Gió Xuân Cũng Bỏ Qua Người Và Ta

Chương 4: Một loại lựa chọn



Ăn trưa xong, hắn vẫn ngồi lại nha môn của Ti Lễ Giám, cùng ta mắt to trừng mắt nhỏ.

Người sắp trở thành thái tử lại nấn ná mãi trong nha môn của hoạn quan, xem là cái gì chứ? Nói ra ngoài sợ rằng sẽ ảnh hưởng không tốt.

Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy không ổn.

"Hay là nô tài hộ tống Điện hạ hồi cung ạ?" Ta hỏi.

"Về Đoan Bản Cung?"

"Đúng ạ." Ta lại nói, "Buổi sáng Điện hạ đã chơi mệt rồi, chi bằng về nghỉ ngơi."

Hắn nghĩ nghĩ: "Ta về cũng được, nhưng ngươi phải đi cùng ta, nếu không một mình ta ở trong cung cô đơn, sợ là lại ồn ào đòi xuất cung."

Thằng oắt này hẳn là muốn quầy rầy làm phiền đến khi ta chịu không nổi, đồng ý cho hắn xuất cung đây mà.

Tiếc là ta đã quyết tâm từ đầu sẽ không làm chuyện mạo hiểm.

"Đó là đương nhiên." Ta khách sáo nói, "Nô tài sao dám để Điện hạ cô đơn chứ ạ?"

Hắn "ừm" một tiếng, đứng dậy nói: "Thế thì còn đợi gì nữa."

*

Đưa hắn về đến Đoan Bản Cung, chưởng điện thái giám trong Đoan Bản Cũng đã nhận được tin từ trước, sai người đốt địa long lên, trong phòng ấm áp, thoải mái hơn bên ngoài rất nhiều.

Nhìn hắn nằm xuống chuẩn bị chợp mắt nghỉ ngơi, ta hành lễ định lui ra, thế nhưng hắn lại gọi ta: "Chưởng ấn đi đâu?"

"Điện hạ nghỉ ngơi, nô tài đương nhiên phải lui ra. Nha môn ở Ti Lễ Giám còn công vụ chờ nô tài về xử lý."

Hắn nửa nằm trên tháp(*), chống đầu nhìn ta: "Chưởng ấn đã nói là sẽ ở cùng ta mà?"

(*) giường nhỏ

"..." Ta mở miệng muốn nói, nhưng lại không biết nên biện bạch thế nào.

"Còn nói sẽ không để ta cô đơn một mình." Hắn lại bổ sung.

Ra là mang ta về đây để giam ta buồn chán chung.

Ta không còn lòng dạ nào mà tiếp chuyện hắn nữa, quay đầu nhìn chưởng điện một cái, người này là một kẻ nhạy bén, lập tức thả tấm mành phía sau xuống, rồi đưa theo những người khác lặng lẽ lui ra ngoài.

Bên trong rèm không còn tiếng nói, ta tưởng là hắn đã ngủ rồi.

Không ngờ qua một lát, hắn đi xuống, mở rèm nhìn ta: "Sao ngươi không vào?"

"Điện hạ muốn nô tài ở lại, vậy nô tài ở ngay bên ngoài chờ, nếu ngài cần gì có thể trực tiếp phân phó ạ." Ta nói.

"Con người ngươi thật kỳ lạ, ta bảo ngươi ở lại đứng đó làm gì?" Hắn vừa nói vừa nắm cổ tay ta, kéo ta cùng ngồi xuống tháp.

Sau đó hắn buông rèm ngồi xuống cạnh ta, cúi người còn muốn giúp ta tháo giày.

Ta lúc này mới ý thức được hắn đang làm cái gì, vội đứng dậy muốn xuống giường, lại bị hắn bắt lấy bả vai ấn xuống.

Tuổi không lớn nhưng sức lực lại không hề nhỏ, bàn tay giữ bả vai ta cứ như kìm sắt, ta bị ấn xuống tháp vậy mà không thể giãy dụa. Sau đó hắn leo lên tháp, ôm ta thật chặt, ngay cả chân cũng quặp lấy ta.

"Chưởng ấn, ngươi không ở cùng ta sao?" Hắn hỏi bên tai ta.

Cơ thể ta cứng đờ.

"Ngươi không ở cùng ta, ta buồn chán sẽ lại muốn xuất cung đấy." Hắn lại nói.

Nửa thân trên của ta cứng ngắc không dám động đậy, hắn ngược lại thì hay rồi, kéo chăn đắp lên hai chúng ta, một lát sau, ta nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn từ phía sau truyền đến.

Hắn vậy mà ngủ thật.

Ta nhìn chằm chằm những hình khắc nổi trên cây cột, trái phải đều không thể nhúc nhích, bèn dứt khoát nhắm mắt ngủ.

Một giấc này không ngờ lại ngủ sâu ngoài ý muốn, một mạch tới khi sắc trời mờ đi, nếu không phải bị hắn đè đến mức xương sống lưng eo đều đau thì có lẽ đây sẽ được coi là một giấc ngủ ngon.

Hắn xoay người ngồi dậy, giọng điệu khá đắc ý hỏi ta: "Chưởng ấn ngủ có ngon không?"

Ta nắn nắn bả vai, mặt không biểu tình.

"Nô tài vừa nằm mơ thấy Thành Tổ Hoàng Đế."

Triệu Kỳ tò mò hỏi: "Ta không mơ thấy thì thôi, ngươi mơ thấy Thành Tổ Hoàng Đế làm gì?"

"Mơ thấy tổ tông trách cứ nô tài, nói nô tài chăm sóc ngài không xong, ham chơi tham ngủ, cơ nghiệp mà bao đời Hoàng Đế gây dựng sợ là sẽ mất trong tay tên tiểu nhân ta. Còn nói Thuận Thiên Phủ lớn như thế, danh nho nhiều như vậy, bảo ta tìm một vị về làm đế sư cho ngài."

(*) đế sư là thầy dạy cho vua

Triệu Kỳ hơi ngẩn ra: "Ta chỉ là một thế tôn, đế sư gì chứ?"

"Tiểu Điện hạ không muốn nghe giảng sao?"

"Ở Cam Châu cũng chẳng nghe nhiều rồi, khó lắm mới đến Thuận Thiên Phủ một chuyến còn phải nghe tiên sinh giảng chí hồ giả dã?"

Ta thở dài: "Nếu đã như vậy, ngày mai nô tài chỉ đành đến thái miếu đích thân thỉnh tội, để tổ tông nguôi giận. Điện hạ không chịu học hành, đó là cái sai của nô tài. Trời có giáng xuống tội gì, nô tài cố gắng chịu lấy là được."

Triệu Kỳ nhìn ta.

Ta cũng nhìn hắn.

Hắn nói: "Ta bỗng nhiên nhớ ra, trước đó ở Cam Châu vẫn còn nhiều thứ chưa học, ngày mai quyết định ở lại Đoan Bản Cung đọc sách tự học, nơi nào cũng không đi nữa."

"Tiểu Điện hạ nhìn xa trông rộng." Ta nói một câu lấy lệ.

Buổi sáng còn hi hi ha ha, nói đến đây, cả hai nhìn nhau đều không vừa mắt nữa rồi, cứ thế mà tan rã trong không vui.

Ta nói sự vụ bề bộn, trước tiên cáo lui.

Hắn cũng không giữ ta lại nữa, nhưng vẫn đưa ta đến tận cổng Đoan Bản Cung.

Bên ngoài đang nổi gió, có hơi lạnh, sợ Triệu Kỳ vừa ngủ dậy ra ngoài nhiễm gió bị cảm lạnh, ta bảo Ngọc Tuyền vào trong lấy thêm áo choàng ra cho Triệu Kỳ.

Thế nhưng hắn không chịu, chỉ nói Cam Châu còn lạnh hơn nơi này.

Ta vốn không phải thật lòng lo lắng, lười khuyên nhủ hắn thêm, bèn gấp lại áo choàng, hắn lại vươn tay cầm lấy áo choàng trên tay ta, phủ nó lên lưng ta, ngón tay ấm nóng lướt qua cổ ta, khiến ta giật mình rụt người.

"Ta vừa nắm cổ tay chưởng ấn, phát hiện rất lạnh, chưởng ấn mới là người cần thêm áo." Hắn vừa nói vừa cầm tay ta nhét vào trong lớp vải dày. Ta lùi về sau một bước, nhìn hắn.

Hắn không hiểu: "Sao lại ngẩn người ra thế, nhìn ta làm gì?"

Hắn còn chưa dứt lời, ta đã quỳ xuống đất tạ ơn, Ngọc Tuyền thấy ta quỳ cũng không dám đứng, thế là vội vàng quỳ xuống.

Cung nhân đứng bên ngoài Đoan Bản Cung thấy vậy, toàn bộ đều quỳ xuống.

Hắn hỏi ta: "Chưởng ấn đây là vì cớ gì?"

"Điện hạ đầu tên là ban cho nô tài ơn huệ cùng dùng bữa sáng, sau đó cho nô tài cùng ngồi ở Tây Uyển, cùng ngủ trong Đoan Bản Cung, hiện tại còn tự mình khoác áo... Khiến nô tài xúc động đến rơi lệ, theo lẽ dĩ nhiên phải cúi đầu tạ ơn." Ta nói.

Thiếu niên tôn quý trêu đùa ta cả ngày trời bỗng bị ta trêu đùa lại đến mức hết cách, giờ phút này rốt cuộc hiện ra dáng vẻ mất tự nhiên, hắn nói: "Ta chỉ là cháu trai của Phúc Vương, cũng không phải phiên vương hay hoàng tử gì cả, ngươi, ngươi không cần phải như vậy, sau này ta không trêu đùa ngươi như thế nữa là được. Ta cũng không biết mình làm sao nữa, thấy chưởng ấn là muốn đùa ngươi một chút, thật đấy, ngươi không cần phải như vậy. Với thân phận của chưởng ấn..."

Hắn đưa tay ra muốn đỡ ta đứng dậy, ta lại không nhúc nhích.

Trong tầm mắt của ta có thể thấy được vạt áo thêu hoa văn hình mây, còn có bên dưới vạt áo là mũi giày.

"Tiểu điện hạ nói sai rồi." Ta cúi đầu trả lời hắn, "Ngài là cháu trai của Phúc Vương, chính là hậu duệ tôn quý của Thiên Hoàng, là chủ nhân. Nô tài là thái giám, thân tịch trong cung, là nô bộc. Chủ nhân muốn đối xử với nô bộc thế nào đều là lý thường tình. Nô bộc trêu đùa chủ nhân mới là đại nghịch bất đạo. Đạo lý này, có lẽ ngài hiểu được."

"Ta biết..." Hắn nói.

"Lẽ nào trong Phúc Vương phủ không có phân chia chủ tớ tôn ti?" Ta hỏi hắn.

"Có thì có, trong vương phủ cũng có chưởng gia(*), Cam Châu cũng có giám quân thái giám(**) do Ti Lễ Giám phái tới... Nhưng mà ta và chưởng ấn ở chung lại không có ý coi thường, không coi ngươi là tôi tớ. Ta, ta nói thật lòng." Hắn nói, "Ta có thể thề!"

(*) giống với quản gia í

(*) thái giám do triều đình phái đến để giám sát việc quân

Hắn không giống như đang nói dối, thế nên ta hỏi hắn: "Vậy Điện hạ coi ta là cái gì?"

"Người bình thường có hơi khiến người ta ghét, quản ta như phụ thân ta vậy. Nhưng lúc câu cá vẫn tốt, cảm giác khá ăn ý, giống như huynh đệ có thể cùng ăn cùng chơi." Mỗi chữ hắn nói ra đều khó khiến người ta thích cho nổi.

Nhưng ngoại trừ nói ta hơi giống phụ thân hắn nghe có hơi chói tai, những điều khác ta đều tin.

Lần này hắn hơi đưa tay ra muốn đỡ ta, ta bèn thuận thế đứng dậy.

Hắn gượng gạo nhìn ta, gãi gãi đầu: "Nếu có chỗ nào khiến chưởng ấn khó xử thì có thể nói ra."

"Nô tài không dám."

*

Trên đường quay về, ta ngẩng đầu nhìn ánh trăng đang lên, rơi vào suy tư.

Triệu Kỳ của hiện tại chỉ một lòng một dạ cho rằng mình là cháu trai của Phúc Vương.

Dù có ở trong danh sách ứng cử viên đi chăng nữa, thì cũng không tính là chính thống.

Nhưng dù rằng không biết, hắn vẫn rất nhanh sẽ trở thành thái tử.

Chỉ cần trở thành thái tử rồi, hắn sẽ là một trong những vị chủ nhân của Hoàng Thành, là chủ nhân của mấy ngàn nô bộc sống trong Hoàng Thành này, cũng là chủ nhân của ta. Vinh hoa phú quý, quyền cao chức trọng.

Quỳ xuống tạ ơn, là lựa chọn duy nhất ta có thể làm lúc này.

Cũng trở thành một nước cờ mạo hiểm của ta.

Hiện tại thế cờ hiểm đã được giải, vách ngăn giữa ta và Triệu Kỳ không còn, sau này nhất định sẽ không ôm hận mà trả thù những hành động trong mấy ngày qua của ta... Thậm chí có thể dựa vào phần ký ức đặc biệt này, mà cảm thấy có một mối liên kết ân tình khác với ta.

Tuy rằng Hoàng Đế đang vắng mặt, nhưng nơi đây vẫn luôn dùng một loại quy củ bất di bất dịch để vận hành, không ai có thể chống lại, chính Hoàng Đế cũng không thể.

Trở thành Thái tử, tương lai ngồi lên ngồi vị Hoàng Đế, cũng là lựa chọn duy nhất của Triệu Kỳ.

Nhưng là ta đã không dự đoán đến, mấy ngày sau...

Hắn cự tuyệt lựa chọn duy nhất này.