Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 22: Amy Elliott Dunne



17 tháng 8 năm 2011

- Nhật ký -

Tôi biết điều này nghe có vẻ giống trò của đám con gái xì tin mơ mộng, nhưng tôi đang theo dõi diễn biến tình cảm của Nick. Đối với tôi. Chỉ để chắc rằng tôi không điên. Tôi có một quyển lịch, và đánh dấu hình trái tim vào những ngày nào Nick có vẻ yêu tôi trở lại, và hình vuông màu đen vào những ngày anh ấy không như vậy. Cả năm vừa rồi chỉ toàn những ô vuông màu đen, rất nhiều.

Nhưng hiện giờ thì sao? Chín ngày có trái tim. Liên tiếp. Có lẽ tất cả những gì anh ấy cần biết là tôi đã yêu anh ấy nhiều bao nhiêu, và rằng tôi đã trở nên bất hạnh đến thế nào. Có lẽ anh ấy đã thay đổi suy nghĩ của mình. Chưa bao giờ tôi lại yêu cụm từ đó nhiều đến thế.

Câu hỏi trắc nghiệm: Sau một năm lạnh nhạt, bỗng nhiên chồng bạn tỏ ra yêu bạn trở lại. Bạn sẽ:

A. Nhắc đi nhắc lại về việc anh ấy đã làm bạn tổn thương nhiều thế nào, để anh ấy có thể chuộc lỗi với bạn thêm nữa.

B. Lạnh lùng với anh ấy thêm một thời gian - để anh ấy nhận lấy bài học cho mình!

C. Không tạo áp lực với anh ấy về thái độ mới này - hiểu rằng sẽ có lúc anh ấy giãi bày với bạn, và trong khi chờ đợi, bạn sẽ dành cho anh ấy những tình cảm chứa chan của mình, để anh ấy cảm thấy an lòng và được yêu thương, bởi đó là cách mà hôn nhân được nuôi dưỡng.

D. Yêu cầu được biết về điều bất ổn gì đã xảy ra, buộc anh ấy phải nói nữa, nói mãi về điều đó nhằm xoa dịu tinh thần của bạn.

Câu trả lời: C

Đó là tháng Tám, thời tiết đẹp lộng lẫy đến độ tôi không thể chịu nổi nếu có thêm bất kỳ một ô vuông đen nào nữa. Nhưng không, chẳng có gì khác ngoài những trái tim. Nick hành động giống như chồng tôi, ngọt ngào, âu yếm và ngô ngố. Anh ấy đặt chocolate cho tôi từ tận cửa hàng yêu thích của tôi ở New York, và gửi kèm đó là một bài thơ ngớ ngẩn mà anh ấy viết tặng. Thực ra đó là một bài thơ hài hước có năm câu:

Xưa có cô nàng người Mahattan.

Người chỉ ngủ trên giường trải sa tanh.

Chồng nàng đã lỡ chân và sa ngã.

Vậy là cơ thể họ gặp nhau.

Rồi trên nền nhạc Latin họ đã làm chuyện hư hỏng.

Sẽ còn vui hơn nếu đời sống tình ái của chúng tôi cũng vô tư lự như chính những vần điệu ấy gợi nên. Nhưng tuần trước chúng tôi đã... quan hệ? Làm chuyện ấy? Một thứ gì đó lãng mạn hơn là quan hệ nhưng lại ít ngọt ngào hơn làm tình. Anh ấy đi làm về và hôn trọn bờ môi của tôi, rồi anh ấy đụng chạm cơ thể tôi như thể tôi đang thực sự ở đó. Thiếu chút nữa tôi đã bật khóc, bởi tôi đã cô đơn biết bao. Được chồng mình hôn lên môi quả thực là một lạc thú xa xỉ nhất trên đời.

Còn gì nữa nhỉ? Anh ấy đưa tôi đi bơi ở bể bơi mà hồi nhỏ anh vẫn thường tới. Tôi có thể hình dung Nick bé bỏng đang đập nước bì bõm, mặt và vai cháy nắng đỏ ửng lên bởi không chịu bôi kem chống nắng (giống y như bây giờ), buộc Mẹ Mo phải mang kem chống nắng đuổi theo và đập bồm bộp lên người Nick mỗi khi bà tóm được anh ấy.

Nick đã đưa tôi đi một vòng tất cả những địa điểm anh thường lai vãng thời niên thiếu, điều mà hằng bao lâu nay tôi vẫn đòi anh ấy phải làm. Nick đi bộ cùng tôi ra đến ven sông, rồi hôn tôi khi gió thổi mái tóc tôi tung bay ("Hai điều yêu thích nhất thế giới này mà anh luôn muốn được ngắm nhìn." Anh ấy đã thì thầm vào tai tôi như vậy.) Anh ấy hôn tôi ở khu sân chơi nhỏ bé ngộ nghĩnh mà anh từng coi là câu lạc bộ thể thao của riêng mình ("Lú́c nào anh cũng muốn đưa một cô gái tới đây, một cô gái hoàn hảo, và lúc này đang nhìn anh." Anh ấy đã thì thầm vào tai tôi như vậy). Hai ngày trước khi trung tâm thương mại đóng cửa hẳn, chúng tôi đã cưỡi thỏ trên vòng quay ngựa gỗ, kề bên nhau, tiếng cười của chúng tôi vang vọng xa đến cả hàng dặm.

Nick đưa tôi đi ăn kem hoa quả ở cửa hàng kem yêu thích của mình. Cửa hàng vào buổi sáng hôm ấy chỉ có mình chúng tôi, không gian như đặc sánh hương vị ngọt ngào. Anh ấy hôn tôi và nói rằng chính tại nơi này anh đã từng phải lắp bắp và khổ sở với biết bao cuộc hẹn hò, và anh ấy ước gì có thể nói với chính bản thân mình từ thời trung học, rằng một ngày nào đó anh ấy sẽ trở lại đây với cô gái trong mơ của mình. Chúng tôi ăn kem cho tới khi phải về nhà và rúc vào đống chăn đệm. Tay anh ấy đặt trên bụng tôi, và giấc ngủ ập đến thật tình cờ.

Lẽ dĩ nhiên, cái đứa thần kinh trong tôi đang tự hỏi: Vậy cái bẫy nằm ở đâu? Sự thay đổi của Nick quá đột ngột và mãnh liệt, có cảm giác như… cảm giác như anh ấy hẳn phải muốn một thứ gì đó. Hoặc là anh ấy đã làm gì điều đó và đang tỏ ra ngọt ngào để chuẩn bị tinh thần khi tôi phát hiện ra. Tôi thấy lo lắng. Tuần trước tôi đã bắt quả tang Nick đang lọ mọ lục tìm hộp giấy tờ cỡ lớn của tôi có đề Gia đình Dunne! (được viết bằng nét chữ thảo đẹp nhất của tôi từ thời còn hạnh phúc hơn bây giờ). Chiếc hộp đó có đủ những thứ giấy tờ kỳ lạ đã làm nên cuộc hôn nhân, cuộc sống chung này. Tôi lo rằng anh ấy sẽ yêu cầu tôi vay khoản vay thứ hai được thế chấp bằng Quán Bar, hoặc dựa vào bảo hiểm nhân thọ của chúng tôi, hoặc bán đi số cổ phần không-được-đụng-đến-trong-vòng-ba-mươi-năm-tới. Anh ấy nói chỉ muốn đảm bảo mọi thứ được sắp xếp đúng trật tự, nhưng lại nói với một vẻ bối rối. Trái tim tôi sẽ tan vỡ, thật sự sẽ tan vỡ, nếu quả thực như vậy. Khi đang ăn dở cây kem có vị kẹo cao su, anh ấy quay sang tôi và nói: Em biết không, điều thú vị về khoản vay thế chấp thứ hai là….

Tôi phải viết ra điều này, tôi phải nói ra điều này. Và chỉ nhìn nó thôi, tôi cũng đã thấy chuyện thật điên rồi. Thần kinh, bất ổn, và nghi ngờ.

Tôi sẽ không để cái tôi tồi tệ nhất trong con người mình phá hỏng cuộc hôn nhân của chính mình. Chồng tôi yêu tôi. Anh ấy yêu tôi và đã quay lại với tôi, đó là lý do duy nhất.

Chỉ đơn giản là thế: Đây là cuộc sống của tôi. Cuối cùng nó đã trở lại.