậu đẩy cửa ra ngoài.

Đinh Trí đi công việc về tiện đường mua chút đồ ăn nhanh cho cậu, vì không biết có thêm sự hiện diện của Lệ Thanh nên anh chỉ mua có một phần.

"Em ăn rồi, anh đem về cho chị ăn đi."



"Anh mua cho mày mà, cầm lấy, thức khuya học bài có đói thì ăn."

Đinh Trí thấy cậu siêng năng, chăm chỉ, được việc cho nên rất có thiện cảm với cậu, xem cậu như thằng em trai ruột vậy, đưa đồ xong cũng tạm biệt để về để trông coi cửa hàng kia.

"Thế thì em cảm ơn." Cậu đợi chiếc xe đi mất hút mới trở lại vào trong.

"Gì thế?" Lệ Thanh đã giải bài xong, thấy cậu có quà bên mình liền quay sang thăm dò.

"Làm bài xong rồi thì về đi, mai rồi đến." Cậu đặt phần gà trước mặt cô rồi ngồi vào chỗ cũ, gương mặt đẹp đẽ không biến sắc.

"Có ai lại đi đuổi khách như cậu không?" Lệ Thanh đặt tờ giấy nháp kín mít xuống bàn, nhíu mày nhìn cậu.

Cậu gõ vào trán cô một cái, lười biếng đứng dậy, xách balo cùng với phần gà rán, kéo nón sau áo hoodie lôi theo cô đi ra ngoài.

"Này..."

Cô chẳng kịp phản ứng, cũng không đủ sức phản kháng lại cậu, đành phải đi ngược theo.

"Nhẹ tay chút đi!!! Cậu có xem tôi là con gái không vậy?"

"Hình như là không."

Bên cạnh OCEAN có một chiếc taxi đậu sẵn, khi cô kịp định hình thì đã bị nhét vào trong xe rồi, cổ áo cấn vào cổ để lại một lằn đỏ mỏng, Lệ Thanh xoa xoa vài cái, trong lòng rất khó chịu.

"Chung cư JD, cảm ơn." Cậu đóng cửa xe cái ầm, rút ra tờ 100 nghìn đưa cho tài xế.

Người tài xế thường đậu xe ở đây, cả hai có quen biết sơ sơ: "Hào phóng thế, bữa sau anh mua nước đãi chú."

Chiếc taxi lăn bánh đưa cô trở về nhà.

Cả đoạn đường đi cô không thể quên được cái cảnh tượng ban nãy, như vậy có phải là cậu ta đang bắt nạt cô không?

Cô không dễ dàng chịu thua như vậy được, nhưng nghĩ lại, cô sống một mình mà đêm hôm đi lại như vậy khá nguy hiểm, với cả đồ ăn người khác mua cho cậu, cậu lại cho cô.

Được rồi, nể tình đồ ăn với bài toán cậu giảng cho mình, coi như bỏ qua cho cậu lần này.

Về đến, chung cư đã có điện trở lại vài phút trước, sau khi uống cốc nước cho nguôi ngoai, cô ngồi vào bàn máy tính, thực hiện mấy thao tác nhanh gọn để cài đặt game.

Trong lúc đợi thì xem anime và ăn gà rán.

Bàn tay nhỏ nhắn lướt trên bàn phím đăng nhập tài khoản vào U Linh.

Vì lúc tạo tài khoản, cô không nghĩ ra được tên gì nên nhập thẳng là Lệ Thanh rồi cứ để đó đến tận bây giờ.

Theo thói quen, cô nhìn vào vòng bạn bè, thoáng thấy chấm xanh hoạt động nằm cạnh cái tên quen thuộc, tưởng chừng tên cô là đơn giản nhất rồi, hóa ra tên của người bạn này còn tùy tiện hơn mấy lần, chỉ vỏn vẹn hai số 9.

Cô di chuyển chuột đến phần chat, gõ vài chữ rồi gửi đi.

Lệ Thanh: [Có đó không?]

Chưa kịp chớp mắt, bên kia đã nhanh chóng trả lời.

99: [Có.]

99: [Chuyển đến trường mới thế nào rồi?]

Lệ Thanh: [Khá tốt, chỉ là...]

Đang nhắn thì hệ thống gửi đến một thông báo.

Hệ thống: [Ở rừng Mộng Uy xuất hiện nhện tinh cấp 1, lập tổ đội tiêu diệt để giành vật phẩm cấp cao.]