Giữ Chặt Tay Anh

Chương 29: Nơi nào có em nơi đó là nhà



An Kỳ bước vào phòng, thì thấy Tô Diễn đã tỉnh giấc, anh đang ngồi ở mép giường nhìn ra cửa. Thấy cô bước vào, anh cũng không nói gì. Cô tiến lại, nửa ngồi nữa quỳ trước mặt anh, hướng mắt anh thẳng vào mình. Cô nhẹ nhàng.

- Anh có gì thì cứ nói hết với em. Em sẽ luôn lắng nghe anh.

Tô Diễn nhìn An Kỳ không chớp mắt, nói.

- Năm 12 tuổi, anh phát hiện ra bố anh ngoại tình với người đáng tuổi con mình. Mẹ anh quá sốc nên đã lao ra ngoài đường, một chiếc xe ô tô mất thắng tông vào bà. Bà ấy bị trấn thương sọ não, ảnh hưởng dây thần kinh cột sống. Bà ấy phải sống thực vật mười mấy năm nay. Biết tin, anh đã dùng bình hoa đập vào đầu ông ta. Anh đã phát điên đánh những người đến ngăn cản. Sau đó, ông ta đã đưa anh vào trại tâm thần. Ban đầu, sống chung với họ, anh cứ nghĩ anh bị tâm thần thật, anh la hét, anh đập phá, anh tự hủy hoại. Bệnh viện tiêm thuốc cho anh khiến anh mê man. Và rồi, anh tự nhận ra rằng, mình khác bọn họ. Anh tự an ủi mình. Anh trầm lại, anh giấu hết vào trong, anh nghe lời, anh xử sự khác. Hai năm sau, anh được thả. Anh tự hứa với bản thân là anh sẽ khiến cho ông ta trả giá đắt. Anh vừa học vừa làm. Ông ta không phụ cấp một đồng nào cho anh, và anh không cần điều đó.Anh được đi du học. Anh tham gia đội lính đánh thuê, anh giết người rồi anh là người dẫn đầu. Trải qua nhiều biến cố, anh trở thành như bây giờ. Em thấy rồi đấy.

An Kỳ càng nghe càng chảy nước mắt. Cô biết nghe thì nhẹ nhàng, nhưng đó thực sự là một sự nỗ lực vượt qua cả về mặt tâm lý và tố chất.

Cô ôm cổ anh, lén lau đi giọt nước mắt.

- Em không đi đâu cả.

Tô Diễn biết là mình không thể cách xa cô gái này nữa rồi. Anh ôm cô, cả hai trao nhau nụ hôn say đắm. Cơn cuồng nhiệt qua đi, An Kỳ ngồi cạnh Tô Diễn, đang tựa vào vai anh, thì cô chợt ngồi thẳng dậy nhìn về phía anh.

- Anh mua nhà bên Mỹ sao?

Tô Diễn quay sang. Ánh mắt cười cưng chiều.

- Nơi nào có em, nơi đó là nhà.

An Kỳ cười ngây ngốc.

Rồi cũng đến ngày lễ tốt nghiệp. Bố, mẹ, anh trai ai nấy cũng xúng xính chụp hình lưu niệm. Anh trai và mẹ An Kỳ cười không ngớt. Bố cô thì có vẻ trầm tính hơn nhưng cũng cảm thấy hết sức vui mừng. An Kỳ trong bộ đồ tốt nghiệp thật khác ngày thường, hôm nay cô mang vẻ trưởng thành. Cả một quá trình cố gắng, bây giờ cô được đứng ở đây. Dù đây là lần thứ 2, nhưng cảm giác hồi hộp vẫn như ngày nào. Khi được vinh danh là sinh viên được bằng ưu, và là sinh viên duy nhất được hiệu trưởng đeo dải lụa đỏ. Cả khán phòng vỗ tay chúc mừng những tân bác sĩ. Nguyễn Mai kéo tay cô ra chụp hình với cả lớp. Một chàng trai cầm một bông hoa bẽn lẽn bước đến trước mặt An Kỳ.

- Mình biết thích cậu là điều xa xỉ. Nhưng hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau. Mình muốn thanh xuân không hối hận. An Kỳ, mình thích cậu. Cậu có thể nhận bông hoa này không.

An Kỳ nhìn vẻ mặt của cậu bạn, nói.

- Cảm ơn. Nhưng cậu hãy giữ nó lại. Bạn trai mình ghen lắm.

Nguyễn Mai chạy đến kéo An Kỳ đi, vừa đi vừa giục nhanh lên để ra chụp hình với gia đình và bạn bè. Những khoảnh khắc được ghi lại, khoảnh khắc tuổi thanh xuân tươi đẹp. Chiếc mũ tú tài được tung lên cao. Một tương lai tươi sáng cũng bay cao.

An Kỳ nhìn ngó nghiêng mà không thấy sự có mặt của Tô Diễn. Anh trai cô vỗ vai.

- Ngày này mà không đến, anh ta cũng không ra gì. Không phải nhìn nữa. Hôm nay cả nhà mình đi ăn mừng em tốt nghiệp.

An Kỳ quay lại định giải thích, thì tiếng điện thoại Ting tin nhắn. Là Tô Diễn.

- Anh đã đặt bàn ở nhà hàng Lan Ngư. Hôm nay là ngày đoàn viên của gia đình em, anh không nên can dự. Chúc mừng cô bác sĩ nhỏ.

Nụ cười hạnh phúc tràn khắp khuôn mặt. Anh trai cô nhìn thấy thì bĩu môi.

- Lượm giùm cái sĩ diện lên đi em ơi.

An Kỳ nói về việc Tô Diễn đã đặt bàn ở nhà hàng Lan Ngư cho cả nhà. Ai nấy đều vui vẻ. Cô cùng gia đình đến nhà hàng, mặt sẹo đã đứng đợi sẵn và dẫn mọi người vào phòng VIP quen thuộc. Món ăn được bê lên, phù hợp đúng với khẩu vị từng người. Bố An Kỳ thốt lên.

- Dụng tâm nhân.

Mẹ cô cũng nhìn cô gật đầu cười tít mắt.

An Kỳ ăn xong cũng đã hai giờ chiều. Cô không đi về cùng bố mẹ mà lên xe của mặt sẹo đến một bờ biển. Chạy xe suốt mấy tiếng đồng hồ, trời cũng ngả về chiều. Đó là một căn biệt thự gần bờ biển. Tô Diễn đã đợi ở cửa tự lúc nào. An Kỳ bước ra khỏi xe, tiến về phía anh, đặt tay mình vào tay anh đang chờ sẵn. Tô Diễn nói.

- Hôm nay anh sẽ giới thiệu em với một người. Đó là mẹ anh.

An Kỳ ngỡ ngàng nhưng chân vẫn bước theo anh. Anh dẫn cô vào trong, lên tầng 2. Trong phòng, một người phụ nữ đang nằm. Cá hộ lý vừa vệ sinh cho bà xong, xin phép ra ngoài. Một người phụ nữ đẹp. Nhìn qua chỉ nghĩ là bà đang ngủ. Cả hai tiến đến, Tô Diễn siết tay cô.

- Thưa mẹ, đây là An Kỳ, bạn gái con, người mà con đã từng kể với mẹ. Hôm nay con dẫn cô ấy đến gặp mẹ.

Nói xong, anh quay sang nhìn cô, gật đầu.

- Đây là mẹ anh. Chắc bà ấy cũng rất vui khi biết em đến.

An Kỳ bước đến, nhìn bà ấy cúi chào.

- Cháu là An Kỳ, rất vui được gặp bác.

Cả hai ngồi thêm lát nữa, thì Tô Diễn dẫn An Kỳ ra bờ biển. Nhìn cảnh biển về đêm thật đẹp và yên tĩnh. Một màu đen tối bao trùm. An Kỳ đang thắc mắc thì bất ngờ ánh sáng đèn sáng lên, tạo thành dòng chữ “ Chúc mừng lễ tốt nghiệp” chiếu sáng khắp cả bãi biển. Một đoàn người bước ra, người cầm bánh, người cầm hoa, người kéo đàn violon, tạo thành một khung cảnh lãng mạn. Chiếc bàn ăn được trang trí hoa hồng đỏ, những dải lụa đong đưa trong gió biển.

Tô Diễn trong bộ vest đen được cắt may tỉ mỉ bước ra như một vị thần. Tay cầm một chiếc hộp bước tới trước mặt cô. Anh mở ra, là một chiếc dây chuyền mặt hình trăng và hoa. Đó là anh thiết kế và đặt riêng dành cho An Kỳ. Tiếng anh hoà cùng tiếng gió.

- Chúc mừng muộn tới em.

Anh đeo lên cổ cô chiếc dây chuyền. Tiếng anh thủ thỉ bên tai.

- Em là ánh trăng chiếu vào cuộc đời anh.

An Kỳ nghẹn lại không biết nói lời nào. Cô quá bất ngờ. Cả hai cùng ngắm sao, nghe nhạc, tận hưởng vị ngọt của bánh kem. Sau đó, hai người cùng đạp xe đạp đôi trên bờ biển. Tiếng cười vang cả một khu. Mục Sinh cùng mặt sẹo nhìn nhau, đồng thanh.

- Khi nào mới được đi ngủ đây.

Rồi cũng phá lên cười. Tôi điếu, anh điếu, ngồi trên bãi cát nhìn cặp đôi đang trải nghiệm xe đạp ở xa kia rồi tự than về cảnh ế của mình. Đúng là nhồi cẩu lương ngập mồm mà.