Gió Và Trăng

Chương 62: Em bé của anh



Lệ Thanh ăn nhiều đến mức lưỡi cô cảm thấy tê cứng, ngậm thêm kem không nổi nữa, mà lỡ chọn size lớn nên vẫn còn đầy ra kia, ép cậu ăn thì không được...

"Lần sau không được tuỳ tiện để người khác gần gũi với em, kể cả con gái, hứa đi, anh ăn phụ em." Nhìn cô khó xử như vậy cậu liền đọc vị được ngay.

"Anh… ăn đi."

Vậy coi như là cô đồng ý ha...

Chính Phong múc vài muỗng lớn bỏ vào miệng cho mau xong, đầu chợt nảy ra một ý, khoé môi không kìm được nhếch lên: "Nguyệt Nguyệt, há miệng."

"Em không ăn nổi nữa đâu..." Cô né người ra sau tránh thìa kem đầy ụ đang đưa tới.

Chính Phong chồm người tới dùng tay còn lại nắm lấy bắp tay cô, dễ dàng kéo lại gần: "Có bắt em ăn đâu, nghe lời, nào."

Lệ Thanh nhíu mày khó hiểu, tư thế hai người lúc này cứ giống như giáo viên mầm non đang đút cho đứa học sinh lì lợm ăn vậy, khác là đứa nhóc này ngoan hơn nhiều.

Đạt được mục đích, cậu liền thích thú dẹp muỗng sạch bách sang một bên, giữ cổ cô đẩy lại, ngậm lấy đôi môi mềm mịn, tranh giành miếng kem còn chưa tan hết trong khoang miệng cô, tranh thủ đùa giỡn với đầu lưỡi sớm đã lạnh băng rụt rè không dám đáp trả.

Hoá ra là nghĩ ra trò này.

Lệ Thanh cảm giác như không thở nổi đến nơi, đẩy cậu ra nhưng chẳng có tác dụng, cứ để bị bắt nạt vậy sao, nhưng mà bây giờ cô đang nằm kèo dưới, muốn làm gì cũng không được, hoàn toàn bị cậu khống chế.

Tay cậu để sau gáy cô cảm nhận được mạch đập càng lúc càng nhanh, cậu lúc này mới buông tha cho cô, trước khi rời khỏi còn để lại dấu vết ửng đỏ nơi khoé môi đầy ái muội.

"Anh bắt đầu thích ăn kem rồi."

Ha! Cái tên háo sắc, đụng đến mấy chuyện này là lại giở cái thói lưu manh.

Lệ Thanh càng đề phòng thêm vài phần, né xa cậu ra một chút để không bị tấn công bất ngờ nữa.

Cậu cầm hũ kem lên ăn thêm vài muỗng, gương mặt đắc ý dựa người vào gốc cây to: "Ngủ cũng đã ngủ cùng, mấy chuyện này còn ngại?"

"Là anh dụ em, em không biết." Lệ Thanh đá cậu một cái.

"Hửm? Không phải em cũng thích lắm sao? Hay tối nay thử lại, xem xem có thích không?" Chính Phong nhếch một bên lông mày, bày ra bộ dạng của một tên lưu manh.

"Không được, deadline dí sấp mặt rồi mà anh còn tâm trạng à, em thấy tụi mình trốn đi chơi là đang lãng phí thời gian quá đấy."

Chính Phong xoa xoa đầu cô: "Thư giãn chút đi."

Không có việc gì để khiến cậu gấp rút ha? Cứ bình tĩnh đối mặt như vậy, liệu đã tính toán sẵn hết trong đầu rồi?

"Anh ơi, chị có phải là em bé đâu mà vẫn được xoa đầu ạ?"

Trong lúc không để ý, một đám trẻ con phụ giúp nhau ôm mấy thùng đồ chơi đến, vài đứa đang trải thảm, bày đồ hàng gần chỗ hai người ngồi, một cậu bé trông có vẻ lanh lợi khoảng chừng 5 tuổi cầm xe đồ chơi chạy đến hỏi.

Chính Phong nhìn cậu nhóc một cái, bàn tay vẫn nhẹ nhàng di chuyển trên mái tóc cô: "Chị là em bé của anh."

Có người đỏ mặt rồi...

Cậu nhóc có làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, nghe Chính Phong nói vậy thì hơi ngạc nhiên, nhưng không thể hiện ra bên ngoài.

Lệ Thanh nhìn nhóc con ngây thơ bất giác mỉm cười, cô không thích trẻ con lắm vì đôi lúc chúng rất phiền phức nhưng cậu bé này gây ấn tượng khá tốt với cô.

Ánh mắt cậu nhóc khựng lại khi nhìn cô, bàn tay nắm chặt món đồ chơi nhỏ, đôi má thoáng nét ửng hồng, nhanh như chớp hôn một cái lên má cô.

"..."



"..."

Quá bất ngờ, cả hai đều không đỡ kịp, Lệ Thanh sốc một, Chính Phong sốc mười, máu bên trong cậu sôi sùng sục, hàng lông mày rậm nhíu chặt, ánh mắt kiên định quan sát, rất muốn tẩn cho tên nhóc này một trận, dám ngang nhiên cướp người trước mặt cậu.

Hình như còn nhỏ không hiểu chuyện, cậu bé không để ý đến cậu, nét mặt vẫn bình thản.

"Chị ơi, anh ấy không tốt đâu, chị đợi em lớn em chăm sóc cho chị, được không?"

"Dựa vào đâu mà em bảo anh ấy không tốt?"

Rất tốt kia mà, chẳng lẽ, người ngoài nhìn vào sẽ khác sao?

"Anh cắn chị kìa." Cậu bé ngây thơ chỉ vết đỏ ở khoé môi cô.

Lệ Thanh bất giác nóng mặt, lấy tay che lại.

"Anh rất tốt, lớn lên em sẽ hiểu, giờ qua chơi với các bạn đi."

"Không ạ, tụi nó trẻ con lắm, em thích chị cơ."

Sức hút của cô lay động cả đứa nhóc 5 tuổi, cô không biết phải xử lí làm sao, riêng Chính Phong thì đã không nhịn nổi, cậu kéo cô vào lòng, ôm chặt như khẳng định chủ quyền.

Hai người "đàn ông" bốn mắt nhìn nhau không hề lay động.

Cậu nhóc tuy nhỏ nhưng ánh mắt cực kì nghiêm túc, ẩn sâu trong đó là sự ngông cuồng, nghịch ngợm, muốn chiến thắng cho bằng được.

Lệ Thanh cảm nhận rõ được luồn sát khí sau lưng, mùi thuốc súng còn nồng hơn gấp mấy lần cô đứng gần mấy tên con trai khác.

Cô không dám nhúc nhích, để cậu xử lí vậy, mặc dù bình thường có trưởng thành, chính chắn bao nhiêu thì khi ghen, đám con trai cũng chẳng khác gì đứa trẻ con, cứ coi như đây là cuộc chiến giành bạn gái của hai tên này đi.

"Anh không được ôm." Cậu nhóc kéo tay Chính Phong ra nhưng rốt cuộc vẫn không đủ sức.

"Ôm thì làm sao, mày cản được anh à? Nhóc con chết tiệt, cút về chơi đồ hàng đi, bén mảng đến đây coi chừng ông đây đánh cho đấy."

Hình như đã bị doạ sợ rồi, hàng nước mắt đã rưng rưng nhưng vẫn kiên cường không khóc, khi thấy Lệ Thanh quay người lại nhìn thẹn quá lại chạy đi mất, rõ ràng là có thể nhịn được, sao chị ấy nhìn một cái liền muốn khóc vậy...

"Anh dữ thật." Lệ Thanh vươn người, duỗi thẳng cánh tay.

Chính Phong lấy khăn giấy ướt trong túi xách của cô giúp cô lau bên má kia, ánh nhìn dành cho cô dịu dàng đi mấy phần.

"Vậy nên tốt nhất sau này, em đừng sinh con trai."

Dáng vẻ này của cậu, quả thật rất đáng yêu, làm cô cứ cười mãi: "Nhưng mà, người ta bảo con gái là người tình kiếp trước của bố, em không sinh con gái đâu."

"Làm sao? Muốn sinh con cho anh rồi?"

Nói chuyện liên quan tí đi, rõ ràng là cậu nói trước, cô chỉ nêu ra quan điểm của mình thôi, lại thành ra nông nỗi này.

"Vậy đi, sinh con trai, anh chịu thiệt chút cũng được."

"Anh… tự sinh đi, em còn muốn chơi."

Quả thật cả hai còn rất trẻ, nếu ràng buộc sớm như vậy thì có hơi không thoải mái.

Lệ Thanh cũng chưa nghĩ đến chuyện kết hôn hay đại loại thế, cô không biết là Chính Phong từng nghĩ đến chưa, trong lòng cũng có chút mong đợi và cũng có phần lo lắng.

Một điều may mắn cho họ là hai bên gia đình đều chấp thuận mối quan hệ này từ khi còn đi học, cũng coi nhau như người nhà mà quan tâm, chăm sóc.

Lệ Thanh dựa vào bờ vai vũng chắc, mười ngón tay đan chặt vào nhau: "Ban đầu em ghét anh cực, lạnh lùng, xấu tính, hung dữ, còn nỡ đánh cả em, không vì anh đẹp trai, em sớm đã không thèm đến xỉa đến anh."



"Ghét của nào trời trao của nấy." Chính Phong nhếch mép, nhéo má cô.

"A, nghiêm túc chút đi."

Cậu chống tay hơi ngả người về sau, cảm nhận từng đợt gió thổi qua: "Lúc trước anh rất bận, thời gian kiếm tiền còn không có, anh đâu rảnh để đi giao lưu kết bạn, một Kiến Minh là đã đủ ồn ào rồi."

"Vậy em mới đến mà vẫn làm bạn được với anh ngay."

"Em là ngoại lệ."

Tự dưng cảm thấy thích thích trong lòng, trái tim không kìm được đập loạn xạ, quả nhiên cậu rất biết cách nói lời ngọt ngào mà, học sinh chuyên văn có khác.

"Anh thấy chúng ta có phải tiến triển hơi nhanh không? Gặp nhau từ giữa tháng 8, đến tháng 10 là anh tỏ tình, cuối tháng 12 chính thức bên nhau, tất cả chỉ vỏn vẹn trong 4 tháng."

"Có hơi nhanh thật, mới ngày nào còn xách xe đưa đón em đi học, giờ đổi thành đi làm rồi."

Khoảng thời gian ấy là đẹp nhất đối với cả hai, cô thì vô lo vô nghĩ, cứ ở bên cạnh cậu là được, Chính Phong cũng chìm đắm trong sự ấm áp của cái gọi là tình yêu rồi bắt đầu nghĩ nhiều hơn chút về tương lai, về việc lo cho Lệ Thanh và cuộc sống cả hai sau này.

Hứa Chính Phong trải đời sớm, những đắng cay trong cuộc sống cậu đều hiểu, chỉ mong có thể trở thành tấm khiên kiên cường bảo vệ cho cô suốt đời, để cô không phải xù lông dựng cánh đối mặt với mảng đen của cuộc sống đó.

Con đường của cậu dẫu chông gai nhưng cậu vẫn sẽ đạp lên gai nhọn mà rải hoa hồng trên con đường của cô.

Đó là suy nghĩ của trước đây, bây giờ cả hai đều đang bước trên con đường chông gai, dù vậy, Chính Phong vẫn sẽ cõng cô mà bước tiếp, Lệ Thanh chính là sức mạnh tinh thần, là động lực của cậu, nếu không có cô, có bước tiếp cũng vô nghĩa mà thôi.

"Phong Phong, dự án này chúng ta nhất định phải giành được."

"Ừm. Nhất định."

- ----

Hiểu Tinh: [Có đó không? File bản thiết kế tôi gửi qua rồi đấy, cậu check xem.]

Hiểu Tinh: [Tôi gửi trễ quá, bên đó chắc đang 11 giờ tối nhỉ?]

Lệ Thanh: [Có đây, tôi nhận được rồi, cảm ơn cậu nhiều.]

Hiểu Tinh: [Khách sáo quá, may tôi vừa thi xong nên rảnh làm giúp cậu thôi, cậu xem có gì gửi lại tôi chỉnh liền cho, mai mốt tôi phải làm đồ án mới, sợ không đủ thời gian giúp cậu.]

Lệ Thanh: [Ừm, đang xem, cái nào cũng đẹp, làm sao bắt bẻ được đây:D]

Hiểu Tinh: [Haha, cảm ơn đã khen. À, chừng nào các cậu đi giành hợp đồng?]

Lệ Thanh: [Tầm 1 tuần nữa, 14/10.]

Hiểu Tinh: [Thời gian sau rảnh? Có thể sang đây làm người mẫu cho tôi không? Chủ đề đồ án lần này rất hay, bản phác thảo cũng đã vẽ xong, nhưng khá kén mẫu mặc, quay qua quay lại cũng chỉ có yêu tinh nhà cậu phù hợp thôi... hic.]

Lệ Thanh: [Được, rất hân hạnh nhaa!!]

Hiểu Tinh: [Thế thì tốt quá, cậu gửi tôi số đo ba vòng hiện tại đi, mấy kích thước khác chắc vẫn như cũ nhỉ?]

Lệ Thanh: [Chờ chút.]

Hiểu Tinh: [Okela.]

Lệ Thanh nhét điện thoại vô túi áo, nhảy xuống giường, lục lọi tủ đồ để tìm thước dây đo lại kích thước của mình, nhưng tìm mãi chẳng thấy, cô nhớ rõ ràng để trong tủ quần áo mà.

Hay là ở ngoài phòng khách?