Mọi thứ trở nên yên tĩnh khi nam sinh đảo mắt nhìn qua, ánh mắt thờ ơ, xa cách.
Cùng với đó là giọng nói tựa như được ướp dưới nước giếng lạnh lẽo giữa ngày hè, thấm vào ruột gan: “Tỉnh ngủ chưa?”
Nét mông lung trong đôi mắt của Ôn Tình liền biến mất, khôi phục lại nét trong trẻo và tràn đầy năng lượng: “Tỉnh rồi.”
Đáp xong một tiếng, cô liền quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe, đổi đề tài: “Chúng ta tới rồi sao?”
Tạ Chinh trầm giọng đáp lại: “Cố Chiến bảo anh dàn xếp ổn thỏa cho em.”
“Khách sạn này chỉ cách trường học một cái ngã tư, ở nơi này ngày mai sẽ thuận tiện báo danh.”
Ôn Tình nhẹ nhàng gật đầu, trong lòng cảm kích ý tốt của Tạ Chinh.
Bọn họ lần lượt xuống xe, nhìn tư thế của Tạ Chinh có vẻ là muốn tiễn Phật đến tiễn Tây thiên.
Ôn Tình không dám từ chối.
Nam sinh đẩy vali đi phía trước, chân dài sải bước, nhanh chóng kéo ra một khoảng cách với Ôn Tình. Mãi tới khi đi đến cửa khách sạn, Tạ Chinh mới nhớ ra cái gì đó, quay đầu định bảo Ôn Tình đưa chứng minh thư của cô. Kết quả là cô gái bị tụt lại phía sau một đoạn dài, khi thấy anh dừng lại quay đầu nhìn, cô liền chạy lon ton đuổi theo.
Một lúc sau, Tạ Chinh thả chậm bước chân phối hợp với tốc độ của cô cùng nhau tiến vào cửa lớn của khách sạn.
Ôn Tình lấy chứng minh thư từ trong ví ra, đưa cho lễ tân, giọng nói lanh lảnh rõ ràng: “Cho một phòng có giường lớn và bồn tắm”
Cô muốn tắm rửa thật sạch sẽ trước khi đi ngủ, giảm bớt sự mệt nhọc khi xuống xe. Không ngờ sau khi dứt lời hai chị gái lễ tân lại nhìn cô một cái thật sâu, sau đó lại nhìn Tạ Chinh đứng bên cạnh.
Khóe miệng hơi nhếch, ánh mắt đảo qua hai người chứa đầy sự ái muội.
Ánh mắt Tạ Chinh rơi trên đỉnh đầu Ôn Tình, suy nghĩ sau khi làm xong thủ tục, phải mang cô đi chỗ nào đó ăn cơm chiều.
Anh không rõ lắm khẩu vị yêu thích của Ôn Tình cho nên suy nghĩ bay đi hơi xa căn bản không chú ý tới ánh mắt của lễ tân nhìn anh cùng Ôn Tình có bao nhiêu ý vị thâm trường.
“Tôi xin lỗi, thủ tục nhận phòng cần có giấy tờ tùy thân của cả hai người.” Nhân viên lễ tân nhẹ nhàng nhắc nhở.
Dưới cái nhìn chăm chú của lễ tân, Ôn Tình sững sờ một lúc, khuôn mặt liền đỏ bừng ngay lập tức sau khi hiểu ra điều gì đó.
Cô vội vàng giải thích: “Chị hiểu lầm rồi, em là người duy nhất ở trong phòng, anh ấy đưa em đến đây, lát nữa sẽ rời đi.”
Dứt lời cô quay đầu nhìn Tạ Chinh đang im lặng đứng bên cạnh, cô nháy mắt với anh: “Tạ… học trưởng, anh không ở đây đúng không.” Tạ Chinh thu hồi suy nghĩ, nhìn cô gái nháy mắt với mình, anh không nhịn được cười.
Một lúc sau anh hắng giọng, nói: “Ừm, tôi không ở đây.”
Sau đó ánh mắt anh ta nặng nề rơi trên khuôn mặt của lễ tân, giọng điệu nhàn nhạt: “Xử lý thủ tục nhận phòng cho một mình cô ấy là được.”
—
Làm thủ tục xong xuôi Tạ Chinh đưa Ôn Tình đến cửa thang máy.
Thời điểm đứng đợi thang máy, Ôn Tình mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, tay siết chặt quai chiếc túi đeo vai, cô đang vô cùng rối rắm.
Làm sao để Tạ Chinh rời đi?
Đinh-
Thang máy chạy tới tầng 1, cửa vừa mở ra nghênh diện với họ là mặt kính trên tường phản chiếu rõ ràng thân ảnh hai người.
Tạ Chinh định đẩy vali vào trong, thoáng nhìn thấy Ôn Tình chậm chạp không đi vào, anh lại lui trở về: “Em vào đi.”
Ôn Tình vẻ mặt chần chừ: “Tạ học trưởng…”
“Chút nữa anh đưa em đi ra ngoài ăn chút gì đấy. Ngày thường em thích ăn cái gì?” Tạ Chinh một tay đỡ vali, một tay chặn cửa thang máy, nghiêng người rũ mắt, đột ngột cắt lời Ôn Tình định nói.
Ôn Tình nghẹn lại, câu nói “anh vất vả rồi, nếu không anh về trước đi” bị cô nuốt trở về.
“….Gì cũng được.” Ôn Tình đi vào thang máy, thật sự không thể cự tuyệt ý tốt của anh chàng đẹp trai.
Chỉ là khi đến cửa phòng, cô vẫn uyển chuyển tỏ vẻ muốn tắm rửa một cái rồi mới đi ăn cơm. Tây Thành thực sự quá nóng, cô không thể chịu đựng được việc đểcơ thể của chính mình đầy mùi rồi đi ăn cơm.
Ôn Tình đi tắm, Tạ Chinh tự giác rời khỏi phòng, ở hành lang nhận điện thoại.
Ước chừng hơn nửa tiếng đồng hồ sau, Ôn Tình mở cửa phòng: “Vào đi, em sấy tóc xong liền có thể đi rồi.”
Cô một tay giữ mái tóc dài ướt dầm dề khuôn mặt trắng nõn không chút phấn điểm trang, mong manh như liễu, oánh nhuận như ngọc. Thanh lệ kiều tú, không
khỏi khiến người ta nghĩ tới ‘xuất thủy phù dung’*.
*Xuất thủy phù dung: (thành ngữ) hoa sen mới nở; đóa hoa mới hé. Ý chỉ diện mạo đẹp đẽ của người con gái. (Nguồn: google)
Tạ Chinh liếc mắt một cái liền không dám nhìn lại lâu.
Anh thậm chí không cả vào phòng, chỉ đứng dựa vào khung cửa cầm di động chơi game xếp hình Tetris.
Trong phòng ngập tràn tiếng ồn của máy sấy tóc, ước chừng hơn mười mấy hai mươi phút âm thanh mới dừng lại.
Ôn Tình vén tóc, đi ra khỏi phòng tắm, liếc mắt nhìn nam sinh đang đứng đợi ở cửa, bất tri bất giác suy nghĩ nếu Lộ Huyên biết hôm nay người đi đón cô ở sân bay là Tạ Chinh liệu có phát điên không nhỉ?
–
Khi Ôn Tình và Tạ Chinh cùng nhau bước ra khỏi khách sạn, bóng đêm đã dày như mực, cuộc sống về đêm ở Tây Thành lặng lẽ được khởi động.
Vầng trăng lưỡi liềm bàng bạc treo cuối trời, ánh đèn neon choáng ngợp lấn át đi vài phần ánh sáng ấy.
Sau một ngày khô nóng, gió đêm phả lên mặt, cuối cùng cũng có cảm giác mát mẻ đôi chút.
Tạ Chinh đưa Ôn Tình đến khu ăn vặt gần Đại học Y Tây Thành, ăn xong thuận tiện đưa cô đi dạo một vòng trong trường học, trước tiên là để quen thuộc với hoàn cảnh ngôi trường.
Hai người đi ngang qua sân bóng rổ, trên sân có một đám thiếu niên thân thủ mạnh mẽ khí phách hăng hái, có vẻ nhỏ tuổi hơn Tạ Chinh và Ôn Tình một chút có lẽ là học ở trường gần đó, học sinh Cao Trung.
Bọn họ chạy rồi rê bóng trên sân, mồ hôi túa ra như mưa, Ôn Tình thả chậm bước chân, ghé mắt thưởng thức.
Khi đi đến gần rổ, một bóng đen ở giữa không trung vẽ ra đường cong duyên dáng lao thẳng về phía Ôn Tình.
Cô kinh hãi một giây theo bản năng, giơ tay lên bắt quả bóng. Không ngờ tới phản ứng của Tạ Chinh ở bên cạnh cô còn mau lẹ hơn, anh giương tay chặn lại, động tác gọn gàng tùy ý, quả bóng rổ rời khỏi quỹ đạo rẽ ngoặt về phía khác của Ôn Tình, bay ra ngoài sân.
Bang- bang- bang-
Quả bóng rổ đập xuống đất, lăn càng ngày càng xa cuối cùng cũng bị thiếu niên nhặt được, ôm vào trong ngực.
“Thật xin lỗi!” Cậu thiếu niên 14 15 tuổi cúi đầu với Ôn Tình và Tạ Chinh, thanh âm khàn khàn, đang trong thời kỳ vỡ giọng.
Ôn Tình chỉ cười đáp một câu: “Không có việc gì.” Tạ Chinh đứng bên cạnh cô không nói gì cả, chỉ nhét bàn tay lộ rõ những khớp xương đút trở về túi quần.
Sau đó dưới sự đề nghị nhiệt tình của Ôn Tình, anh theo cô đi đến hàng ghế cuối cùng của khán đài xem các thiếu niên tinh thần phấn chấn trên sân bóng chơi xong trận này.
Trong lúc Ôn Tình vô tình liếc mắt nhìn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu tiên trên khán đài, trong đầu cô hiện ra ảnh chụp của Tạ Chinh mà Lộ Huyên gửi trong nhóm.
Bất giác, Ôn Tình nghiêng đầu trộm đánh giá người bên cạnh. Từ dáng ngồi đoan chính thẳng tắp cho đến đường cong khuôn mặt khi nhìn từ góc nghiêng, ánh mắt cô lại sâu hơn một chút.
Ôn Tình đang so sánh nhan sắc của Tạ Chinh và Cố Chiến.
Một cơn gió đêm thổi qua, Ôn Tình bị bụi cuốn theo gió bay vào mắt, giơ tay xoa xoa.
Mãi cho tới khi tầm nhìn của cô khôi phục rõ ràng, Tạ Chinh – người đang nhìn về phía sân bóng hướng ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, biểu tình ôn trầm: “Có chuyện gì muốn nói với anh à?”
Ôn Tình trố mắt một lúc, cô chợt nhận ra rằng vừa rồi ánh mắt cô vẫn luôn dừng trên người anh. Đại não cô nhanh chóng hoạt động, gật đầu một cái thật mạnh: “Vâng.”
Tạ Chinh không rõ nguyên do, chỉ khóa chặt khuôn mặt hoảng loạn của cô: “Em nói đi.”
Ôn Tình đương nhiên sẽ không trung thực khai báo về chuyện ảnh chụp của anh. Vừa đúng lúc cô cũng có vấn đề muốn hỏi: “Tạ học trưởng, anh biết Cố Chiến hôm nay vội chuyện gì không?”
Cố Chiến trên WeChat chỉ nói hiện tại có việc, nhưng không cho Ôn Tình biết cụ thể là chuyện gì.
Theo như Ôn Tình biết, Cố Chiến nghỉ hè không trở về Đông Thành vì anh đã tìm được một công việc bán thời gian trong một quán bar ở Tây Thành. Anh ấy đã hứa hôm nay sẽ điều tiết thời gian để ra sân bay đón cô.
Cho nên Ôn Tình suy đoán rằng, “việc gấp” mà Cố Chiến nhắc tới không phải là việc công tác quan trọng. Nếu không, anh ấy không thể nào không nhận điện thoại, cũng không có tin tức gì trên WeChat.
Tạ Chinh bị nghẹn họng, anh biết Cố Chiến đã đi đâu, song cũng không thể nói cho Ôn Tình biết được.
Nghĩ tới nghĩ lui, nam sinh cuối cùng cũng chỉ lăn lăn hầu kết, không được tự nhiên trầm giọng: ” Anh cũng không rõ lắm.”
“Vậy à.” Ôn Tình tin tưởng lời anh nói. Một bên may mắn vì đã dời đi được đề tài, một bên nhịn không được mất mát.
Cô đến Tây Thành đã lâu như vậy, Cố Chiến lại yên tâm giao cô cho một người xa lạ chăm sóc.
Suốt khoảng thời gian không hề có lấy một cuộc gọi hay một tin nhắn.
Sự yên tĩnh lan tràn trong không gian, Tạ Chinh dần nhận ra cảm xúc của Ôn Tình.
Anh vốn dĩ muốn lơ đi, nhưng dư quang lại không tự chủ đảo lên người cô, trong lòng càng thêm lo sợ bất an.
Ngay sau khi Ôn Tình theo thói quen tự điều tiết cảm xúc, Tạ Chinh ở bên cạnh mở miệng: “Chơi bóng rổ không?”
Giọng nói của anh trầm thấp, như hư như thực.
Ôn Tình trầm mặc một lúc lâu, cô nhìn lên đôi đồng tử sâu thẳm cùng đôi lông mi dài của nam sinh, ngây ngốc gật đầu: “Có..”
Cô từ nhỏ đã chơi cùng một đám con trai như Cố Chiến, bắn bi, leo cây, chọi bò, nhảy ngựa, bóng rổ,… Mưa dầm thấm đất, nhưng không ngừng sẽ đơn giản như vậy.
Giây tiếp theo, Tạ Chinh đứng lên đi.
Thân hình cao thẳng đứng dưới bóng đêm cùng ánh trăng nhàn nhạt, giọng nói như ngâm trong nước tuyết, dưới màn đêm nghe đặc biệt thoải mái dễ chịu.
“Muốn solo một trận không?”
Giọng nói của nam sinh trầm xuống, ánh sáng trong đôi mắt Ôn Tình ngưng đọng lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng.
Sợ vừa rồi là ảo giác của chính mình, cô xác định lại với Tạ Chinh: “Anh vừa nói solo?”
“Vận động hợp lý có thể sản sinh ra dopamine*.” Tạ Chinh rũ mắt ngưng nhìn cô, sau khi nghiêm túc giải thích lại nhẹ nhàng nói thêm một câu: “Nói cách khác, thể dục có thể chữa lành nỗi buồn.”
*Đại khái là hormone khi được giải phóng sẽ khiến con người cảm thấy vui vẻ, thích thú.
Ôn Tình lúc lâu sau mới phản ứng lại được Tạ Chinh đây là nhìn thấu tâm trạng không tốt của mình.
Không chờ cô đưa ra quyết định, Tạ Chinh đã đi xuống bậc thang của khán đài, xuống sân tìm anh em để mượn bóng rổ dự phòng.
Vừa đúng lúc mấy học sinh kia kết thúc trận đấu, rải rác còn vài người.
Họ chỉ chơi một nửa sân, nhường nửa sân còn lại Ôn Tình và Tạ Chinh.
—
Solo 1v1 rất đơn giản, là một trận chiến tấn công và phòng thủ, ai ghi được nhiều điểm hơn sẽ chiến thắng.
Vòng thứ nhất, Ôn Tình là phe phòng thủ, cô cùng Tạ Chinh mặt đối mặt, chỉ từ sự chênh lệch chiều cao cũng đã có thể cảm nhận rõ ràng khí thế áp bức.
Tạ Chinh cao khoảng 1m80, Ôn Tình căn bản ngăn không nổi anh ném bóng vào rổ. Cũng may Tạ Chinh ném không mấy chính xác, mỗi lần ném vào rổ bóng sẽ lệch chút xíu, solo nửa ngày, số lần Ôn Tình trúng rổ ngày càng nhiều.
Niềm vui chiến thắng nhanh chóng lấn áp nỗi hụt hẫng trong lòng Ôn Tình. Đúng như lời Tạ Chinh nói, tập thể dục có thể chữa lành.
Sau khi trận bóng rổ kết thúc, tâm tình của cô đột nhiên lên cao, hứng phấn như được tiêm máu gà.
Sau khi vận động xong, Ôn Tình cảm giác xương cốt như được giãn ra, cả thể xác lẫn tinh thần đều thoải mái.
Cô đổ không ít mồ hôi, dự định khi quay về khách sạn sẽ tắm rửa rồi ngủ một giấc ngon lành.
Tạ Chinh đưa cô trở về, trên đường bị Ôn Tình hỏi không ít. Thái độ của cô đối với anh so với trước khi chơi bóng rổ đã tốt hơn rất nhiều, tựa hồ thân cận nhiệt tình hơn một ít.
“Tạ học trưởng ngày thường không chơi bóng rổ sao?” Cô nhớ đến tỉ lệ ghi bàn của anh liền không nhịn được cười.
Tạ Chinh muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ phụ họa ừ một tiếng.
Anh ngày thường rất ít khi chơi bóng rổ, Cố Chiến sợ đội bọn họ thua, chẳng mấy khi chơi với anh. Tạ Chinh cũng không bận tâm, khi họ đến sân bóng rổ thì anh đến thư viện, ép chết bọn họ ở việc học.
Ôn Tình càng thêm đắc ý, đại khái là do tối nay ghi bàn nhiều, đè ép được Tạ Chinh cao 1m80.
Cô thậm chí còn vỗ vai Tạ Chinh, cười rạng rỡ: “Thân là bạn cùng phòng Cố Chiến, anh phải nỗ lực nha, bằng không chỉ với khuôn mặt cũng không thể ngồi vào vị trí “giáo thảo” đâu.”
Tạ Chinh:???
Ôn Tình cười với anh, cũng không nói thêm gì nữa, chỉ tiến về phía trước dọc theo đường chỉ gạch trên vỉa hè, một đường nhảy lại nhảy, tràn đầy tinh lực như một chú thỏ con.
_______________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chương này thả 10 bao lì xì đỏ ~
Tô Nghi Nam: Có chắc là mình đã vô tình chạm phải tay học sinh tiểu học không?
Tạ Chinh: Lần này tôi bất cẩn, lần sau sẽ không như vậy nữa.