Gone Girl - Cô Gái Mất Tích

Chương 58: Amy Elliott Dunne



Năm ngày sau ngày trở về

Tôi biết, giờ thì tôi biết chắc chắn, rằng tôi phải thận trọng hơn với Nick. Anh ta không còn thuần như trước đây nữa. Có gì đó trong anh ta giống như thể một luồng điện vậy, và công tắc đã được bật lên. Tôi thích điều đó. Nhưng tôi phải đề phòng.

Tôi cần một biện pháp phòng vệ ngoạn mục khác nữa.

Sẽ mất chút thời gian để chuẩn bị sẵn sàng biện pháp phòng vệ này. Nhưng tôi đã lên kế hoạch từ trước rồi. Trong khi chờ đợi, chúng tôi có thể bắt đầu khởi dựng lại. Bắt đầu từ vẻ bên ngoài. Nếu việc này hạ gục được anh ta, chúng tôi sẽ có một cuộc hôn nhân hạnh phúc.

"Anh sẽ phải cố gắng lại để yêu em." Tôi nói với anh ta, vào buổi sáng sau đêm anh ta đã suýt giết chết tôi đó. Tình cờ hôm ấy lại chính là sinh nhật lần thứ ba mươi lăm của Nick, nhưng anh ta chẳng đả động gì đến chuyện này cả. Chồng tôi đã chán ngấy việc nhận quà của tôi rồi.

"Em tha thứ cho anh về chuyện tối qua." Tôi nói. "Cả hai ta đều đã phải chịu nhiều căng thẳng. Nhưng giờ anh sẽ phải nỗ lực trở lại."

"Anh hiểu."

"Mọi chuyện sẽ phải khác đi." Tôi nói.

"Anh hiểu." Anh ta nói.

Anh ta không thực sự hiểu. Nhưng rồi anh ta sẽ hiểu.

Hàng ngày bố mẹ tôi đều ghé thăm. Rand, Marybeth và Nick ân cần chăm sóc tôi. Những điểm tựa. Mọi người đều muốn được làm điểm tựa cho tôi: Tất cả chúng tôi đều đang bị giày vò bởi một chứng rối loạn tâm thần tập thể, rằng vụ hãm hiếp và việc sảy thai của tôi đã mãi mãi biến tôi trở thành một người dễ tổn thương và mong manh. Tôi là một ca bệnh thường trực, một bệnh nhân với khung xương của loài chim sẻ - tôi phải được nâng niu nhẹ nhàng trong lòng bàn tay, kẻo không tôi sẽ gẫy vụn mất. Vậy nên tôi gác đôi chân mình lên chiếc ghế cổ khét tiếng ấy, rồi bước nhẹ nhàng trên sàn bếp nơi tôi đã đổ máu đó. Chúng tôi phải chăm sóc chu đáo cho tôi.

Nhưng tôi vẫn cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ khi quan sát Nick ở bên bất kỳ một ai khác ngoài tôi. Trông anh ta lúc nào cũng có vẻ như đang ngấp nghé kể tuột ra hết mọi chuyện - như thể hai lá phổi của anh ta chứa căng đầy những lời lẽ về tôi, những lời buộc tội.

Tôi nhận ra tôi cần Nick. Quả thực, tôi cần anh ta hậu thuẫn cho câu chuyện của mình, cần anh ta dừng ngay những lời kết tội và phủ nhận, và phải thừa nhận rằng chính anh ta là người làm những việc đó: với những chiếc thẻ tín dụng, những món đồ trong căn lều gỗ, và việc nâng mức tiền bảo hiểm. Nếu không tôi sẽ mãi mãi phải chịu đựng cảm giác bồn chồn không yên đó. Tôi chỉ còn một vài vấn đề chưa được giải quyết, và những vấn đề này lại là con người. Cảnh sát và FBI, bọn họ đang phân tích câu chuyện của tôi. Tôi biết Boney rất mong bắt được tôi. Nhưng trước đó bọn họ đã làm hỏng bét mọi chuyện - trông bọn họ như những kẻ đần độn vậy - nên bọn họ không thể đụng vào tôi được, trừ phi bọn họ có bằng chứng. Và bọn họ không có bằng chứng. Bọn họ chỉ có Nick, người thề rằng anh ta không hề làm những việc mà tôi đã thề rằng anh ta đã làm, như thế thì chẳng nhiều nhặn gì, nhưng vẫn quá mức mà tôi mong muốn.

Tôi thậm chí đã lường trước tình huống đám bạn vùng Ozark của tôi, Jeff và Greta, sẽ xuất hiện, đánh hơi loanh quanh để tìm kiếm sự tán thưởng hay tiền bạc. Tôi đã khai với cảnh sát rằng: Desi không lái xe đưa chúng tôi thẳng về nhà của anh ta, mà đã che mắt, bịt miệng và đánh thuốc mê tôi trong vài ngày - tôi nghĩ là vài ngày - rồi giam giữ tôi trong một căn phòng nào đó, có lẽ là một nhà nghỉ bên đường? Hoặc có thể là một căn hộ? Tôi không chắc, mọi thứ đều mơ hồ. Tôi đã quá sợ hãi, các anh chị biết đấy, cũng vì những viên thuốc ngủ nữa. Nếu Jeff và Greta có lộ ra bộ mặt chỉ điểm hèn hạ của bọn họ và bằng cách nào đó thuyết phục được đám cớm ấy cử đội kỹ thuật xuống nơi-ẩn-nấp của tôi, sau đó phát hiện thấy một trong những dấu vân tay, hay một sợi tóc của tôi, điều đó sẽ giải đáp phần nào bài toán này một cách đơn giản. Phần còn lại chỉ cần hai kẻ bọn họ nói dối là xong.

Chính vì vậy, vấn đề duy nhất thực sự chính là Nick, và tôi sẽ sớm đưa anh ta trở lại phe của mình. Tôi thật thông minh khi không để lại bất cứ bằng chứng nào. Cảnh sát có thể không hoàn toàn tin tôi, nhưng bọn họ sẽ không làm được gì hết. Tôi biết điều đó qua giọng điệu dỗi dằn của Boney - từ giờ trở đi cô ta sẽ sống trong một nỗi tức bực thường trực, và cô ta càng khó chịu, thì người ta sẽ càng bác bỏ cô ta. Cô ta vốn đã có thái độ tròn mắt rất chính đáng của một kẻ lập dị đa mưu rồi. Cũng có thể cô ta đã nhận ra vấn đề.

Vâng, việc điều tra đang dần thoái trào. Nhưng đối với Amy Tuyệt vời thì hoàn toàn ngược lại. Nhà xuất bản của bố mẹ tôi đã khẩn khoản đưa ra một lời đề nghị đáng xấu hổ cho việc xuất bản một cuốn Amy Tuyệt vời nữa, và bố mẹ tôi đã chấp thuận vì một khoản tiền béo bở dễ thương. Một lần nữa, bọn họ lại ngồi chồm hỗm lên linh hồn tôi để kiếm tiền cho bản thân mình. Sáng nay bọn họ đã rời Carthage. Họ bảo quan trọng là để Nick và tôi (ngữ pháp chính xác) có được chút thời gian riêng tư để hàn gắn. Nhưng tôi thừa biết sự thật. Họ muốn bắt tay vào công việc. Họ bảo với tôi rằng họ đang cố gắng để "tìm ra giọng văn phù hợp". Một giọng văn để nói rằng: Con gái chúng tôi đã bị một con quái vật bắt cóc và hãm hiếp liên tục, một con quái vật mà con bé đã phải cứa cổ hắn… nhưng chuyện này tuyệt đối không phải là một vụ kiếm chác đâu nhé.

Tôi không quan tâm đến công cuộc khởi dựng lại đế chế thảm hại của bọn họ, bởi mỗi ngày tôi đều nhận được những cuộc gọi đề nghị viết lại câu chuyện của tôi. Câu chuyện của tôi: của tôi, của tôi, của tôi. Tôi chỉ cần chọn một thỏa thuận có lợi nhất và bắt tay vào viết thôi. Tôi chỉ cần Nick cũng có suy nghĩ giống tôi, và cả hai đều nhất trí về cách kết thúc câu chuyện. Một cách vui vẻ.

Tôi biết Nick vẫn chưa yêu tôi, nhưng anh ta sẽ yêu tôi. Tôi thực sự tin vào điều này. Hãy cứ giả vờ cho đến khi bạn đạt được điều ấy, chẳng phải có câu thành ngữ đó sao? Hiện giờ Nick cư xử giống như Nick Ngày Xưa, và tôi cư xử như Amy Ngày Xưa. Trở lại thời kỳ chúng tôi hạnh phúc, khi chúng tôi chưa hiểu rõ về nhau như bây giờ. Hôm qua, tôi đã đứng ở hiên sau nhà ngắm mặt trời nhô lên trên mặt sông, một buổi sáng tháng Tám mát dịu một cách lạ lùng, và khi tôi quay lại, tôi thấy Nick đang quan sát tôi từ cửa sổ phòng bếp, và anh ta đã nâng cốc cà phê lên ý muốn hỏi: Em có muốn một cốc không? Tôi gật đầu, và chỉ thoáng chốc anh ta đã ở bên cạnh tôi. Trong không gian phảng phất mùi cỏ ấy, chúng tôi cùng nhau uống cà phê và ngắm nhìn dòng sông, cảm giác thật bình thường và dễ chịu.

Anh ta vẫn chưa ngủ cùng tôi. Anh ta ngủ trong phòng dành cho khách ở dưới nhà, và khóa cửa lại. Nhưng một ngày nào đó tôi sẽ làm hao mòn ý chí của anh ta, tôi sẽ tóm lấy anh ta khi anh ta không đề phòng, rồi anh ta sẽ mất năng lượng cho trận chiến vào ban đêm, và anh ta sẽ phải vào giường với tôi. Đến nửa đêm, tôi sẽ quay sang đối diện với anh ta, nép mình vào anh ta. Tôi sẽ bám lấy anh ta như một loài cây leo, cuốn chặt lấy anh ta, cho tới khi tôi xâm chiếm hết từng phần của anh ta và biến anh ta thành của mình.