Giọt tình

Chương 37: Người đần ông kinh tởm





“Anh Hoa, cô bạn thân này của tôi anh có vừa ý không?”

Nụ cười giả tạo của Dương Hân trông thật xấu xí, và Tào tổng trong miệng cô ta càng khiến tôi kinh tởm.

“Vừa ý vừa ý, hết sức vừa ý!” Tào Hoa nở nụ cười trên đôi môi như bị trúng độc, mùi hôi kinh tởm từ miệng ông ta phả ra đến tôi còn ngửi được.

Tôi chán ghét mà bịt mũi lại nhưng đã bị Dương Hân túm chặt lấy tay.

“Giả vờ cao quý cái gì, có thể phục vụ anh Hoa là vinh hạnh của cô.” Giọng điệu của Dương Hân bây giờ và lúc ở quán cà phê thật giống nhau, đều tràn đầy sự khinh thường.

Tôi hất tay cô ta không được, cô ta dùng mười phần sức mạnh đến mức tay tôi hằn cả dấu.

E rằng cô ta chỉ mong bóp chết tôi luôn chết để xả nỗi bực tức của cô ta.


Cô ta luôn miệmg anh Hoa mà không thèm quan tâm xem trên mặt anh Hoa của cô ta có nhiều hơn cô ta bao nhiêu nếp nhăn.

Dương Hân nắm lấy tay tôi và Tào Hoa thì từ từ tiến tới.

Tào Hoa cười rất dâm tà, ánh mắt dung tục giống như con ruồi cứ nhìn lướt trên người tôi, cứ như ông ta muốn dùng ánh mắt để lột sạch quần áo của tôi vậy.

“Dương Hân, hay là em cũng nhập hội, chúng ta sẽ làm cái hai người? Cảm giác đó không biết sung sướng biết baol” Tào Hoa không chỉ ngoại hình hạ lưu mà đến lời nói cũng thế. Nhưng tôi không có thời gian nghĩ về những việc đó, bây giờ Tào Hoa đã cởi quần và tiến về phía tôi.

Nghĩ đến việc bị đống mỡ kinh tởm này đụng chạm thì tôi thà chết còn hơn.

Tôi không màng đến việc thất đức hay không mà đưa chân lên và đá vào hạ bộ hắn nhưng bị hắn nắm lại.

Tôi hoang mang, nào ngờ hắn ta lại quỳ xuống nâng chân tôi lên, đôi tay đầu mỡ sờ lấy sờ để vào đôi chân đang mang tất và giày cao gót của tôi, miệng thì phát ra tiếng cười dâm đãng.

Dương Hân tán một cái vào mặt tôi, mắng tôi dám đánh anh Hoa của cô ta.

Tôi bị cô ta giữ chặt không thoát ra được.

Phía bên kia thì tôi cũng hất không ra tay của Tào Hoa khiến tôi chỉ muốn chặt đứt đôi chân đã bị ông ta sờ qua.

“Lý Nhã Hàm, cô không phải là rất cao ngạo sao? Năm xưa chẳng phải là cô từ chối hết bọn con trai theo đuổi mình sao?”

Cô ta cười nhạo xem tôi bị tên mập chết tiệt đó sờ soạng, khuôn mặt hiện lên vẻ độc ác không gì sánh bằng mà ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Tôi sẽ cho cô nếm trải cảm giác bị loại đàn ông này chà đạp là như thế nào.” Ánh mắt hung hãn của cô ta khiến tôi mở to mắt, đáy lòng dần dâng lên nỗi tuyệt vọng.


Tào Hoa đột nhiên cởi bỏ giày cao gót của tôi, hắn ta kéo tôi chìm vào nỗi tuyệt vọng sâu hơn, tôi sợ hãi ra sức rút chân phải lại muốn thoát khỏi bàn tay của hắn ta.

“Tiểu mỹ nhân, hãy để anh chăm sóc cho em nào.” Tiếng cười dâm tiện của hắn ta vang vọng khắp căn phòng, tôi như con chim đang sợ hãi mà cố chạy trốn khỏi sự giam giữ của Dương Hân.

Nhưng sức tôi đó giờ không mạnh bằng cô ta nên không cách nào thoát khỏi sự kìm kẹp của cô ta được.

Nhìn bóng dáng Tào Hoa ngày càng tiến lại gần, tôi gấp gáp đến mức rơi cả nước mắt.

“Dương Hân, cùng là phụ nữ, cô làm vậy không sợ bị trời phạt sao?”

“Trời phạt? Ha ha ha ha, cô thật là ngây thơ, lại đi tin mấy lời nói viển công như vậy. Vả lại… cho dù có thì chỉ cần hủy hoại được cô, tôi bị trời phạt cũng cam tâm!” Khuôn mặt méo mó của Dương Hân cộng thêm đôi tay đang tiến đến gần của Tào Hoa khiến tôi suýt sụp đổ. Đột nhiên có tiếng gõ cửa truyền đến từ cửa.

“Ai đó? Dám phá hoại nhã hứng của bổn đại gia!” Ông ta nhổ nước bọt tỏ vẻ bất mãn.

Từ cửa truyền đến giọng thánh thót của một cô gái: “Phục vụ phòng ạ.” “Không cần!” Tào Hòa lớn tiếng nói rồi lập tức xoa tay quay khuôn mặt dâm tiện về phía tôi.

Âm thanh ngoài cửa không còn nữa khiến tôi dần dần cảm thấy tuyệt vọng.

“Xin lỗi ông, xin hãy phối hợp với công việc của chúng tôi.” Giọng nữ đó lại vang lên lần nữa, tia hy vọng trong lòng tôi lại bùng lên.

Tào Hoa căm giận vừa đi về phía cửa vừa chửi rủa. Vừa mở cửa thì một chiếc giày da đã bay thẳng vào mặt hắn ta khiến hắn ngã nhoài xuống đất, vẻ dữ tợn trên mặt hắn cũng chuyển thành run SỢ.

Dương Hân nóng ruột thả tay tôi ra, cô ta xông đến bên Tào Hoa, định dìu hắn †a dậy.

Khi bóng dáng của Đường Kiêu xuất hiện thì tôi kiềm không được nỗi sợ trong lòng mà khóc lớn gọi tên anh.

Phía sau anh còn có một đoàn vệ sĩ, họ xông vào dựng đầu Tào Hoa dậy.


Đường Kiêu ra hiệu, một tên vệ sĩ đã đá mạnh vào thân dưới Tào Hoa một cái khiến hắn đau đến bụm chỗ đó lại, như một con tôm bị rút lại mà kêu oai oái.

Anh đanh mặt lại và nhìn về phía Dương Hân, khiến cô ta sợ đến mức bò giật lùi trên mặt đất.

Đường Kiêu nhìn về phía tôi lúc này đang khóc nức nở, dùng ánh mắt tỏ ý bảo tôi đừng sợ.

Đám vệ sĩ lại đá cho Tào Hoa vài cái vào mặt, bụng và ngực làm hắn nôn cả ra.

“Đường Kiêu!” Tôi nhích thân thể đã rã rời từng bước tiến về phía anh. Anh tiến lại và ôm chặt lấy tôi.

“Đừng sợ.” Nghe giọng nói anh tôi mới trở nên an tâm.

“Chụp hình!” Đường Kiêu gần giọng một cái, đám vệ sĩ liền ném hắn ta lên trên giường.

Tào Hoa hoảng sợ đến điên loạn mà lớn tiếng nạt nộ Đường Kiêu: “Cho dù cậu là ông tổng của Đường Thị thì cũng đừng hòng đụng đến tôi!” Hắn ta kêu lớn bảo Dương Hân báo cảnh sát, Đường Kiêu đoạt lấy cái điện thoại từ tay Dương Hân và ném cô ta lên trên giường, mấy tên vệ sĩ nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai, sau đó giữ chặt họ lại và chụp ảnh của cả hai rồi gửi cho Đường Kiêu.

Anh tiến đến gần, nhìn Tào Hoa lúc này đang mắng chửi xối xả một cách khôi hài, rồi đưa điện thoại tới trước mặt hắn †a.

Vốn đang lớn tiếng nhưng vừa nhìn thấy điện thoại thì Tào Hoa đã sợ hãi như người mất hồn.