Gió Và Trăng

Chương 53: Nóng lòng được bóc tem



Vừa đỡ đầu cô lên cao chuẩn bị làm việc thì đến lượt điện thoại cô reo.

Cứ phải gọi lúc này sao?

Vẫn là cái tên Kiến Minh nhảy nhót trên màn hình, Lệ Thanh nén bực mình bấm nút nghe.

Kiến Minh: Gọi giờ này có làm phiền cậu không? Tôi không gọi cho anh Chính được nên mới gọi cậu, cậu gọi cho cậu ta giúp tôi với.

Phiền, rất phiền.

Nội tâm của cô gào thét.

Cậu nhận máy từ tay cô, lạnh lẽo đáp trả.

Chính Phong: Bị điên à, giờ này đi tìm tôi làm gì?

Bên đầu dây kia không ngờ giờ này hai người họ còn ở chung nên có hơi sốc.

Kiến Minh: Tên khốn nhà cậu, đi chơi cũng không nói tiếng nào, làm tôi mò đến Phong Nguyệt tìm mấy người, bảo vệ không kể với tôi thì chắc đến năm sau tôi còn chưa biết, các người có quá đáng quá không?

Chính Phong thở dài một cái, sở dĩ không rủ Kiến Minh là vì sợ cản trở việc học của cậu ta, nói ra thì thể nào cậu ta cũng muốn đi chung.

Chính Phong: Được rồi, dọn hành lí đi, tôi đặt vé cho cậu, địa chỉ lát gửi qua tin nhắn, giờ thì cút được chưa?

Đầu dây bên kia liền trở nên vui vẻ: Ok ok.

Nhưng mà, sáng mai họ về rồi mà, cứ để Kiến Minh qua vậy sao?

Dường như đây là âm mưu trả thù của Chính Phong thì phải?

Lệ Thanh lấy điện thoại trong tay cậu: "Về thôi, em buồn ngủ."

"Còn việc chưa làm xong mà?" Chính Phong cầm tay cô day day.

"Hết hứng rồi."

Thôi được, cậu không ép cô, cả hai mỗi người một phòng, tạm biệt xong cô liền nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Không ngủ ngon lắm cho nên cô lại dậy sớm.

Sau khi tập vài bài thể dục cho nóng người, Lệ Thanh mới đi tắm rửa một lát.

Chuyến bay khởi hành vào lúc 8 giờ.

Bây giờ là 7 giờ 45, nhóm Lệ Thanh đã có mặt trên máy bay.

"Nhìn em làm gì??"

"Bạn gái anh, anh nhìn, em ý kiến à?"

"Thấy sao?" Lệ Thanh ra vẻ, hất tóc một cái.

Chính Phong dựa lưng vào ghế, mỉm cười: "Cũng được."

Qua lớp khẩu trang nên cô không biết được cậu đang cười liền hiểu lầm: "Cũng được? Như này mà cũng được? Mắt anh có vấn đề à?"

Vừa nói cô vừa gỡ khẩu trang xuống, tay nắm lấy cổ áo cậu kéo lại bắt cậu nhìn cho kĩ.

Đôi mắt cậu run run, một bên lông mày được nhếch lên: "Thật muốn làm chuyện xấu."

"Anh thôi đi." Lệ Thanh đẩy cậu về ghế rồi đeo lại khẩu trang nhắm mắt lại.

- ----

Về nước một khoảng thời gian dài, Chính Phong mới để ý đến điện thoại, hơn 99 cuộc gọi nhỡ, tin nhắn nhiều vô kể đến từ Kiến Minh.



Chắc phải nổi điên dữ dội lắm.

Cậu phì cười, ném điện thoại lên bàn, ngồi vào ghế xem máy tính.

"Chính Phong, anh gạt Kiến Minh như vậy liệu cậu ta có ổn không?"

"Dám chắc đang rủa anh."

Nghĩ đến vẻ mặt của Kiến Minh bây giờ khiến cô không nhịn được cười.

Mấy hôm nay Lệ Thanh lười biếng trốn ở nhà, không đi làm.

Trong chăn ấm, cô lăn qua lăn lại nghịch điện thoại.

Lần đi chơi cùng Chính Phong, trước khi bay về cả hai được Dư Cảnh chụp giúp vài tấm hình, cậu ta chụp mấy trăm tấm liên tục, nhìn hoa cả mắt nên cô dự định về nhà sẽ xem lại sau nhưng quên mất.

Đến bây giờ rảnh rỗi mới nhớ đến.

Trong mấy trăm tấm ghi lại mọi khoảnh khắc nhỏ nhất, ít ra cũng có vài tấm nên hồn, Lệ Thanh lựa được bốn tấm ưng ý nhất thêm vào album yêu thích, còn lại thì vẫn giữ nguyên đó không nỡ xoá.

Cô chống điện thoại lên cằm, mắt nhìn trần nhà suy nghĩ có nên đăng lên SMS không.

Tài khoản của Lệ Thanh gần đây đã đổi sang chế độ cá nhân nên chỉ bạn bè mới có thể xem ảnh cô đăng được, mà bạn bè cô ai cũng đều biết chuyện của hai người rồi.

Đăng để lưu lại kỉ niệm cũng tốt, quyết định cuối cùng của Lệ Thanh là đăng.

Trong văn phòng giám đốc Hứa.

"Uầy, vợ cậu up bài này, từ khi kết bạn đến giờ mới thấy cô ấy đăng."

Kiến Minh nằm dài trên ghế sofa, chân dài gác lên bàn, tay bốc đồ ăn vặt liên tục cho vào miệng.

Cậu ta sau khi ăn cú lừa ngoạn mục thì tức tốc bay về nước, mặc dù đã nhân cơ hội đi chơi một chút.

Vừa hạ cánh liền phi thẳng đến đây đòi công bằng, Chính Phong đoán trước được đã nhờ Hàn Lâm canh cậu ta đến liền bắt nhốt vào phòng không cho quậy banh chỗ này.

Hàn Lâm theo yêu cầu của sếp nhốt Kiến Minh vào căn phòng đã được Chính Phong sắp xếp ở tầng 4 - tầng này đáng lí cậu định giành làm văn phòng cho Lệ Thanh nhưng cuối cùng vẫn để cô ở chung với mình, đến nay tầng này vẫn để trống, bây giờ mới có chỗ để giam người.

Kiến Minh một lần nữa bị Chính Phong gạt, đang tức tối ở trong phòng không ra ngoài được, căn phòng rộng mênh mang, nội thất trang hoàng đầy đủ, chính giữa là bộ ghế sofa màu trắng tinh, trên mặt bàn đặt một tờ giấy, nội dung đọc vào liền choáng ngợp, đó là phiếu đặc cách đến học viện thể thao quốc tế để tham quan và học bổng toàn phần ở trường Đại Học cùng cơ sở.

"Chính khốn nạn, ông biết cậu đang nhìn qua camera rồi, mau cút xuống đây mở cửa, tưởng mấy cái này mua chuộc được ông hả?"

Chính Phong gác chéo chân, dựa người vào ghế, khoé môi nhếch lên.

Rõ là thích muốn chết còn mạnh miệng, xuống mở cửa cho cậu ta thôi, để cậu ta la riết tắt tiếng mất.

Cửa vừa được mở ra, người bên trong dường như đã lấy đà sẵn, phóng theo còng cổ Chính Phong khiến cậu chúi người xuống xém nữa dập mặt.

"Sao? Còn muốn mắng nữa không?" Chính Phong cười cười, đút tay vô túi quần sau khi chỉnh trang lại.

"Không ngờ chút tâm tư nhỏ bé này cũng bị cậu nhìn ra, tôi còn định bỏ cuộc không đi nữa đấy."

Người bạn này của Kiến Minh tuy ngoài mặt luôn tỏ ra không quan tâm nhưng thật ra cái gì cũng để ý, nhất là những chi tiết nhỏ nhặt không mấy ai nhìn ra.

Hôm nay không có tiết học nên Kiến Minh theo Chính Phong về văn phòng trò chuyện thêm một chút.

Sau khi nghe Kiến Minh nói, cậu mới mở điện thoại lên.

Từ khi được nhiều người biết đến, Chính Phong lập tài khoản SMS mới để hoạt động cho công việc, số lượt theo dõi tăng đến chóng mặt, lượt tin nhắn gửi đến cũng không hề nhỏ, nhưng cậu chưa động đến bao giờ.

Còn tài khoản 99 dùng để liên lạc với người thân, như vậy thì sẽ không bị trôi tin nhắn.

Cậu không để ý mình đã đăng nhập vào bằng tài khoản Hứa Chính Phong, search tên cô theo quán tính rồi bấm kết bạn.



Rất nhanh đã thấy cô đồng ý.

Lệ Thanh chắc chắn ở nhà rảnh rỗi chỉ ôm điện thoại suốt.

Tài khoản mấy trăm nghìn lượt theo dõi giờ đây đã theo dõi một người.

Vì Lệ Thanh để chế độ cá nhân, người khác muốn vào xem cũng không được, cho nên danh tính người kia vẫn là một ẩn số.

Ngón tay thon dài, khớp xương chắc chắn lướt trên màn hình điện thoại, mỗi tấm hình đều xem thật kĩ, bất giác nở nụ cười trên môi.

"Đầu óc của mấy người có tình yêu quả khó hiểu." Kiến Minh bày ra khuôn mặt nhăn nhó, vừa nhai bánh vừa lắc lắc đầu, nhìn Chính Phong đang chăm chăm vào điện thoại mà cười ngây ngốc ở kia.

"Không phải cậu cũng đã từng có sao, khó hiểu chỗ nào?"

Không nhắc rõ đối tượng, chỉ nói phong long vậy thôi nhưng cậu đã thành công xoáy sâu vào nỗi đau tận sâu trong đáy lòng của Kiến Minh, nhưng có một điều Chính Phong vẫn chưa biết nên mới ngây thơ mà đá đểu Kiến Minh như vậy.

Kiến Minh không muốn kể, cứ để tên ngốc này ngu ngơ trước mặt cậu ta coi bộ vui hơn, ngoài mặt Kiến Minh giả vờ cay cú nhưng trong thâm tâm sớm đã hả hê.

Nhưng mà... không hơn thua không được.

"Ha, ít ra ông đây hơn cậu một cái."

"?"

"Kinh nghiệm lăn lộn trên giường." Kiến Minh tự hào khoe mẽ, tự luyến cực mạnh.

"..."

Tuy Chính Phong không phải kiểu chính nhân quân tử gì nhưng mà là Lệ Thanh chưa đủ tuổi, cậu không muốn doạ cô sợ nên mỗi lần cao hứng cậu đều kìm nén mà tự giải toả.

Nhưng mà không sao, cũng sắp đến lúc rồi.

Tên trai tân chính hiệu này đang chờ mong đến ngày được bóc tem đây.

Lệ Thanh ở nhà cảm thấy lành lạnh hắt xì vài cái, vài giây sau liền nhận được tin nhắn từ bạn trai.

Chính Phong: Mấy ngày này anh bận lắm, em ở nhà ngoan ngoãn, đừng gọi cho anh, xong việc sẽ tự đến tìm em.

- ----

Lệ Thanh ngồi xuống ghế nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

23:39, 16/9/2018.

Đã hơn một tuần cậu không liên lạc với cô, khuôn mặt xinh xắn không trang điểm nhưng vẫn cực kì ngọt ngào mang đậm nét u sầu.

Chính Phong bây giờ chỉ toàn công việc công việc, chẳng nhớ đến mình nữa.

Tâm trạng xem phim hoạt hình cũng không có, cô ôm chân ngồi trên ghế sofa, chăn bông trùm sau lưng nhưng vẫn cảm thấy lạnh lẽo, chiếc váy ngủ này không chỉ rộng mà chất liệu vải cũng mỏng nữa, gió lạnh thổi vào thấu tận xương tuỷ.

Ráng chờ thêm chút vậy, chưa đến 12 giờ mà, Chính Phong… nhất định sẽ về thôi.

Màn hình TV vẫn chiếu đó nhưng người ngồi đây thì như đang ở trên mây, cứ ngây ngốc nhìn vào khoảng không trống rỗng.

Lệ Thanh buồn ngủ lắm rồi.

Mấy ngày nay không xem phim thì viết code, thời gian để mắt nghỉ ngơi cũng không nhiều, tay không cầm vững điện thoại nữa làm nó rơi xuống đất, móc khoá trên ốp lưng bung ra lăn vào gầm ghế.

Ghế nhà Lệ Thanh không cao lắm, nhỏ con như cô muốn chui vào cũng khó khăn, chiếc móc khoá hình chiếc chuông tròn vo oái ăm lăn vào khá sâu, cô đành quỳ dưới sàn, vươn tay với lấy.

Đúng lúc này, âm thanh chuông cửa vang lên bên tai, tiếp theo đó là tiếng cửa mở, Lệ Thanh đã lỡ trớn rướn người vào rồi nên chẳng kịp phản ứng, ráng với lấy món đồ kia cho xong.

Trước mặt cậu chính là cảnh tượng Lệ Thanh đang quỳ rạp xuống sàn nhà, eo nhỏ và cánh mông căng tròn tạo thành đường cong hoàn mĩ.

Máu trong người cậu dường như chảy nhanh hơn bao giờ hết, sôi sùng sục như có ngọn lửa vô hình nào đốt lên, mặt cậu dần nóng dữ dội, hơi thở cũng gấp gáp hơn, bàn tay run rẩy khiến áo vest rơi xuống đất.