Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 28: Amy Elliott Dunne



26 tháng 6 năm 2012

- Nhật kí -

Chưa bao giờ trong đời tôi lại cảm thấy tràn đầy sinh khí như thế này. Đó là một ngày bầu trời xanh ngắt, đàn chim phấn khích trong tiết trời ấm áp, dòng sông bên ngoài kia đang hối hả chảy qua, và tôi tràn đầy sức sống. Sợ hãi, hồi hộp, nhưng tràn đầy sức sống.

Sáng nay khi tôi thức dậy thì Nick đã đi rồi. Tôi ngồi trên giường nhìn ngắm trần nhà, dõi theo những tia nắng mặt trời đang nhuốm vàng nó từng chút một. Ngay bên ngoài cửa sổ, những chú chim thanh tước đang hót véo von, và tôi thấy buồn nôn. Cổ họng tôi thắt chặt vào rồi lại giãn ra, phập phồng như thể trái tim. Tôi tự nhủ mình sẽ không nôn, nhưng rồi tôi chạy vội vào phòng tắm và nôn thốc tháo: mật đắng, nước ấm và một hạt đậu nhỏ trôi bập bềnh. Trong lúc dạ dày tôi đang co thắt, nước mắt chảy ra và thở dốc, tôi cúi gập người trên bồn cầu và bắt đầu nhẩm tính trong đầu phép toán mà chỉ phụ nữ mới tính. Tôi đang dùng thuốc tránh thai, nhưng một hay hai ngày rồi tôi đã quên uống thuốc - cũng chẳng thành vấn đề gì, tôi đã ba mươi tám tuổi rồi, và tôi đã dùng thuốc gần hai mươi năm nay. Tôi sẽ không thể vô tình mà có thai được.

Tôi thấy que thử thai phía sau tấm kính có khóa. Tôi phải chạy đi tìm và nhờ một phụ nữ cau có có hàng ria mép để mở chiếc tủ, rồi chọn một loại tôi thích trong khi chị ta sốt ruột đứng chờ. Chị ta đưa nó cho tôi với ánh mắt lạnh lùng và nói: "Chúc may mắn."

Tôi không biết thế nào mới là may mắn nữa: phản ứng dương hay âm đây. Tôi lái xe về nhà, đọc hướng dẫn đến ba lần, rồi giữ que thử ở đúng góc độ trong chính xác từng ấy giây. Sau đó tôi đặt chiếc que lên cạnh bồn rửa và chạy biến đi như thể đó là một quả bom vậy. Phải mất ba phút, thế nên tôi mở đài phát thanh và dĩ nhiên đó là một bài hát của Tom Petty - có khi nào người ta mở đài phát thanh mà lại không nghe bài hát nào của Tom Petty chưa nhỉ? - rồi tôi hát từng câu, từng lời của bài "American Girl" và sau đó rón rén lẻn vào phòng tắm như thể que thử thai là một thứ gì đó mà tôi phải rình rập nó, tim tôi đập điên cuồng quá mức. Và tôi đã có thai.

Bất thình lình tôi chạy vụt qua bãi cỏ trong tiết trời mùa hè, lao xuống phố, rồi nện rầm rầm lên cánh cửa nhà Noelle. Và khi cô ấy mở cửa, thì tôi òa lên khóc và đưa cho cô ấy xem chiếc que thử trong khi hét toáng lên: "Tớ có thai rồi!"

Vậy là một người khác ở gần tôi đã biết chuyện, và tôi thấy sợ.

Khi về nhà, tôi có hai ý nghĩ trong đầu.

Một: Tuần tới là kỷ niệm ngày cưới của chúng tôi. Tôi sẽ viết các câu đố như những bức thư tình, và một điểm cuối của trò chơi sẽ là một chiếc nôi cổ bằng gỗ tuyệt đẹp. Tôi sẽ thuyết phục anh ấy rằng chúng tôi thuộc về nhau. Như một gia đình.

Hai: Tôi ước gì mình đã có thể mua khẩu súng đó.

Gần đây, đôi khi tôi cảm thấy sợ hãi những lúc chồng về nhà. Vài tuần trước, Nick đã rủ tôi ra ngoài cùng thả bè trên sông với anh ấy, tự trôi theo dòng nước dưới bầu trời xanh trong. Quả thực tôi đã dùng cả hai tay bám lấy cây cột trụ chính giữa cầu thang khi Nick nói với tôi về việc đó. Tôi đã dính chặt lấy nó, bởi tôi đã tưởng tượng cảnh anh ấy lắc lư chiếc bè - ban đầu là trêu chọc, bật cười trước sự hoảng loạn của tôi, và rồi gương mặt của anh ấy trở nên đanh lại, quả quyết, và tôi rơi xuống nước, dòng nước màu nâu đục ngầu, thô ráp bởi cành khô và cát, còn anh ấy ở phía trên, dìm tôi xuống bằng cánh tay chắc khỏe của mình, cho tới khi tôi ngừng quẫy đạp.

Tôi không thể đừng những suy tưởng đó. Nick cưới tôi khi tôi còn là một phụ nữ trẻ, giàu có và xinh đẹp, còn giờ thì tôi nghèo khó, thất nghiệp, và gần bốn mươi chứ không còn là ba mươi nữa. Tôi không còn xinh đẹp nữa, tôi chỉ đẹp ở lứa tuổi của mình mà thôi. Đó là sự thật: Giá trị của tôi đã suy giảm. Tôi có thể nhận thấy điều ấy qua cách Nick nhìn tôi. Nhưng đó không phải cái nhìn của một anh chàng vụng về để lộ suy nghĩ thật của mình. Mà đó là cái nhìn của một người đàn ông cảm thấy mình bị lừa gạt. Rồi sẽ chẳng lâu nữa, có thể nó sẽ trở thành cái nhìn của người đàn ông bị mắc bẫy. Lẽ ra anh ấy đã có thể ly hôn tôi trước khi có con. Nhưng giờ thì anh ấy sẽ không bao giờ làm được chuyện đó, không phải với anh chàng Nick Đàng Hoàng. Anh ấy sẽ không chịu nổi việc mọi người trong thị trấn vốn coi trọng giá trị gia đình này cho rằng anh ấy là loại đàn ông bỏ rơi vợ và con mình. Anh ấy thà ở lại và chịu đựng tôi. Chịu đựng, bực bối và phẫn nộ.

Tôi sẽ không phá thai. Đứa bé trong bụng tôi đến hôm nay đã được sáu tuần tuổi, bằng kích cỡ của một hạt đậu lăng, và bắt đầu hình thành mắt, phổi và tai. Vài giờ trước, tôi đã vào bếp và tìm thấy một chiếc hộp có nắp bật đựng những hạt đậu khô mà Maureen đã đưa cho tôi để làm món súp ưa thích của Nick. Tôi lấy ra một hạt đậu và đặt lên trên quầy bếp. Nó còn nhỏ hơn ngón tay út của tôi, bé tí xíu. Tôi không thể chịu được khi để nó trên quầy bếp lạnh lẽo, vì vậy tôi đã nhặt nó lên và giữ nó trong lòng bàn tay mình, dùng đầu ngón tay nhè nhẹ vỗ về nó. Giờ thì nó đang nằm trong túi ngực áo phông của tôi, để tôi có thể giữ nó gần bên mình.

Tôi sẽ không phá thai và sẽ không ly hôn với Nick, chưa phải lúc, bởi tôi vẫn nhớ cách anh ấy lao mình lặn xuống biển trong một ngày hè, rồi trụ mình trên đôi tay, hai chân quẫy đạp trên mặt nước, sau đó nhảy lên bờ với một chiếc vỏ sò đẹp nhất dành cho tôi. Tôi để cho ánh mặt trời chói chang làm lóa mắt mình, rồi nhắm mắt lại, cảm thấy những sắc màu ảo ảnh lấp loáng như những giọt mưa phía sau bờ mi đã khép khi Nick hôn tôi bằng đôi môi mằn mặn vị muối biển. Tôi đã nghĩ, Mình thật may mắn, đây là chồng mình, người đàn ông này sẽ là bố của những đứa con mình. Tất cả chúng tôi sẽ rất hạnh phúc.

Nhưng có lẽ tôi đã lầm, có lẽ tôi đã rất sai lầm. Bởi đôi khi, do cách anh ấy nhìn tôi chăng? Anh chàng ngọt ngào bên bờ biển đó, người đàn ông trong mơ của tôi, bố của con tôi sao? Tôi bắt gặp ánh mắt cảnh giác khi anh ấy nhìn tôi, đôi mắt của một loài côn trùng, chỉ thuần là sự mưu tính, và tôi nghĩ: Người đàn ông này có thể giết mình.

Vì vậy nếu bạn tìm thấy nhật ký này và tôi đã chết, thì…

Xin lỗi, điều đó chẳng hài hước chút nào.